Áng mây thứ 18 : Sự thật thương tâm
Đêm lặng lẽ.
Bóng tối vụt qua khung cảnh đặc sánh mùi thuốc bệnh
viện, rồi lướt nhẹ ra ngoài sa lộ đông đúc, bao trùm cả không gian
ngoài kia.
Bóng tối nhanh chóng chiếm lấy những tia đèn lấp
lánh đến chói mắt, nhưng không thành. Mảng ánh sáng mờ mờ ảo ảo về
đêm vẫn ung dung tỏa sáng.
Qua khung kính trong suốt từ dãy lầu bệnh viện, Vĩnh
Kỳ lặng lẽ đứng đó, đưa mắt về phía nền trời chuyển màu kia. Sắc
màu ấy cứ như tâm trạng của cậu trong lúc này. Tận trong đáy mắt sâu
hoắc là màu đen đau thương.
Một chiếc giường trắng tinh khôi, lạnh lẽo…
Một tấm grap giường trắng toát…
Một con người với gương mặt anh tuấn xanh xao, nằm
bất động nhắm nghiền mắt…
Trong lúc tấm grap giường từ từ được vị bác sĩ phủ
lên đỉnh đầu của Vĩnh Khoa thì mọi hy vọng đều tiêu tan như chưa từng
có. Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc rồi!
Yên ắng.
Chỉ khi chiếc xe đẩy vừa khuất bóng sau dãy hành
lang, thì không khí liền trở nên ngột ngạt, không một nói gì với nhau.
Khoảng không hẹp giữa bức tường trắng chỉ còn lại ba bóng đen thấp
thoáng, kẻ đứng người ngồi, tâm trạng phức tạp.
Thời gian trôi qua như cả ngàn thế kỉ, Vĩnh Kỳ chỉ
trầm ngâm đứng chết lặng bên khung cửa rực ánh đèn bên đường. Dường
như cậu chỉ muốn thời gian ngay lúc này dừng hẳn lại và ngừng trôi,
cậu không muốn đối diện với sự thật khó tin kia chút nào. Cậu phải
đối diện thế nào đây? Chấp nhận? Hẳn là phải chấp nhận rồi, nhưng bằng
cách nào và khoảng thời gian nào cậu mới có thể chấp nhận chuyện
này?
Ngồi bất động trên chiếc ghế trong hành lang, chiếc
ghế màu đỏ như màu tan thương, chiếc ghế đỏ thẳm cứ như vệt máu còn
loang lại đâu đó.
Cuối đầu, Chính An cười buồn rồi đưa tay săm soi đôi
cánh bạc lấp lánh màu ánh kim. Đôi cánh bạc mang hình ảnh một ai đó
mà cậu đã từng quen biết, đôi cánh bạc cho thấy sức mạnh không gì
đánh gục của một vị chủ tịch trẻ tuổi luôn hết sức vì công việc,
đôi cánh bạc phản chiếu toàn bộ tính cách thật bên trong con người
lạnh lùng nhưng trẻ con…
Nắm chặt đôi cánh bạc trong tay, Chính An cố kìm nén
xúc cảm của mình.
Tại sao chứ?
Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Nếu Ngài không
muốn giúp đỡ con người kia thì tại sao ban đầu, trong những lúc nguy
hiểm khác, Ngài lại tạo ra phép nhiệm màu để làm gì? Nếu đã giúp
con người kia thì sao Ngài lại không giúp luôn trong lúc này, Ngài
tiếc gì một phép màu kia chứ?
Tại sao tử thần lại đáng ghét như thế? Đã bao lần,
đã bao lần Ngài không nhận con người vô tâm, tính tình trẻ con kia,
thì hà cớ gì vào lúc này, ngay tại thời điểm này, Ngài lại nỡ
lòng cuỗm đi nguồn sống của con người ngốc nghếch đó? Cái lưỡi hái
của Ngài có bao giờ chịu nhận sinh mạng kẻ lạnh lùng ấy đâu, tại
sao lại đổi ý khi mọi chuyện đang dần tốt đẹp?
Phải chăng… trong cuộc chơi tàn khốc kia, ông trời đã
luôn dày vò Vĩnh Khoa?
Dựa người vào tường, A Huân im lặng nhìn vào cánh
cửa đang đóng chặt. Đôi mắt vô hồn như lưỡi dao bén muốn chém nát
tất cả. Chưa lúc nào một A Huân của biển cả lại dày đặc tâm trạng
khốn đốn thế này.
Biển có thấu nổi không? Biển có nhìn thấy không?
Đứa con của Người đang rất tuyệt vọng, đang rất khốn khổ. Nếu bây
giờ, trước mặt A Huân không phải là cánh cửa trắng toát, lạnh lẽo
đóng chặt và cướp đi sinh mạng người khác, mà là biển khơi trắng
xóa và đầy nước xanh thẳm thì chắc chắn A Huân sẽ lao mình như bay,
xuống tận đáy biển, để được biển ôm trọn vào lòng, được biển lắng
nghe và an ủi, được biển vỗ về như một đứa trẻ mất đi phương hướng.
Để rồi sau đó, thân xác mệt lã sẽ nằm dài trên bờ cát trắng, từng
hạt cát li ti sẽ quấn quít quanh cơ thể rã rời vì đuối sức, như
muốn chia sẻ nỗi buồn.
Nhưng, trước mặt A Huân lúc này lại là cánh cửa
đóng chặt, đóng chặt như chính tâm hồn cậu vậy. Không có biển, không
có sóng, cũng chẳng có cát trắng mà chỉ là khoảng không trống
rỗng, trống rỗng đến đáng sợ.
Bên ngoài, nhịp sống con người vẫn trôi chậm, đều.
Không một ai hay biết vừa có một thiên thần đã bay đến cõi hư không.
Không một ai cả!
Gió mang tiếng thét như gọi hồn lượn lờ quanh gốc
cây to, quyện vào âm thanh cộc lốc phát ra từ những chiếc lá xơ xác.
Sao chẳng hiện, trăng chẳng sáng.
Trên nền thảm đen chỉ có vệt đen là rõ nhất, là
chói mắt nhất, chói đến mức làm nhòe khung cảnh trước mặt ba chàng
trai trong bệnh viện.
Ba con người…
Một tâm trạng...
-----------------------------------
Xoảng!
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ đụng phải một chiếc cốc thủy
tinh trong suốt, khiến chiếc cốc chao đảo hồi lâu rồi rơi tõm xuống
nền gạch bóng, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Ngồi thụp xuống, Thiên Di vội nhặt nhanh mảnh vỡ
thủy tinh lên, nhưng không hiểu sao, chỉ khi cô nhóc vừa chạm tay vào
mảnh vỡ thì tay liền chảy máu. Màu đỏ của máu thấm vào lớp thủy
tinh trên nền gạch, mùi máu tanh lan tỏa nhanh sau đó.
Sao thế này?
Cả ngày hôm nay, trong giờ học thì tâm trạng treo
ngược cành cây, ngay cả bài giảng cũng chẳng thèm để tâm, mắt cứ để
đâu đâu tận ngoài ô cửa. Đến khi về nhà thì lại làm “hư hao tài
sản”, Vĩnh Khoa mà biết chắc sẽ băm cô ra mất.
Nhưng… tại sao khi nghĩ đến Vĩnh Khoa thì tâm trạng
lại… hỗn độn đến thế?
Đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ khuya. Vĩnh Khoa
vẫn chưa về.
Bỏ luôn đóng mảnh vỡ trên nền gạch, sóc con vội
bước ra khoảng sân trước nhà, ngó nghiêng mắt về phía cổng vào.
Chẳng thấy ai, chẳng thấy một con xe nào cả.
Bỗng nhiên, Thiên Di cảm thấy sợ, nỗi sợ này rất
lạ. Nỗi sợ lạ này chưa khi nào xảy đến với cô cả. Tại sao lúc này…
Nỗi sợ vô hình kia đã gợi nhớ cho sóc con về những
chuyện thường xuyên xảy ra dạo gần đây. Mỗi tối, nếu không về trễ
thì Vĩnh Khoa cũng luôn tìm cớ là có hẹn với người trong tổ chức
để nán lại đâu đó cho đến tận sáng mới về. Ngược lại, nếu cậu về
sớm thì chỉ cười nói vài câu với cô rồi lại đi tuốt vào tận phòng
làm việc rồi chăm chú thực hiện công việc của ngày hôm sau, cậu còn
viện lý do là dạo này công việc bận tất bật nên cố gắng làm được
bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thế là cả đêm cậu chẳng vào phòng ngủ.
Dạo này, thái độ của Vĩnh Khoa rất lạ, trái ngược
hoàn toàn. Nhưng… Thiên Di vẫn luôn cố tin tưởng cậu, rằng những gì
cậu nói điều là sự thật. Vì cô tin cậu sẽ không nhẫn tâm lần thứ 2
để rút cạn nước mắt của cô. Nếu có… nếu chuyện đó lại lập lại
thêm một lần nữa… thì… chắc chắn… cô sẽ không bao giờ tha thứ cho
cậu. Sóc con không thể nào chịu thêm cú đánh mạnh nào nữa. Thật sự
rất đau. Đau lắm!
Brừm.
Két.
Ánh sáng từ hai quả đèn ô tô làm sóc con phải đưa
tay che mắt lại để tránh. Cho đến khi luồng ánh sáng ấy chuyển sang
một hướng khác thì Thiên Di mới có thể nhìn thấy người bên trong
buồng lái.
Chiếc BMW đen loáng chạy nhanh vào khu vườn đầy cỏ.
Đó chính là người mà sóc con đang đợi còn gì!
Xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn trong khoảng sân rộng
trước nhà. Tháo dây an toàn, Vĩnh Kỳ im lặng nhấc chân xuống xe và
mau chóng lấy lại nét mặt thường ngày của một… Vĩnh Khoa.
Vừa nhìn thấy cậu, Thiên Di nhoẻn miệng cười rồi lao
như bay về phía chồng mình, vòng tay ra sau eo, ôm chặt lấy Vĩnh Khoa.
- Sao anh về trễ thế? Hôm nay lạ lắm, không hiểu sao
em cứ nghĩ đến anh thôi, cứ sợ anh xảy ra chuyện…
- Ngốc, anh bận việc ở tổ chức. Đừng nghĩ linh tinh.
Ôm chặt sóc con vào lòng, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng luồn
tay vào mái tóc mang hương thơm dịu, khẽ đặt lên đó một nụ hôn… thay
cho lời xin lỗi.
Phải rồi! Cậu đã có lỗi lớn với cô nhóc đáng yêu
này. Tội lỗi kia… biết bao giờ mới rửa sạch? Với trách nhiệm là
một người anh, tại sao cậu lại không bảo vệ nổi đứa em trai song sinh
của mình chứ? Cậu là người anh tồi, người anh vộ dụng nhất trên thế
giới này.
Rời tay khỏi thân hình nhỏ bé, Vĩnh Khoa cười dịu
dàng rồi cất giọng :
- Vào nhà thôi, em định cho anh ngủ ngoài này huh?
Cười hì hì, Thiên Di lon ton chạy theo sau Vĩnh Khoa.
Chắc là tại dạo này học hành căng thẳng nên sóc con bị stress thôi.
Cứ nghĩ linh tinh, lang tang rồi đâm ra lo lắng vớ vẩn. Vĩnh Khoa của
cô vẫn an toàn đó thôi, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Yên tâm được rồi!
Trong vô thức, bàn tay nhỏ nhắn đã nắm chặt đôi cánh
bạc đang lắc lư trên chiếc cổ trắng ngần lúc nào không hay, cho đến
khi vào tận nhà…
----------------------------------
Tiếng nhạc xập xình cùng ánh đèn mờ ảo chuyển
động không ngừng khiến người ta chóng mặt, hoa mắt. Bầu không khí ồn
ào trái ngược hoàn toàn với khung cảnh im ắng ngoài kia vào lúc
giữa đêm như thế này.
Ngồi ở một góc khuất, một mình, Minh Tuấn chậm rãi
nâng niu cốc rượu thượng hạn lên săm soi rồi lại từ tốn uống từng
chút một, như để thưởng thức và lưu giữ hương thơm của nó. Hoặc cũng
có thể là để nuốt trôi dòng suy nghĩ lảng đãng trong đầu.
Đặt lại cốc rượu đã hết sạch xuống bàn thủy tinh,
Minh Tuấn lại tiếp tục rót đầy cốc rồi ngã hẳn người ra sau ghế.
Một lúc lâu, cậu lại tiếp tục nhâm nhi hương rượu
mạnh rồi hòa mình cùng những giai điệu điên cuồng nơi náo nhiệt được
gọi là bar. Lắc lư thân xác, thả lỏng tinh thần, đánh bay nghĩ suy là
ba điều Minh Tuấn đang cần phải làm. Cậu cứ như thế, điên cuồng theo
nhạc như một kẻ vô âu vô lo.
Chợt, Minh Tuấn thả lỏng người rồi cười nhạt. Cậu
quay trở lại ghế ngồi, buông thỏng hai chân trên sàn, rồi hướng tia
nhìn bất cần sang hai người vừa đặt mình ngồi xuống chiếc bàn đối
diện cậu.
Tia nhìn đầy hận thù hằn mạnh trên mắt Chính An,
nhấp một ngụm rượu ngon, cậu nhếch môi khinh bỉ rồi đá một câu sang
Minh Tuấn :
- Đồ hèn.
- …
Chẳng đáp, Minh Tuấn chỉ “khiêm tốn” thực hiện cái
nhếch môi bĩu cợt rồi lại ngồi thong thả, nhâm nhi rượu như chẳng có
gì.
Thái độ cười cợt của Minh Tuấn càng làm Chính An
tức điên lên, bấu chặt chiếc cốc thủy tinh như muốn nghiền nát nó ra,
cậu nghiến răng giận dữ nhìn sang Minh Tuấn.
Đặt một tay lên bờ vai đang run từng hồi, A Huân nhẹ
giọng lên tiếng, mắt thì đao đáo ném sang Minh Tuấn những cái nhìn
không ưa.
- An, mặc kệ hắn ta. Chúng ta đến chỗ khác.
Chết tiệt!
Vì muốn giải khuây nên cậu mới kéo thêm A Huân đến
nơi này, để phòng khi say quá thì còn có người đưa về, ai ngờ lại
gặp phải kẻ không ưa đâu chứ. Đúng là khốn khiếp!
Chính An chỉ ước sao cậu có thể nhào đến và giết
chết tên khốn nạn kia, ngay bây giờ. Nhưng, vì Vĩnh Khoa, vì sóc con,
vì tất cả mọi người nên cậu không muốn tay mình vương máu. Nhiệm vụ
của cậu là gì chứ? Là bảo vệ chủ tịch chứ không phải báo thù một
cách ngu xuẩn như Minh Tuấn. Cậu và hắn hoàn toàn khác nhau, vậy nên,
cậu không muốn mình phải giống hắn.
- Đồ tồi. Thật hèn hạ khi lợi dụng lúc người khác
đang bị thương nặng mà ra tay. Có giỏi sao không đợi Vĩnh Khoa khỏe
lại rồi đấu một cách công bằng? Đúng là loại người đáng khinh bỉ.
Sao không chết quách đi cho rồi!
- Tôi thích hành dộng tiểu nhân, thì sao nào? Cậu
tức vì không giống tôi được à, Dương Chính An?
Khác với lần trước, lần này Minh Tuấn đã cất giọng
đáp trả. Ném cái nhìn đầy thách thức sang bàn đối diện, cậu thẳng
thừng nghênh mặt như một kị sĩ chuẩn bị ra trận.
Rầm!
Đá đổ cái bàn trước mặt, Chính An trừng mắt nhìn
Minh Tuấn như muốn lao đến ngay.
Tâm trạng cậu đang không tốt, đừng có điên mà châm
dầu vào lửa. Đừng nghĩ một con người với gương mặt trẻ con lúc nào
cũng tạo tiếng cười cho mọi người là không biết hoặc rất hiếm khi
nổi giận. Cơn giận của Chính An có thể sẽ tương đương với sự giận
dữ lúc Vĩnh Khoa cáu bẳn đấy! Có điên mới dám chọc giận kẻ nguy
hiểm ngầm.
- An, đi thôi. Đừng để hắn khiêu khích mình!
Lại bàn tay ấy, lại cách nói chuyện nhẹ nhàng ấy,
A Huân lườm Minh Tuấn một cái sắc lẻm rồi kéo tay Chính An, nói khẽ
:
Cũng may, nhờ có A Huân can ngăn nên cơn giận trong
Chính An mới dịu đi. Vì cách nói chuyện của A Huân, cách A Huân trấn
an cậu và cách nhìn nhận vấn đề một cách sáng suốt rất giống với…
Vĩnh Khoa.
Yên lặng mặc cho A Huân kéo đi, Chính An cụp mắt
xuống để cố bình tĩnh lại. Nếu cứ mãi thế này, nếu cậu cứ nhầm
lẫn A Huân và Vĩnh Khoa ở cái tính cách của họ thì sẽ có ngày cậu
điên lên mất. Sự thật là Vĩnh Khoa đã chết, làm gì còn Vĩnh Khoa để
mà cậu bảo vệ chứ? Mọi thứ kết thúc rồi, tất cả đã chấm dứt
rồi. Chẳng còn gì cả! Không còn một thứ gì cả!
Nhiệm vụ bảo vệ chủ tịch coi như chấm dứt… Nhưng…
Tại sao chứ? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp đi mạng sống của một
người bạn mà cậu quý nhất? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp đi
nguồn sống của một người tài năng khó ai bì kịp như Vĩnh Khoa?
Nếu ông muốn lấy mạng người khác, sao lại không nhắm
vào cậu, cậu sẵn sàng chết thay cho Vĩnh Khoa, bất kì lúc nào.
Nếu được quay trở về thời điểm đó, Chính An thề,
nhất định cậu sẽ thay thế Vĩnh Khoa để thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm
đó, cho dù cậu phải chết…
Nhưng… được sao, có thể sao? Thời gian qua rồi làm sao
quay lại được?
Mãi mãi vẫn thế!
Vĩnh viễn vẫn là thế!