Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!!

Chương 51: Chương 51




Áng mây thứ 51 : Sóc con nghịch ngợm (1)

Đủ nắng…. Hoa sẽ nởĐủ gió…. Mây sẽ bayVà đủ yêu thương….Hạnh phúc sẽ đong đầy!

Kính kong….

Từng bước nhỏ trên nền cỏ xanh rì, khuôn viên quen thuộc choáng lấy tâm trí ai đó. Từng mảng chuyện rời rạc được chấp vá khi đôi chân nhỏ bước vào khung cảnh thân quen.

_ Chị này, phải giữ bí mật giúp em nhé.

Chất giọng ngây thơ vang lên khi vừa đặt chân vào bếp. Mai cười khẽ, gật đầu rồi chỉ vào bàn ăn đã được bày sẵn các món nóng hỏi thơm phức.

Đôi mắt tinh ranh ánh lên tia tinh nghịch, ngồi xuống bàn ăn trông thật bắt mắt ấy kèm theo một số gia vị đi kèm.

_ Đừng làm… khó ăn quá nhé em.

Mai e dè nhắc nhỏ con sóc ngỗ nghịch, tình người trong cô khi không trõi dậy. Vì cả ngày nay chủ nhà có cho miếng gì vào bụng đâu chứ. Từ ngày cô nhóc này đi, chẳng ngày nào chủ nhà ăn uống điều độ cả.

Mai đang cố chừa cho chủ nhà một con đường sống.

Nhưng… với một con sóc tinh ranh chứa đầy âm mưu “phục thù” trong khoang bụng thì… chừa đường sống không có có trong từ điển tiếng việt. Ai bảo chủ nhà cướp đi biết bao nhiêu là nước mắt của sóc nhỏ làm chi!

-----

Ngã người lên chiếc sofa trong phòng khách, Vĩnh Khoa săm soi tờ giấy hồi lâu, vì là chữ in nên cậu không tài nào đoán được ai là người viết những dòng này. Nhưng cái người ấy sẽ phải trả giá đắc cho chuyện này!

_ Có cơm rồi thưa cậu chủ.

Từ dưới bếp, Mai vui vẻ nhoẻn miệng cười rồi cuối chào. Sự dằn vặt bỗng dấy lên, chưa bao giờ Mai tiếp tay cho ai làm chuyện “thiếu tình người” như thế. Vì người nhờ giúp như một đứa em gái thân thiết nên Mai cắn răng “phản” chủ nhà.

Trước khi ra về, Mai ngoái lại nhìn bàn ăn bằng ánh mắt “thương tiếc”, mong sao chủ nhà “không sao” sau đêm nay.

Thành thật xin lỗi cậu chủ!

Căn nhà trở nên vắng vẻ. Vĩnh Khoa dõi mắt nhìn xa xăm, ánh nhìn man mác buồn. Chẳng còn tiếng nói cười riu ríu của ai đó, chẳng còn được nhìn thấy căn bếp bốc khói nghi ngút…

_ Aish, sao lại nghĩ đến chuyện tiêu tốn tiền của ấy chứ?

Tự khõ vào đầu mình, Vĩnh Khoa sải chân vào bếp để làm no cái bụng rỗng tuếch của mình. Mùi thơm từ các món ăn xông vào mũi, một ngày làm việc với cái bụng rỗng tuếch chắc là mệt lắm.

Mấy ngày nay, chỉ có duy nhất hôm nay là Vĩnh Khoa chịu lếch vào bếp. Không biết vì lý do gì nữa. Điều ấy khiến Mai cũng ngạc nhiên không kém, thường ngày cô từ tốn mời cậu dùng bữa điều nhận được sự từ chối lạnh nhạt. Thật không ngờ hôm nay cậu lại đổi ý.

Nhưng… tiếc thay!

Lúc này, đổi ý là một việc hoàn toàn sai lầm đối với Vĩnh Khoa.

Và điều đó đang được minh chứng…

Nhấc đũa lên, Vĩnh Khoa cho miếng trứng vàng ươm, thơm phức vào trọn trong miệng, khẽ nhai và thưởng thức….



_ Khụ… khụ… khụ…

Miếng trứng bé xinh vừa vào miệng thì Vĩnh Khoa đã ho sặc sụa, cậu đưa tay lấy ly nước lọc cạnh mình và nốc một hơi.

Chau mày mình vào dĩa trứng bắt mắt, Vĩnh Khoa chẳng dám rớ đũa vào nữa. Chỉ có một mùi vị. Mặn. Trứng cuộn thế này hả trời!?

Dẹp dĩa trứng sang một bên, Vĩnh Khoa đưa đũa gấp miếng sườn sào chua ngọt béo ngậy, cho vào miệng. Khi miếng sườn ấy vừa chạm vào đầu lưỡi thì….

_ Khụ… khụ… khụ…

Lần này, không phải ho vì mặn và cay. Cay xé lưỡi. Sườn sào chua ngọt mà chua ngọt đâu không thấy, chỉ cảm nhận được vị cay thấu xương tủy.

Bắt đầu nghi ngờ tay nghề của Mai, Vĩnh Khoa cố gắng thử thêm chén canh đang bóc khói ngút trời.

Đưa cánh tay dè dặt múc một thìa canh đầy, Vĩnh Khoa chầm chầm cho thìa canh vào miệng.



_ Khụ… khụ… khụ….

Lấy vội ly nước lọc, Vĩnh Khoa tu hết nguyên hơi rồi thở dốc.

Chén canh tập hợp các hương vị mặn, cay, chua, ngọt, đắng… Cái này cũng được gọi canh sao?

Bữa tối này… không dùng được nữa. Ngày mai, người nấu ăn sẽ biết tay cậu.

Mắt Vĩnh Khoa chợt sáng lên, cậu bắt đầu tìm kiếm “đồ có thể ăn” trong tủ lạnh. Nhưng tiếc thay… cái tủ trống trơn. Đến mì gói cũng chả thấy đâu. Vậy là đêm nay phải nhịn đói sao!?

Với gương mặt hầm hầm, Vĩnh Khoa cố lê tấm thân của mình lên phòng. Thả mình lên chiếc nệm êm ái, mắt nhìn vào một điểm trên trần nhà từ từ chìm vào giấc ngủ với cái bụng đói meo.

Đêm hôm đó, có một người tủm tỉm cười suốt đến nỗi mẹ của người đó phải cằn nhằn vì tội làm ồn.

------

Dù ở chung nhà với mẹ cũng đồng nghĩa với việc gặp cha ruột mình, dường như sóc con dần tha thứ cho ông, dần có cái nhìn khác về ông. Điều ấy làm gương mặt đứng tuổi thoáng nét cười nhưng cũng thoáng nét lo sợ.

Hôm về Việt Nam, chỉ vừa đặt chân xuống sân bay là Thiên Di đã định được mình sẽ đến đâu. Khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Thiên Di, mẹ nó ôm chầm lấy dáng người nhỏ bé ấy sau bao ngày xa cách.

Vừa tan trường, về đến nhà, Hiệu trưởng Lâm cũng ngạc nhiên không kém. Ông giương mắt nhìn cô con gái bé bỏng đang ngồi trong nhà mình không nén nổi xúc động.

Khẽ cười và nghiêng đầu chào ông, Thiên Di nhìn ông bằng ánh mắt khác hẳn, ánh mắt ấy không chất chứa nỗi thù hận nào. Nào ai biết điều ấy làm ấm lòng người cha già.

“Bé Di này, em cũng nên tha thứ cho cha mình đi nhé. Ai cũng có những lý do riêng và nỗi lòng của mình. Đừng vội kết án người khác chỉ vì vài lỗi của quá khứ. Em phải biết nắm giữ hạnh phúc đang có ấy…”

Có lẽ là nhờ lời nói của Hải Nhân lúc ở sân bay chăng?

Tối đó, mâm cơm có đủ 3 người trong gia đình. Còn gì ấm áp bằng!

Trong khi đó, có một người phải nhịn đói để ngủ với một gương mặt không mấy dễ chịu.

------

Lại một buổi sáng nữa hé chào. Hàng nắng trong veo tưới khắp khoảng sân đầy ắp cỏ non mơn mởn. Mọi nhành cây rướn mình rủ sương mờ ảo sau đêm. Từng cánh hoa xòe ra đón nắng ấm, ve vẫy trước gió như vẫy tay chào ngày mới lên.

Ông Mặt trời trườn người sau một đêm ngủ vùi dưới lớp mây bồng bềnh, lơ đãng. Ánh nắng gieo giắt mọi ngõ ngách thành phố. Như nở nụ cười với vạn vật.

Khó khăn lắm Vĩnh Khoa mới nhích người dậy và đến công ty. Tuy nét mặt bơ phờ nhưng sự lạnh lùng vẫn thường trực trong ánh nhìn.

_ Sao trông cậu mệt mỏi thế Khoa? À, sao hôm qua cậu bỏ xe lại bãi vậy?

Chính An đang nhâm nhi tách cà phê, chợt quay sang khi thấy Vĩnh Khoa đẩy cửa bước vào với sắc mặt kém tươi tắn.

Hừ nhẹ một tiếng khi nghe nhắc chuyện “đau lòng” hôm qua, Vĩnh Khoa lạnh nhạt kể :

_ Ngày hôm qua thật oái ăm. Chẳng biết ma nào ám tôi nữa. Xúi quẩy hết sức. Đến giờ vẫn chưa cho gì vào bụng đây này.

Ngạc nhiên nhìn Vĩnh Khoa, Chính An nheo nheo mắt, kỳ lạ, hôm nay biết than thở cơ đấy.

Quăng cho ai đó ổ bánh mỳ của mình, Chính An chậm rãi nói :

_ Ăn đi. Còn xe cậu…

_ Bỏ. Tôi mua xe mới.

Vĩnh Khoa thản nhiên nhún vai, lộ rõ cung cách người nhà giàu. Muốn bỏ gì bỏ ngay.

Khẽ cười, Chính An tiếp tục công việc của mình. Dường như cậu cảm nhận được Vĩnh Khoa đã khá hơn mấy ngày trước. Chẳng hiểu lý do vì sao nữa. Hay là nhớ Thiên Di quá nên điên luôn rồi?

Cho ổ bánh vào bụng để tiếp thêm công lực cho cơ thể, Vĩnh Khoa trầm ngâm nghĩ về những điều kém may mắn hôm qua. Chả biết ma nào theo đuôi câu nữa! Nhưng chắc chắn, con tiểu yêu đó sẽ không yên thân với cậu... Cứ chờ mà xem.

Cốc cốc cốc.

_ Vào đi.

_ Chào giám đốc, chào cậu An. - Cô thư kí nhoẻn miệng cười hiền hòa rồi chợt nói tiếp và chìa đóng giấy gì đó ra trước mặt Vĩnh Khoa, giọng kính nể - Sáng nay bên nhà hàng Wikky vừa gửi hóa đơn thanh toán cho công ty mình. Còn đây là hóa đơn của quán nước bên đường.

_Gì?

Vĩnh Khoa nghệch mặt ra, đôi mắt tinh tường bỗng chốc ngập sự bất ngờ. Cả hai địa điểm mà cô thư kí nói điều thuộc "địa bàn" của Vĩnh Khoa, là nơi quen biết và kính trọng cậu. Nhưng... hóa đơn là sao? Tối qua cậu có cho thứ gì vào bụng đâu, chưa nói là cậu không hề đặt chân đến đó.

Nhận lấy tờ hóa đơn, Vĩnh Khoa khẽ nhíu mày, tổng số tiền trong bill chẳng nhằm nhò gì với cậu cả nhưng nó là cả một vấn đề đối với những người khác. Cho cô thư kí lui ra ngoài, Vĩnh Khoa giận dữ nắm chặt tờ giấy trong tay, môi khẽ thốt lên những âm thanh rợn người :

_ An, đi với tôi đến hai nơi này.

------

RẦM!

_ Giải thích.

Giằng mạnh tay xuống bàn ( tội nghiệp mặt bàn quá) Vĩnh Khoa nghiến răng ken két, mắt đầy tia nhìn đáng sợ, lạnh toát. Buông ra hai từ ngắn gọn nhất mà phải khiến chủ nhà hàng Wikky rùng mình, ông run run giọng đáp lời :

_ Hôm qua, có một người đến đây tự xưng là vợ cậu, gọi rất nhiều món. Cô ấy nói, chỉ cần đem hóa đơn đến công ty thì cậu sẽ thanh toán tất.

Ánh nhìn dịu lại rồi bỗng chốc sáng lên, không thể nào có chuyện Thiên Di về đây được. Đưa tia nhìn man rợn khắp người chủ nhà hàng, Vĩnh Khoa hằng hộc gắt :

_ Láo. Ông muốn đóng cửa nhà hàng đúng không?

_ Ơ…

_ Khoa. – Vội ngăn Vĩnh Khoa lại, Chính An chen lên trước, cười nhẹ với ông chủ đang run bần bật – Tôi sẽ thanh toán.

_ À, không cần, không cần đâu. Chỗ quen biết cả mà.

Ông chủ nhà hàng vội xua tay. Thật ra ông chẳng dám nhận số tiền ấy khi nhìn thấy nét mặt đáng sợ kia. Vì thế, cho qua mọi chuyện là tốt nhất, vừa giữ được nhà hàng, vừa không đắt tội tới ai kia.

------

RẦM!

_ Giải thích.

Lại chất giọng ngang ngược ấy.

Tiếng động lớn làm khách trong quán quay sang nhìn ngơ ngác. Khi nhận thấy luồng sát khí đang ngự trị trên gương mặt anh tuấn, mọi người tự giác hiểu chuyện chuyển tia nhìn sang hướng khác.

Không gian lắng dịu của quán nước bổng chốc trở nên xôn xao. Vị chủ quán ngớ người nhìn Vĩnh Khoa hồi lâu rồi hỏi :

_ Có chuyện gì mà hôm nay cậu đến quán tôi sớm thế?

Nhướn mày, Vĩnh Khoa chỉ chỉ vào tờ hóa đơn cậu đặt trên bàn mà không thèm đáp. Hiểu ý, vị chủ quán từ tốn bảo :

_ Hôm qua, có một cô gái đến đây nhận là vợ cậu và nói cậu sẽ chịu mọi chi phí.

_ Hễ ai xưng là vợ tôi thì các người điều tin?

Chất giọng gieo đầy tia hung hãn rắc vào không trung, đầy mùi nguy hiểm. Gương mặt tối sầm lại, Vĩnh Khoa chậm rãi phát âm từng chữ một :

_ Tôi có nhiều vợ vậy sao?

_ Không, ý tôi không phải vậy…

Vị chủ quán khép nép đầy lo sợ.

_ Chuẩn bị đóng cửa…

_ Xin lỗi đã làm phiền. Tôi sẽ thanh toán mọi chi phí. – Chính An lại phải nhảy vào cứu nguy, nếu không thì chắc có một tiệm ngon nữa đóng cửa mất. Vì lợi ích của mọi người và cũng vì lợi ích của cá nhân, liều một phen.

_ A, không cần thanh toán đâu.

Lôi cổ Vĩnh Khoa ra một công viên gần đó, Chính An khẽ cười : Không ngờ tên này cũng có lợi, chỉ cần vài câu thì đã được ăn miễn phí. Chắc mình phải dẫn hắn đi cùng dài dài.

Thoáng vui vì ý nghĩ đó, đặt mình ngồi xuống hàng ghế đá gần nhất, Chính An đưa mắt nhìn Vĩnh Khoa :

_ Ngồi xuống đi.

_ Mấy gã đó thật ngu ngốc. Cả cậu nữa.

Lãnh đạm nhìn Chính An, Vĩnh Khoa quăng mình xuống chiếc ghế đá, mắt hướng về bầu trời cao vút :

_ Đừng bao giờ nhắc đến từ “vợ” thêm một lần nào nữa. Nếu không thì chết chắc.

Rõ rồi!

Chính An đã hiểu lý do vì sao lúc nãy đến giờ gương mặt ai kia sa sầm lại và buông ra những câu lạnh sóng lưng. Chỉ vì bọn chủ quán vô tình và gián tiếp nhắc đến Thiên Di nên Vĩnh Khoa mới có hành động như vậy.

Chả biết người nào mà lại to gan lớn mặt dám chọc vào ổ kiến lửa thế này. Cái kẻ mạo danh ấy, số phận sẽ thế nào đây?

Chính An tin chắc nay mai thôi, Vĩnh Khoa sẽ lùng ra tung tích của kẻ đó. Và kẻ đó sẽ phải chịu trận…

Nhưng… làm thế nào mà hai vị chủ quán và ông chủ nhà hàng Wikky ấy lại tin tưởng kẻ mạo danh kia chứ!? Phải có cái gì đó… sợi dây chuyền có đôi cánh bạc. Vật tùy thân của Vĩnh Khoa. Nhưng… chẳng phải cậu đã âm thầm tặng nó cho Thiên Di rồi hay sao? Lẽ nào…

Chính An khẽ nhíu mày, cậu đưa mắt nhìn sang hướng Vĩnh Khoa, cậu biết, Vĩnh Khoa cũng đang nghĩ đến vấn đề ấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.