Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!!

Chương 37: Chương 37




Áng mây thứ 37 : Hẹn hò

"Tớ Yêu Gió . . .- Vì nó giống ngày Cậu mới bước đến '' Nhẹ nhàg và dễ chịu ''. ..- Tớ Yêu Nắng . . .- Vì nó mang hơi ấm của vòng tay Cậu '' Ấm áp và bình yên ''. . ..- Và Tớ Yêu Cậu . . .- Vì Cậu đã đến và mang cả thế giới của Tớ cất vào tim ..

Tia nắng nhỏ len lỏi vào tấm rèm cửa đang phấp phới trong gió trời, làm sáng rực một góc phòng.

Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi làm cho người ta khó có thể ngủ nướng thêm được nữa. Nhưng đối với Thiên Di, nó sẵn sàng hy sinh cái đồng hồ yêu dấu bất kỳ lúc nào. Thế là sóc con đưa tay (lẫn chân) quờ quạng tìm khắp nơi trong tình trạng nhắm nghiền mắt để nhâm nhi giấc ngủ.

Sau khi đã xác định được đối tượng làm ồn, nàng ta đưa tay quơ mạnh làm cái đồng hồ “mất thăng bằng” và ngã xuống nền đất lạnh ngắt để tiếp tục ngủ vì hôm nay là chủ nhật.

Kỳ thi trôi qua đã cướp đi sức lực lẫn tinh thần học tập của Thiên Di khi nó nghĩ đến ĐIỂM SỐ. Thật não nề biết bao!

Kỳ lạ thay, sao cái đồng hồ đã rớt xuống đất mà không phát ra một âm thanh nào! Chẳng những thế, cái đồng hồ lại còn đang reo inh ỏi. Chẳng lẽ nó đã định hướng sai?

Một lần nữa, công cuộc tìm kiếm chiếc đồng hồ ồn ào được phát động. Tay của cô nàng cứ quơ lung tung trong khoảng không vô định để tìm ra “vật thể” gây ồn.

Nhúc nhích người để với tay xa hơn tìm kiếm nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Mãi không tìm được thứ cần tìm đã làm sóc con thêm bực mình nhưng vẫn chẳng thèm hí mắt ra nhìn quanh. Có ai đó đang nhìn dáng vẻ “ngủ nướng” của nó.

Cho đến khi tay sóc con đã chạm đến một cái gì đó mà nó cũng không biết đó là cái thứ gì. Chỉ cảm nhận được hơi ấm từ cái thứ đó…

Ấm…??

Tối qua mình có đóng cửa phòng mà. Nhưng …ban ngày cũng có ….ma sao…

Khi từ “ma” vừa hiện diện trong suy nghĩ của mình, Thiên Di lập tức mở mắt, ngồi bật dậy, kéo mền trùm kín người …

_ Á…á.aaaaaaaaaaaaa, maaaaaaaaaaaaa…..

_ Mới sáng sớm mà giọng em tốt phết nhỉ!

Cái thanh âm quen thuộc vang lên trong gian phòng nhỏ, đặt cái đồng hồ trở về với nơi quy định, đồng hồ mừng rỡ khi được cứu mạng trong tích tắc.

Người đó khẽ ngồi xuống, đưa tay kéo cái mền đang được trùm kín lên ai kia ra rồi nói :

_ Làm gì có ma nào ở đây hả?

Đưa mắt nhìn người trước mặt để khẳng định là không có một con ma nào cả, Thiên Di buông cái mền ra, nghiêng tới nghiêng lui nhìn người trước mặt, một lúc sau, nó khẽ hỏi :

_ Anh là …. Vĩnh Khoa hay Vĩnh Kỳ thế?

_ …

Ngay cả anh và tên đó em cũng không phân biệt nữa à, đồ ngốc. Chẳng phải hôm bữa em phân biệt rõ lắm hay sao..

Thoáng nghĩ thế, người trước mặt nhếch môi cười, đưa tay sờ vào mái tóc đen của sóc con.

_ Em nghĩ anh là ai?

_ Không biết. – Thiên Di thật thà đến tội.

_ Vậy …cứ từ từ đoán đi.

Chau mày nhìn người con trai trước mặt, Thiên Di không tài nào nhìn ra nữa, lúc đầu, còn đôi khuyên tai thì dễ phân biệt rồi, nhưng hôm ở trường tên kia lại không đeo khuyên… giờ làm sao mà biết ai là ai cơ chứ!

Mà khoan đã…

Thiên Di nhìn quanh căn phòng …. Đây là phòng nó mà. Sao.. sao..

_ Nè, sao anh lại vào đây hả? Đây là phòng em mà. Đi ra, đi ra mau lên.

Thiên Di vội leo xuống giường, dùng “vũ lực” để lôi thân hình cao hơn nó ra khỏi “địa bàn” của nó. Nhưng với “tấm thân” bé nhỏ của sóc con thì làm sao có thể “nhấc” nổi cái thân hình hoặc làm rung chuyển cái thân hình ấy cho được.

Khóe môi nở một nụ cười ma mãnh, người con trai ấy vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đưa tay xoa đầu Thiên Di rồi nói với chất giọng như băng :

_ Mau thay đồ đi. Anh sẽ dẫn em đi chơi. Nhanh rồi xuống dưới nhà nhé!

Cánh cửa phòng được khép lại cùng câu nói ấy, Thiên Di ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh. Rốt cuộc nó vẫn chưa xác định được người con này là Vĩnh Khoa hay Vĩnh Kỳ nữa!

_ Vĩnh Khoa. Chắc chắn là Vĩnh Khoa. Hay …lại là tên Vĩnh Kỳ khó ưa nhỉ?

-------

Bên dưới nhà, trên chiếc ghế sofe thường ngày, Vĩnh Khoa ngồi đó với ánh nhìn xa xăm, cạnh cậu là Chính An.

Nhìn cái dáng cao ngạo của bạn mình đã dần biến mất trong thời gian gần đây, Chính An nhìn thấy được nỗi buồn trong mắt Vĩnh Khoa, trong tình cảnh này, có lẽ người chịu nhiều tổn thương nhất là chính Vĩnh Khoa chứ không phải Thiên Di.

Làm thế nào cậu có thể ra tay cướp đi sinh mạng của người con gái mà cậu trót yêu.

_ Cậu muốn làm vậy thật sao, Khoa?

_ Còn cách nào khác ngoài cách đó? – Vĩnh Khoa đáp lời Chính An bằng một câu hỏi khác.

_ Nhưng…

_ Cậu ở nhà dọn dẹp nhà giúp tôi nhé, sẵn tiện canh chừng ông anh kia luôn, hắn ta còn ngủ ở trễn đấy. – Chặn ngang câu nói của Chính An bằng một giọng nói pha chút đùa giỡn, Vĩnh Khoa khẽ đứng lên. – Tôi phải trân trọng ngày hôm nay thôi.

_ Cái thằng này…

_ Chính An?

Tiếng của Thiên Di làm Chính An giật mình, ngưng lại hành động đang định làm quay sang nhìn nó, chớp chớp mắt :

_ Phải gọi anh Chính An mới đúng.

_ Sao cũng được, nhưng sao anh lại ở đây?

Chạy xuống chỗ Chính An đang đứng, Thiên Di không đợi cậu trả lời câu hỏi của nó mà hỏi tiếp bằng chất giọng nhỏ hơn :

_ Anh biết người đó là Vĩnh Khoa hay Vĩnh Kỳ không?

_ Anh… - Đáng ra Chính An đang định “thành thật” nhưng khi nhận được ánh nhìn “hâm dọa” từ bên kia cậu liền thay đổi ý định – Biết. Là Vĩnh Kỳ đấy. Chồng em còn ngủ cơ mà. Yên tâm đi hẹn hò đi. Anh không nói cho Vĩnh Khoa biết đâu.Hi hi …

_ Vĩnh Kỳ? – Chau mày nhìn người kia rồi chuyển sang thái độ căm ghét, Thiên Di toan đi trở lên lầu với câu nói – Đi một mình đi, không đi đâu.

Nhưng chưa kịp bước thêm một bước nào nữa thì tay của Thiên Di đã bị ai kia nắm lấy và kéo đi một mạch ra xe trước vẻ mặt hớn hở của Chính An khi đã đánh lừa thành công sóc con.

Bị Vĩnh Kỳ (thật ra là Vĩnh Khoa ^^) lôi ra xe một cách vô duyên làm Thiên Di nổi cáu, giật tay mình ra khỏi cánh tay rắn chắc kia mãi mà không được, nó bèn hét ầm lên :

_ Bỏ ra coiiiiiiiiiiii. Anh mà không buông ra, tôi .. tôi… tôi… đánh anh đấy!

Đôi môi đỏ hình thành một nụ cười thoáng qua khi nghe Thiên Di “hâm dọa” hết sức đáng yêu, làm sao mà nó có thể đánh cậu được chứ!

Thấy Vĩnh Kỳ tiến gần đến chiếc BMW bóng loáng của Vĩnh Khoa, Thiên Di liền ngăn chặn :

_ Nè, đó là xe cùa Vĩnh Khoa đấy. Ai cho anh dám tùy tiện đụng vào hả?

Ngồi vào xe, Vĩnh Kỳ nhếch môi, cậu đang cố tình trêu ghẹo nó đây mà.

_ Thế em là gì của Vĩnh Khoa mà không cho phép anh động vào xe nó?

_ Tôi ….tôi là vợ anh ấy.

Thật vui khi nghe chính miệng Thiên Di thừa nhận là vợ mình, Vĩnh Khoa khẽ cười mặc dù cậu rất muốn ôm chầm lấy nó nhưng cậu đang trong vai của Vĩnh Kỳ và đang “thử thách” nó nên không thể hành động “lỗ mãng” được.

Kiềm chế thôi.

Cạch … cạch…

Định dùng tay mở cửa xe ra và chuồn nhưng Thiên Di đã chậm một bước, cánh cửa đã được khóa tự động nhờ người ngồi bên cạnh mình.

Không thèm cài dây an toàn, Thiên Di châm chọc nhìn Vĩnh Kỳ :

_ Tôi sẽ nói với Vĩnh Khoa cho mà xem.

_ Thật sao? – Vĩnh Kỳ khởi động xe và phóng đi kèm theo một câu – Nhưng bằng cách nào? Điện thoại em đang trong tay anh! Và em đang đi với anh!

------

Công viên dành cho tình nhân đông nghẹt người vào ngày cuối tuần. Từng couple tay trong tay đi cạnh nhau nhìn thật hạnh phúc. Họ nói cười vui vẻ như quên mọi thứ đang có mặt xung quanh mình. Mỗi người chìm đắm trong một không gian riêng của họ.

Cho xe vào bãi, khó khăn lắm Vĩnh Khoa trong vai Vĩnh Kỳ mới lôi được con sóc ương bướng ra khỏi khoan xe để tay trong tay bước vào công viên.

Trong lúc cả hai cùng đi như bao couple khác, Thiên Di cứ tìm cách rút tay ra hoặc nung nấu cái ý định “tẩu thoát” trong đầu nhưng tất cả điều bị dập tắt khi nó nhìn thấy những thứ lạ mắt hoặc ngồi vào những trò chơi mà nó chọn. Dường như niềm vui đã lấn át những ý định tẩu thoát ấy.

_ Chơi cái đó đi.

Từ người “chủ động” lại rơi vào tình thế người “bị động”, Vĩnh Khoa thật mệt khi phải đóng giả Vĩnh Kỳ, cậu hơi buồn vì nó không nhận ra cậu, nhưng mặc kệ, vậy cũng tốt.

Bị quay như “dế” trong cái công viên tình nhân làm Vĩnh Khoa đuối sức, cậu không ngờ trong lĩnh vực chơi trò chơi Thiên Di lại nhiều sức lực đến vậy.

Thật ra Thiên Di đã sớm nhận ra người đang cùng nó đi chơi là Vĩnh Khoa chứ không phải Vĩnh Kỳ rồi.

Ngay lúc bước vào công viên, tình cờ Thiên Di đã nhìn thấy sợi dây chuyền có đôi cánh bạc trên cổ ai kia khi nó nghiêng đầu nhìn những thứ lạ mắt. Chỉ có Vĩnh Khoa mới có sợi dây chuyền ấy mà thôi. Tại sao nó không nhận ra sớm hơn cái đặc điểm nhận dạng này nhỉ!

Thiên Di đã đưa ra “kế sách mới” kể từ giây phút nó biết cậu là Vĩnh Khoa. Ai bảo cậu dám “chơi xỏ” nó cơ chứ. Đã vậy thì phải có qua có lại mới công bằng, bình đẳng.

Và thế là Thiên Di cứ tung tăng kéo Vĩnh Khoa từ trò này sang trò khác làm cậu mệt đứ đừ không đi nổi.

Đến khi ngay cả mình cũng đã thấm mệt thì sóc con Thiên Di mới “tạm” tha cho Vĩnh Khoa. Cả hai cùng ngồi nghỉ ở chiếc ghế đối diện quầy kem.

Quầy kem…

He he ….

Một ý định mới nảy ra, Thiên Di quay sang người đang ngồi thở hồng học vì mệt, nũng nịu :

_ Kem kìa….Mua cho em đi.

Lấy lại nhịp thở đều đặn, Vĩnh Khoa lại tiếp tục vai diễn Vĩnh Kỳ, dù mệt lắm nhưng cậu vẫn lạnh lùng nói :

_ Em thích hương gì?

_ Socola …

_ Đợi chút, anh mua cho. – Vĩnh Khoa đứng lên.

_ Em chưa nói xong mà. Socola, dâu, vani, sầu riêng, khoai môn, dứa, cam, kem sữa ….mỗi loại một cây nhé.

------

_ Ăn hết không?

Ngồi nhìn Thiên Di măm măm từng que kem và một đóng kem trên tay mình đang dần tan chảy ra mà Vĩnh Khoa sốt cả ruột. Ăn hết nhiêu đây chắc nó sẽ viêm họng mất thôi.

Không để điều đó xảy ra, Vĩnh Khoa nhanh chóng măm măm luôn mấy que kem còn lại mặc dù cậu chưa từng ăn cái thứ này bao giờ.

_ A, của em mà….

_ Hết rồi.

Cho luôn que kem vào bụng, Vĩnh Khoa thản nhiên nhún vai rồi quay mặt đi “Kem gì mà lạnh giữ vậy trời” (Kem không lạnh chứ cái gì lạnh hả trời)

Tủm tỉm cười khi thấy Vĩnh Khoa trong tình cảnh “đáng yêu” thế này, Thiên Di khá hài lòng với việc trả thù của mình. Nhưng chưa đâu ….

_ Đi thôi.

Thiên Di tràng đầy sức sống nhìn Vĩnh Khoa đang đấu tranh tư tưởng vì kem lạnh làm bụng cậu lạnh theo.

Lại một lần nữa Vĩnh Khoa bị Thiên Di quay như chong chóng. Gần như cả hai đã chơi hết toàn bộ những trò chơi trong công viên này. Rất nhiều couple nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Cuối cùng, vì không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa, Vĩnh Khoa chủ động kéo Thiên Di ra khỏi công viên.

Nhưng Thiên Di đâu dễ gì tha cho cậu con đường sống nào.

Vừa ra khỏi công viên, Thiên Di lập tức chặn ngang trước mặt Vĩnh Khoa không cho cậu đi lấy xe rồi nũng nịu kêu cậu với cái tên trong một vai cậu đang diễn :

_ Anh Vĩnh Kỳ, lâu lắm mới trốn chồng em đi chơi mà, mình đi dạo chút nữa đi há.

Nheo mắt nhìn Thiên Di với cái suy nghĩ “Em có thể nũng nịu người con trai khác như thế à? Lại còn nói thế nữa. Khác gi em đang ngoại tình đâu chứ.”

Cố kìm chế cơn giận, Vĩnh Khoa phải diễn tốt vai diễn này rồi cậu sẽ…. trả thù sau.

_ Được thôi. Để anh vào lấy xe.

_ Không. Mình dạo bộ đi. – Tươi tắn.

_ Okie.

Vĩnh Khoa nhún vai rồi quay bước đi nhưng bị Thiên Di gọi giật lại băng cái giọng nhỏ nhẹ nhất :

_ Cõng em.

Cậu quay người lại, trừng mắt nhìn nó :

_ Sao em bảo dạo bộ?

_ Thì anh cõng em đi dạo bộ. – Chớp chớp mắt.

------

_ Về được chưa.

Mồ hôi nhễ nhãi trên vầng trán cao, gương mặt điển trai không vì thế mà mất thu hút.

Phải cõng Thiên Di dạo… mấy vòng lớn quanh cái công viên tình nhân tuy vui nhưng vẫn mệt vì cậu đã bị Thiên Di “quầng” từ trong công viên cho tới khi ra khỏi công viên cơ mà.

Mệt lã người chứ không đùa.

Vì đã dần đuối sức nên Vĩnh Khoa đành hé môi đề nghị về với mong muốn nghỉ ngơi…

Đâu dễ vậy chứ.

Thiên Di vẫn chưa trả thù xong. Vả lại, nó vẫn còn đang tức khi trên đường đi có nhiều ánh mắt của những đứa con gái đẹp hơn nó xăm xoi “chồng” mình.

Tóm gọn, cô ấy đang ghen.^^

_ Chưa được, đi thêm mấy vòng nữa đi.

_ Hả? Anh mệt lắm rồi. – Vĩnh Khoa nhíu mày.

_ Đi, đi mà anh Vĩnh Kỳ đẹp traiiiii…

_ Anh không phải …. – Xém nữa là lộ, Vĩnh Khoa đành chìu ý cô nàng – Được, được…

---------------------------------

Chiếc BMW đen loáng dừng hẳn trong khuôn viên của căn biệt thự lớn.

Cả một ngày mệt mỏi khiến Vĩnh Khoa “rút kinh nghiệm” không nên đưa Thiên Di đi chơi công viên nữa.

Tạ ơn trời vì ông đã làm cho Thiên Di đồng ý lên xe và về nhà.

Ngồi trong xe, Thiên Di cứ cười suốt khi nghĩ đến nét mặt của Vĩnh Khoa trong suốt một ngày nay. Thật đáng yêu. Giờ cũng đã đến lúc “phơi bày sự thật” rồi nhỉ.

Vĩnh Khoa – với thần sắc “lụi tàn” mở cửa xe bước ra. Cậu muốn thả mình lên chiếc giường êm ái ngay lúc này.

Thiên Di – với vẻ mặt tươi tỉnh bước ra khỏi khoan xe sang trọng, lon ton chạy trước mặt Vĩnh Khoa với một “âm mưu” gây “nguy hiểm” chết người.

Không cho Vĩnh Khoa có cơ hội thốt lên một từ nào, mà có cho cậu cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nói, Thiên Di khẽ nhón chân lên, đặt vào làn môi mềm mại ấy một nụ hôn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.