Áng mây thứ 55 : Sập bẫy!
Nước Mắt và Niềm Đau...!!~- Thay nhau lên làm chủ cảm xúc :''>* Tình yêu và hạnh phúc...!!~- Đang thôi thúc cảm xúc rạch vào tim : )*
_ A, Thiên Di đáng yêu của anh..h.h.h..h.!!!!
Vừa nhìn thấy Thiên Di bước vào nhà, Vĩnh Kỳ đã hét toáng lên, mắt hiện rõ tia vui mừng, toan chạy đến ôm chầm lấy sóc con.
Xoạc..
Rầm!
_ Ui…
Nằm sõng soài trên nền gạch, Vĩnh Kỳ nhăn nhó nhìn kẻ vừa gạc chân mình, gắt lên :
_ Làm gì thế?
Kẻ đó vẫn dửng dưng như chưa hề làm gì, đưa ánh nhìn lạnh giá vô tội sang Vĩnh Kỳ, giọng thản nhiên :
_ Làm gì?
_ …
_ Con về rồi à?
Chất giọng trầm trầm vang lên. Từ trên bậc thang, Trương Tề chậm rãi bước xuống nơi Vĩnh Khoa đang đứng, ánh nhìn gieo thẳng vào Thiên Di, khẽ cười nham hiểm.
Vĩnh Khoa khựng người. Cậu quên mất là ông mình cũng đang ở trong ngôi nhà này. Chết tiệt! Tại sao lại đưa Thiên Di về đây chứ?!
Riêng sóc con, nó vẫn… chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, chẳng biết mối nguy hiểm đang rình rập quanh mình. Bước tới trước một bước, nó khẽ cuối đầu lễ phép :
_ Chào ông ạ!
Nhận được ánh nhìn hiểm của ông mình, Vĩnh Khoa nhào người tới trước, đứng chắn trước Thiên Di, môi khẽ hếch lên, chất giọng lạnh ngắt thoát ra :
_ Con có chuyện muốn nói với ông. Ngay bây giờ.
_ Được. Ta chờ con trên phòng.
Quay người đi, Trương Tề ném lại cho Vĩnh Khoa tia cười hiểm ác rồi thong thả đặt chân lên từng nấc thang.
Thở hắt, Vĩnh Khoa chớp mắt đầy mỏi mệt. Cuối cùng thì cũng phải đối mặt với điều này. Liệu có cách nào hủy bỏ được điều luật gàn dở ấy không?
Chính cậu sẽ tự kết thúc chuyện này. Cho tay vào túi quần, Vĩnh Khoa hờ hững nhìn Vĩnh Kỳ, khẽ cất giọng :
_ Vĩnh Kỳ…
_ Ừm.
Chẳng đợi Vĩnh Khoa nói hết câu, Vĩnh Kỳ đã cất giọng. Nhìn vào ánh mắt kia, Vĩnh Kỳ thừa biết điều Vĩnh Khoa muốn nói là gì, thoáng gật đầu rồi kéo tay Thiên Di trong sự ngơ ngác của nó kèm theo câu nói chắc nịch :
_ Để anh đưa em về nhà mẹ. Giờ Vĩnh Khoa bận việc nên không thể đưa em về được.
------
Đi theo phía sau lưng Vĩnh Kỳ, Thiên Di không ngừng thắc mắc về người trên lầu. Tại sao khi gặp ông ấy, nét mặt Vĩnh Khoa lại thay đổi và cậu lại đứng chắn trước nó? Không kìm được trí tò mò, Thiên Di đứng sựng lại, giật tay nó ra khỏi tay Vĩnh Kỳ, khẽ nói :
_ Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh nói cho em biết đi.
Cụp mắt xuống, Vĩnh Kỳ sải chân bước đến trước mặt sóc con, chất giọng buồn bã thoáng vang lên bên tai :
_ Nếu người được hứa hôn là anh, thì em sẽ làm sao?
_ Dạ? - Tròn mắt, Thiên Di ngơ ngác hỏi lại.
_ Em thích sợi dây đó chứ? - Chỉ tay vào cái vật đang lấp lánh sáng trong đêm, Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng hỏi. Dường như cậu mơ hồ hiểu được điều gì đó từ việc Vĩnh Khoa đeo lại sợi dây chuyền vào cổ Thiên Di. Mục đích của việc làm ấy quá rõ rồi. Vĩnh Khoa muốn Thiên Di gặp khó khăn trong việc phân biệt cậu và Vĩnh Kỳ. Đôi mày anh tú khẽ nhíu lại, Vĩnh Kỳ chìm trong dòng suy nghĩ mơ hồ : Thằng ngốc này, em đang tính làm chuyện gì nữa đây?
Chẳng biết sợi dây chuyền ngự trị trên cổ mình khi nào, có lẽ là lúc chiếc hôn phớt qua chăng? Nắm chặt lấy sợi dây chuyền ấy trong tay, nét hồn nhiên trong sóc con chợt vút qua, chiếc môi xinh xắn hình thành nụ cười đáng yêu :
_ Em rất quý báu vật này.
Xoạc...
Thoáng giật mình khi nghe tiếng động lạ, cả Vĩnh Kỳ và Thiên Di cùng quay người lại. Một tốp người mặc vest đen đang đứng phía sau cả hai. Rất nhanh, Vĩnh Kỳ nhận ra đó là người của ông mình. Nắm lấy cánh tay Thiên Di, Vĩnh Kỳ nói thật nhỏ để cả hai cùng nghe :
_ Em chạy giỏi không? Thấy bìa rừng ở đó chứ? Giờ chỉ có chạy vào đó mới thoát khỏi đám người này. Chuẩn bị nhé, chắc thể lực của em không tồi đâu, nhỉ?
_ Cậu chủ! Mong cậu hợp tác. - Một người trong đám gián đen khẽ cất giọng, như hâm dọa.
Nhếch môi ma mãnh, Vĩnh Kỳ nhướn mày khinh khinh :
_ Đã nói bao nhiêu lần rồi. Tôi vốn không phải kẻ thích nghe lời người khác... Thiên Di, GO.
Bắt đầu chạy thật nhanh, nhanh hơn nữa...
Đặt tay mình trong tay Vĩnh Kỳ, Thiên Di cố chạy thật nhanh để theo kịp dáng người cao cao ấy. Gió tạt vào mặt, rát buốt, lạnh ngắt. Hai bóng người ấy dần dần bị rừng đen nuốt trọn. Ánh trăng mờ ảo yếu ớt soi đường cho họ. Phía sau, một tốp người vẫn ngoan cố đuổi theo. Tốc độ ngày càng nhanh hơn.
Lần này, Vĩnh Kỳ đã sai, hoàn toàn sai khi chọn bìa rừng để chạy vào. Ông cậu thừa biết cái tính cách "không thích nghe lời" của cậu, vì thế, chọn bìa rừng làm nơi kết thúc mọi chuyện là tuyệt vời nhất. Đã có người phục sẵn ở đó. Dù thông minh đến đâu, Vĩnh Kỳ cũng không ngờ ông cậu lại bắt bài được suy nghĩ của cậu.
Cứ guồng chân chạy về phía trước như mũi tên phóng vun vút, Vĩnh Kỳ đâu biết mình đang đi thẳng vào thế cờ của ông mình...
-----
Cạch!
Đẩy cửa bước vào, Vĩnh Khoa chậm rãi gieo tia nhìn khắp giang phòng. Ngồi xuống cạnh Trương Tề, Vĩnh Khoa lạnh nhạt phá tan bầu không khí im ắng đang bao trùm lấy căn phòng :
_ Có cách nào hủy bỏ điều luật về "chìa khóa...
_ Sao hôm nay con lại ăn mặc giống Vĩnh Kỳ thế? - Ngắt ngang câu nói của Vĩnh Khoa, Trương Tề nhếch môi hiểm.
Lý do hôm nay Vĩnh Khoa ăn mặc giống Vĩnh Kỳ chỉ có một.
Hôm đó, cái hôm đầu tiên sau bao đêm nằm trên giường bệnh, cậu đến tổ chức. Suốt mấy giờ liền cùng Chính An tìm lại đóng giấy về các điều luật của tổ chức, cuối cùng, Vĩnh Khoa cũng tìm được thứ mình cần tìm. Tia vui vừa ngự trên môi đã sớm tắt lịm khi dòng chữ nhỏ lướt ngang mắt cậu : Muốn hủy điều luật giết "chìa khóa vàng" chủ tịch phải tự kết liễu mạng sống của mình. Một mạng đổi một mạng.
Lịm người đi, Vĩnh Khoa bấu chặt lấy tờ giấy ướm vàng, ánh buồn mơn man xâm chiếm tia lạnh. Chính An cố ngăn cản bằng mọi cách, vì cậu nghĩ còn có cách khác, không nhất thiết phải "một mạng đổi một mạng".
Nhưng vô ích, cả hai cùng nhận ra điều đó. Cả căn phòng như đắm chìm trong màu đen tuyệt vọng...
Quay về với thời điểm hiện tại, Vĩnh Khoa chẳng đáp lời ông mình, gương mặt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào một điểm trong góc tường.
_ Đến lúc rồi!
Chất giọng trầm thấp của Trương Tề phá tan dòng suy nghĩ trong Vĩnh Khoa. Câu nói ấy hàm chứa điều gì đó khiến Vĩnh Khoa phập phồng lo sợ, cậu biết thừa khả năng nham hiểm của ông mình.
Nhìn thấy ông mình lướt nhanh trên chiếc điện thoại đang phát sáng, Vĩnh Khoa khẽ chau mày. Rốt cuộc ông cậu đang làm trò quái gì chứ?
_ Đi thôi, giết “chìa khóa vàng” để chính thức được mọi người công nhận.
Từng câu chữ trầm thấp len lỏi vào tâm trí của Vĩnh Khoa. Không sai. Nỗi lo lắng đã được làm rõ. Đó là lý do tại hôm nay cậu cảm thấy bất an trong lòng. Phải kết thúc hôm nay sao? Cậu còn chưa lên tiếng nói ba từ quan trọng với con sóc ngỗ nghịch ấy mà… Cả hai chỉ mới gặp lại nhau thôi mà đã…
Hàng mi cong vút thoáng cụp lại, đứng lên thật dứt khoác, Vĩnh Khoa hừ nhạt :
_ Ông cứ tin ở con. Mọi chuyện sẽ sớm chấm dứt thôi.
-----
_ Hộc.. hộc.. hộc.. không được, em không chạy nữa. Mệt quá…
Cuối người xuống, Thiên Di bắt đầu thở dốc. Cả hai cũng đã chạy một quãng khá xa rồi, chắc là không sao.
Tựa người vào góc cây, Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn vầng trăng đang phát sáng yếu ớt trên nền trời đen huyền bí. Từng cụm mây mờ ảo ảm đạm nhích mình lấn át ánh sáng của trăng và sao…
Tiếng gió rít mạnh vào dêm tạo cho người ta cảm giác ghê rợn như đang đứng trong khung cảnh của một bộ phim kinh dị. Cành cây xơ xác chạm nhau, lúc to lúc nhẹ lúc mạnh tạo nên nhiều thứ âm thanh hòa lẫn với gió.
Ầm. Ầm..
Vĩnh Kỳ khẽ chau mày, lắng tai nghe cái âm thanh vừa chạm ngay vào thần sắc của cậu. Tiếng nước va mạnh vào đá... Vực thẫm sao??
Nhưng... với khung cảnh tối đen như mực, chỉ có một vài đóm sáng nhỏ nhoi heo hắt thế này thì làm sao nhìn ra phía nào có vực thẫm chứ? Nơi đây đúng là rất nguy hiểm!
Tách…
Chẳng kịp nhúc nhích, Thiên Di đã bị một bóng người từ phía sau chụp lấy. Nồng súng lạnh toát chỉa thẳng vào mái đầu bé xinh như muốn nuốt chửng mọi thứ.
_ Thả cô ấy ra, ngay!
Vĩnh Kỳ giận dữ gắt lên, toan bước tới trước nhưng cậu cũng bị một tốp người chặn lại. Lực bất tồng tâm.
Cùng lúc đó, từ xa, một đoàn người bước thật nhanh đến. Có cả Triết Minh, Bách Nhật, Chính An và Hiệu trưởng Lâm.
Khẽ cười, Vĩnh Kỳ giương mắt nhìn ông Kan, gằng giọng :
_ Hiểu rồi. Ông ta thật thâm độc. Không ngờ lại đoán trúng phóc suy nghĩ của tôi. – Đột nhiên, tia nhìn trở nên giận dữ, Vĩnh Kỳ quát lớn - Có thả cô ấy ra không?
_ Nếu giết được con bé này, chức vị chủ tịch sẽ nằm trọn trong bàn tay. Cho hỏi, gia tộc Hàn và gia tộc Vương ai sẽ…
_ Chẳng ai cả.
Cắt ngang lời ông Kan, Triết Minh cười mỉa mai. Một cơn gió khẽ rít lên trong đêm, ánh trăng dường như đã chịu thua, đã bị mây mờ che phủ, chút ánh sáng nhỏ nhoi cũng đang bị mây thu mất.
Đứng bất động trong tay ông Kan, Thiên Di đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải chỉ có mỗi mình Vĩnh Khoa bắt buộc phải giết nó thôi sao? Bây giờ, lại lòi ra cả đóng người là thế nào?
Không kìm được cơn giận, chẳng biết giận vì cái gì nữa, sóc con nhanh trí “bộc lộ” tài năng của mình. Khẽ cười ma mãnh, vận hết sức mạnh xuống bàn chân, giơ chân lên và…
Bộp!
Giẫm thật mạnh lên chân ông Kan làm cho ông ta phải nhăn mặt và nói lõng cánh tay đang xiếc chặt bã vai mình ra, Thiên Di nhanh chân chạy sang chỗ “đồng minh” đang hội tụ đông nhất.
Cái đau ấy đâu ảnh hưởng gì đến ông ta, giơ khẩu súng lên, ông Kan cười giòn tan rồi bóp cò…
_ Thiên Di, cẩn thận…
Đoàng!
Phát súng vừa dứt, có hai thân hình chạm đất, mùi máu tanh bắt đầu lan tỏa khắp trời đêm, hắt vào tận rừng sâu.
Định thần lại, sóc con lồm cồm ngồi dậy sau cú ngã kinh điển, người nó không đau gì cả. Vậy mùi máu…
Nhìn sang bên cạnh, Triết Minh đang ôm chặt vai mình, mồ hôi tủa ra khắp gương mặt điển trai, đôi mày rậm chau lại lộ rõ sự đau đớn, môi cậu khẽ mấp máy :
_ Không sao chứ?
_ Minh, con điên rồi sao? – Ông Hàn giận dữ gắt, mắt hiện rõ sự lo lắng.
_ Đồ ngốc, cậu làm gì vậy chứ? Lao ra làm gì?
Đưa tay đỡ lấy đầu của Triết Minh, Thiên Di thút thít. Nếu Triết Minh không nhào ra chắc có lẽ…
_ Haizz, trật rồi. Vậy… để ta bắn lại nhé! – Giơ khẩu súng lên giữa không trung, ông Kan nhếch môi đầy tiếc rẻ.
Nồng súng lạnh toát nhắm thẳng vào đầu Thiên Di, như móng vuốt của một con hổ dữ, có ánh nhìn sắc bén xuyên thẳng tâm trí sóc con. Nó muốn kéo Triết Minh ra khỏi hướng súng nhưng không hiểu sao… cả thân người như tê cứng, không sao nhúc nhích nổi.
Tách!
_ Thiên Di, cô còn ngồi đó làm gì, đứng lên mau… - Triết Minh yếu ớt thốt lên vài chữ, ánh nhìn gieo thẳng vào mắt sóc con, cậu nhìn thấy được cặp mắt to tròn đang run sợ trước nồng súng đen láy kia.
_ Thiên Di, em bị gì thế? Nhúc nhích đi chứ? – Rất muốn lao ra nhưng Vĩnh Kỳ nhanh chóng bị đám vest đen chặn lại, cậu chỉ còn cách gào thét trong vô vọng và mong chờ Vĩnh Khoa đến cho mau… Vì đơn giản, cậu nghĩ Vĩnh Khoa đã tìm ra cách giải quyết mọi chuyện.
_ Đứng lên đi, con gái. – Hiệu trưởng Lâm chẳng nhúc nhích được vì ông cũng đang bị kìm *** bởi ba tên bặm trợn là cận thân của Trương Tề. Khi nhận được điện thoại, ông lập tức đến đây mà không báo cho thầy Vinh biết chuyện vì sợ liên lụy người hậu duệ trung thành ấy. Chỉ vừa đặt chân vào bìa rừng thì ông đã bị giữ chặt thế này. Lão Trương Tề độc ác muốn ông tận mắt chứng kiến cảnh con gái mình bị giết đây mà.
Không trung lắng đọng nhờ mùi máu hòa lẫn vào khí trời. Mảng đen chẳng vơi đi bao nhiêu, gió làm cho cành cây lao xao, nước cứ vỗ mạnh vào đá như tức giận lắm. Nhưng thứ âm thanh rợn người nhất vẫn là tiếng súng nổ trong đêm đen.
Ngón tay sần sùi chạm ngay vào cò súng, di chuyển thật nhịp nhàng…
Đoàng…
Viên đạn được nồng súng phun ra sau khi ngón tay vừa cướp cò, hướng thẳng về phía trước…
Lại một lần nữa, mùi máu lan ra khắp bìa rừng. Hương máu đặc sánh quyện hòa vào gió. Mùi tanh xộc vào mũi.
Kịch.!
Ngã sập xuống nền đất ẩm thấp, đôi môi tái nhợt vì mất máu…