Nhỏ Đáng Ghét Em Đã ... Cướp Trái Tim Anh Rồi ! Phần 2

Chương 27: Chương 27




Xoảng!

Tiếng thủy tinh va vào nền gạch trơn bóng vang lên, vọng đến tận hành lang vắng người. Tiếng vọng vang mãi một lúc sau thì mới mất hút.

Từng mảnh vỡ nhỏ li tí, lấp lánh phản chiếu màu nắng dìu dịu.

Nước vương vãi khắp phòng.

Như hóa thành tượng đá ngàn năm trong một giây ngắn ngủi khi đôi mắt bần thần của mình thoáng nhìn thấy bóng dáng một ai đó, A Huân lặng người. Giống như bị tử thần rút hồn khỏi xác, chàng bác sĩ trẻ không hề chớp mắt mà tập trung nhìn trân trân vào con người đang có mặt trong phòng làm việc của mình vừa vài giây.

Giây phút cậu thẫn thờ buông thõng tách nước ấm vừa rót từ phòng nghỉ về phòng làm việc, thời gian như ngừng trôi.

Bàn tay kia vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu, không hề lay động hay có bất kì dấu hiệu nào cho thấy sẽ nhúc nhích.

Nhận thấy sự ngạc nhiên quá lớn của A Huân, Chính An đang đứng đó vội bước đến cạnh anh chàng bác sĩ trẻ, nói với giọng trầm trầm :

- A Huân!

- …

Bị giọng nói của Chính An “kéo về” với thực tại, A Huân chớp nhẹ mi mắt vài cái rồi tròn mắt, quay sang nhìn Chính An như không tin. Đưa tay dụi nhẹ mắt mình, A Huân tiếp tục tròn mắt nhìn sang người phía trước, lâu thật lâu.

Sở dĩ A Huân có những biểu hiện ấy là vì dạo này cậu luôn ở trong tình trạng căng thẳng khi ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ, hiệu suất công việc ngày một tăng. Điều đó khiến thời gian của A Huân như bị rút cạn kiệt, và cậu như dần quên đi mọi chuyện liên quan đến Vĩnh Khoa vậy.

Nhưng hôm nay, khi vừa trải qua chuỗi ngày lê thê của những đêm làm việc và những ca mổ không báo trước thì A Huân mới có được vài giây phút thư giản. Trước khi đẩy cửa bước vào phòng làm việc của mình thì A Huân dường như quên đi việc Vĩnh Khoa đã chết. Cửa phòng vừa hé mở, đột nhiên lại trông thấy nét mặt quen thuộc đến thế, tất cả như khơi lại trong A Huân một mảng chuyện đau thương mà cậu không hề muốn tin là sự thật và cũng chẳng hề muốn nhớ đến chút nào.

Cười nhẹ, Vĩnh Khoa thản nhiên nhún vai rồi tiến tới trước vài bước chân. Khi đã đứng trước tia nhìn ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ của anh chàng bác sĩ A Huân thì Vĩnh Khoa mới chậm rãi cất chất giọng trầm lạnh quen thuộc của mình lên, phá tan cái yên tĩnh khó chịu trong giang phòng đầy mùi thuốc sát trùng nơi bệnh viện :

- A Huân, thành thật xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra khi trước!

Đột nhiên, tinh thần như thoát khỏi bóng tối mê mị vừa rồi. A Huân lẳng lặng trở về ghế ngồi, thả nhẹ mình xuống đó rồi cười nhẹ khi hiểu ra trò mưu mẹo của Chính An. Một lúc sau, cậu ôn tồn cất giọng :

- Chính An, có cần thiết phải nhờ Vĩnh Kỳ làm trò này không? Chuyện qua rồi cứ để qua đi, không nhất thiết lập lại đâu.

- Không…

- Chính An.

Chặn ngang lời Chính An, Vĩnh Khoa nháy mắt ra hiệu cho cậu bạn im lặng. Nhận được dấu hiệu từ chủ tịch Trương, Chính An khẽ lườm nhẹ rồi gật đầu đồng ý cùng nụ cười gượng trên khóe môi. Thật ra, những gì Chính An đang nghĩ trong đầu là thế này : Hừ, đã làm chuyện có lỗi còn nháy mắt với tôi? Đợi sau khi làm rõ mọi chuyện thì cậu chết chắc với bọn tôi đấy, Vĩnh Khoa à!

Ngồi xuống ghế, Vĩnh Khoa ung dung quan sát nét mặt A Huân một lúc rồi đột nhiên mỉm cười. Điều đó cho thấy Vĩnh Khoa vẫn chưa cảnh giác được “âm mưu” trả thù của Chính An dành cho mình, vì Vĩnh Khoa vẫn còn tâm trạng để mà trêu ghẹo người khác cơ mà.

Ho nhẹ, Vĩnh Khoa điềm nhiên cất giọng. Mắt vẫn không ngừng dõi theo mọi nhất cử nhất động của anh chàng bác sĩ tài giỏi.

- A Huân, chuyện của Vĩnh Khoa làm cậu rất buồn, đúng không?

Nhíu mày, A Huân dừng ngay việc đang làm lại. Trong đầu A Huân hiện giờ là một ngàn lẻ một vạn lời nhận xét về Trương Vĩnh Kỳ. Đơn giản bởi A Huân vẫn đinh ninh rằng người trước mặt là Vĩnh Kỳ. Và trò khỉ giữa Chính An cùng Vĩnh Kỳ đã bị cậu nhìn thấu.

Đẩy mắt về phía con người vừa thốt ra những câu nói vô duyên kia, A Huân lãnh đạm nói :

- Thế còn anh, anh không hề buồn sao, Vĩnh Kỳ?

- Oh, vậy ra Vĩnh Khoa cũng khá quan trọng đối với mọi người nhỉ?

Bỏ qua câu nói của A Huân, Vĩnh Khoa tiếp tục chiêu trò của mình mà không hề để ý thấy rằng có một ánh mắt hình viên đạn đang nhìn cậu chầm chầm từ ngay khi lời nói của cậu được tuôn ra khi nãy.

Vâng! Là Dương Chính An!

Ở một góc phòng, Chính An hầm hầm nhìn Vĩnh Khoa như muốn nuốt tươi cậu ngay lập tức. Thật chẳng biết Vĩnh Khoa đang nghĩ gì trong đầu mà lại đi nói những lời lẽ như thế để nâng cấp tội lỗi của mình lên vài bậc nữa. Hay… vì vắng xa mọi người lâu quá nên đâm ra… điên?

Nghĩ thầm, Chính An tự gật gù rồi tự kết luận và đưa ra kết quả cuối cùng cho lối suy ngẫm bấy giờ của mình. Nếu thật sự có chuyện như thế thì cậu sẽ sớm “tống cổ” tên thối tha Trương Vĩnh Khoa này vào… nhà xác mất!

Hơi bực bội vì lời nói mang tính khiêu chiến của Vĩnh Kỳ, A Huân hơi nhíu mày khó chịu. Dẹp đóng hồ sơ bệnh án sang một bên của chiếc bàn ngập hồ sơ, A Huân đặt nhẹ hai tay lên mặt kính trong suốt, nhẹ nhàng cất giọng. Nhưng ẩn chứa trong câu nói tưởng như nhẹ tựa sóng biển lúc hoàng hôn ấy lại là một viên đạn vô hình trượt ngang sườn dốc trí tuệ.

- Với trách nhiệm là một bác sĩ của bệnh viện này, tôi đề nghị anh nên mau chóng làm hồ sơ nhập viện. Vào khoa… thần kinh, ngay bây giờ!

Cũng may là đang tựa lưng vào thành tường trắng nên Chính An mới không té nhào ra phía sau một cách bất ngờ. Hả hê với lời nói khích tướng của anh chàng điển trai A Huân, Chính An cười ngặt ngẽo một cách lén lúc. Thật không ngờ, tài “ăn nói” của bác sĩ Huân ngày càng chuẩn và phóng ra nhiều lưỡi dao bén đến bất ngờ. Xem ra, những người “ở chung” với cánh tay đắc lực và cái đầu trọng tâm của Demon dần dần đã được “huấn luyện” một cách “nghiêm khắc” về biệt tài ăn nói. Với cái đà này, chắc chắn tương lai A Huân sẽ học được nhiều, nhiều và nhiều thứ “hay ho” hơn rồi!

Dùng chiêu công kích không thành, Vĩnh Khoa đại bại nặng nề đành ôm hận ngậm ngùi. Không vội bỏ cuộc trong trận chiến đầu tiên, chủ tịch Trương vẫn ngoan cố cứng đầu đóng vai Vĩnh Kỳ nhằm mục đích “bôi nhọa” thanh danh anh song sinh của mình.

- A Huân, cậu đang làm gì vậy?

Dở hơi! Đúng thật là dở hơi!

Trầm ngâm nhìn xoáy con người hết thuốc chữa trước mặt, A Huân hếch môi rồi thản nhiên đáp :

- Anh cũng biết rằng tôi rất bận sao? Vậy có phiền không nếu tôi trịnh trọng mời anh rời khỏi nơi này, Trương Vĩnh Kỳ?

Rầm!

Cánh cửa phòng làm việc đươc đánh bật một cách bất thình lình và gây ra tiếng ồn nhất định, ảnh hưởng đến những thành phần có mặt trong giang phòng tràn mùi thuốc sát trùng.

Người ngoài cửa đùng đùng nổi giận. Tròng mắt hằn mạnh tia đỏ khiến gương mặt trông hung bạo hẳn hoi. Nói cách khác là rất giống quái thú vừa xổng chuồn và muốn thịt kẻ nào vừa xuất hiện trước mặt.

Vốn dĩ định đến tìm A Huân tán gẫu và hỏi tung tích của anh chàng Chính An nên Vĩnh Kỳ mới vội vội vàng vàng chạy đến nhà hàng, đánh no nê một bữa. Sau đó còn gọi điện cho cô vợ thân yêu Bảo Châu của mình để nói những lời tình cảm “cúm” cho thỏa niềm mong nhớ sau bao tháng ngày lìa xa chưa có dịp trùng phùng. Cuối cùng, Vĩnh Kỳ phóng xe ngay đến bệnh viện – nơi A Huân làm việc với ý định “tám” chuyện.

Ai ngờ, khi vừa đứng trước cánh cửa phòng đóng im lìm, Vĩnh Kỳ lại vô tình nghe được câu nói “Anh cũng biết rằng tôi rất bận sao? Vậy có phiền không nếu tôi trịnh trọng mời anh rời khỏi nơi này, Trương Vĩnh Kỳ?” gây mất thiện cảm này.

Trong đầu cậu lúc đó không còn gì ngoài ý nghĩ xông thẳng vào bằng cánh phá cửa.

Nhưng, cơn giận lập tức được dập xuống bằng một thao nước lạnh vô hình.

Vĩnh Kỳ bất chợt hóa tượng khi nhìn thấy “bản sao” y hệt mình đang đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người mình như thể mình là người ngoài hành tinh mới vậy.

Gạt bỏ cái suy nghĩ điên rồ duy nhất trong đầu mình, Vĩnh Kỳ duỗi thẳng chân, bước vào phòng ung dung. Quét mắt tới lui trên “hình hài” con người trước mắt, Vĩnh Kỳ bất giác quay sang A Huân, cười thích thú :

- A Huân, tôi không ngờ cậu lại có biệt tài này đấy. Còn chế tạo được cả người máy hệt tôi y đúc. Cậu dùng gen của tôi à?

Lúc này, mắt A Huân mở to hết cỡ, nhìn Vĩnh Kỳ trừng trừng như muốn nói điều gì đó. Nhưng tiếc là những câu chữ ấy lại bị nghẹn đắng ở cổ họng.

Duy chỉ có Chính An là người bình thản nhất, nhàn rõi nhất. Cậu thản nhiên đứng đó như người vô hình mà dõi theo tình hình đang diễn ra.

Rất nhanh chóng, A Huân lập tức dùng lí lẽ của Vĩnh Kỳ đá sang kẻ nhàn rõi, bằng giọng nghi hoặc :

- Chính An, cậu cũng quan tâm đến lĩnh vực đột biến gen trong sinh học ư? Người máy cậu tạo ra lại còn rất mưu trí, đối đáp lưu loát với tôi cơ đấy!

Ngay tức khắc, mọi ánh nhìn điều chuyển sang người vô hình, vô âu, vô lo nãy giờ. Từng tia nhìn nhọn và bén như từng mảnh vỡ thủy tinh còn vương trên sàn gạch, chúng cứ nhắm thẳng vào Chính An bé nhỏ, chực xông đến.

Cùng lúc, lời nói của A Huân là tiêu điểm duy nhất mách bảo Vĩnh Kỳ rằng người cậu muốn tìm cũng hiện đang ở đây. Chỉ là, cậu không đoán được mấy ngày nay tên nhàn rõi ấy bỏ đi đâu thôi. Lẽ dĩ nhiên, hai chuyện được gộp lại làm một. Điều đó càng làm nỗi khó hiểu và bức bối trong Vĩnh Kỳ dâng cao hơn.

Chuyện quái gì thế này? Từ người xem kịch lại biến thành người tháo gỡ khuất mắt ư?

Chẳng do dự, Chính An lia tia nhìn ám chỉ sang người còn lại trong phòng. Cậu lườm lườm kẻ buộc dây đùa cợt bằng ánh mắt sắt lẻm.

Người vui sướng nhất, tất nhiên là Trương Vĩnh Khoa.

Anh chàng này rốt cuộc chẳng nghĩ đến kết cục của mình gì cả. Vừa “hoàn dương” mà lại mưu mẹo bày trò phá rối người “bị thương”. Nay tội nặng càng thêm nặng. Hẳn là chuỗi ngày dài tiếp theo Vĩnh Khoa sẽ khó sống trên chính mảnh đất của mình đây!

- Này, cậu nói gì đi chứ?

Đợi mãi mà chẳng thấy Vĩnh Khoa có động tĩnh gì nên Chính An cất giọng hối thúc. Mong cho mau chóng tháo bỏ khuất mắt trong mỗi người và mong cho mạng sống bé nhỏ của chính bản thân Chính An được bảo toàn. Cậu đã lạnh sống lưng lắm rồi khi mà cứ luôn nhận được ánh nhìn không mấy “vui vẻ” từ Vĩnh Kỳ và A Huân.

Vẫn chưa muốn dứt điểm trò hề của mình tạo ra, Vĩnh Khoa đứng phắt dậy, bước đến cạnh Chính An, nghiêm túc bật ra từng thanh từ :

- Tuân lệnh ông chủ!

- …

- Dương Chính An, cậu định chơi bọn tôi à?

Chất giọng trầm thấp của A Huân nhè nhẹ vang bên tai làm Chính An giật thót người. Cái gì thế này? Cậu từ người vô tội sao lại thành ra kẻ có tội thế kia?

Trương Vĩnh Khoa đùa dai thật!

Lửa giận từ hai người kia không biết tự khi nào đã truyền sang cho Chính An, khiến cả người cậu nóng bừng bừng. Chỉ muốn tìm đối tượng trút giận cho xong. Hiển nhiên, đối tượng chỉ có một và chỉ một mà thôi.

Quay quắt sang con người chủ mưu, Chính An trừng mắt, gắt lên :

- Trương Vĩnh Khoa, cậu còn định đùa tới khi nào nữa?

------------------------------------

Tại một nơi khác trên Trái đất :

Tranh cãi không hề có chỗ đứng như ở nơi nào đó ban nãy.

Khí trời quang đãng thật thích hợp để vui đùa bên ngoài. Và đó là lý do khiến ông bà đồng ý cho cậu nhóc Thiên Vũ tung tăng chơi đùa cùng đám bạn bên ngoài một lúc lâu.

Hớn hở chạy quanh bồn nước cùng một vài đứa trẻ trạc tuổi mình, Thiên Vũ cười khúc khích khi phát hiện ra những chú bồ câu trắng muốt đang âm thầm ăn vụn bánh.

Ngồi xuống nơi gần những chú bồ câu xinh xắn nhất, Thiên Vũ cùng đám bạn chăm chú theo dõi từng hành động vụn nhặt của loại động vật bé nhỏ hiền lành này. Một cách thích thú.

Vì mải mê ngắm nhìn những chú chim câu xinh đẹp mà nhóc Thiên Vũ không nhìn thấy hai người nào đó đang dần tiến lại phía cậu. Thật chậm rãi!

Cười tít mắt khi nhìn thấy cậu nhóc lém lỉnh sau bao ngày không gặp mặt, Thiên Di rón rén bước thật khẽ đến phía sau lưng con trai mình. Sau khi đã đạt được khoảng cách như mong muốn, cô mới nhẹ nhàng thì thầm bên tai cậu nhóc :

- Bồ cầu xinh nhỉ?

Thoáng nghe thấy giọng nói lạ mà lại quen, Thiên Vũ ngơ ngác giương mắt tìm kiếm và ngẩng nhẹ mái đầu lên. Chợt, đáy mắt lanh lợi bừng sáng khi nhận ra một ai đó quá đõi thân quen.

Đứng phắt dậy, Thiên Vũ nhào vào lòng Thiên Di rồi mừng rỡ reo lên :

- Mẹ Thiên Di, con nhớ mẹ lắm lắm lắm luôn!

Ôm chặt cậu nhóc vào lòng mình, Thiên Di như muốn òa khóc vì vui. Từng ngón tay thanh mảnh chạm nhẹ vào mái tóc đen mượt mà, vuốt thật chậm. Cảm giác ấm áp lan tỏa đến từng tế bào trên cơ thể. Ánh nắng vàng mượt mà truyền xuyên qua bồn nước lung linh, tạo nên những mảng sáng huyền ảo tuyệt đẹp.

Đột nhiên, Thiên Di cảm thấy nhớ Vĩnh Khoa vô cùng. Nhớ cái cảm giác mà Vĩnh Khoa dang rộng tay, ôm trọn hình dáng bé nhỏ của cô vào lòng. Rất ấm áp! Rất an toàn!

Nhưng mà, có lẽ đó đã là chuyện của quá khứ rồi. Có nhớ cũng chỉ thêm đau lòng mà thôi, chi bằng cứ quên đi cho nhẹ lòng.

Rời mái đầu khỏi vòng tay nhỏ nhắn của mẹ mình, Thiên Vũ lúc này mới có cơ hội ngó nghiêng sang người con trai đứng cạnh mẹ. Trong đầu cậu nhóc thông minh, lanh lợi này đang có một bảng so sánh thật rành rọt.

“Không cao bằng ba Vĩnh Khoa. Không đẹp trai bằng ba Vĩnh Khoa. Có lẽ cũng không giỏi bằng ba luôn. Nhưng lại đi cùng mẹ Thiên Di đến đây trông khi lúc trước ba Vĩnh Khoa lại đi có một mình. Suy ra người này là người xấu. Phải giúp ba Vĩnh Khoa lấy lại mẹ Thiên Di mới được!”

Thấy cậu nhóc nhìn mình trân trân, Minh Tuấn hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng mau chóng lấy lại phong thái, cười thân thiện nhìn Thiên Vũ.

- Chào Thiên Vũ, chú là Minh Tuấn!

Ngay lập tức, Thiên Vũ lại lập bảng so sánh : “Ngay cả tên cũng không đẹp bằng ba Vĩnh Khoa.”

Đối với nhóc Thiên Vũ, ba Vĩnh Khoa của nhóc luôn luôn đứng ở vị trí số một, không ai sánh bằng.

Ý thức được phép lịch sự tối thiểu mà mình được học ở trường, Thiên Vũ cười lanh lợi rồi nhanh chóng đáp lời Minh Tuấn :

- Chào chú ạ! – Quay sang Thiên Di, nhóc con hớn hở bảo – Mình về nhà đi mẹ. Chắc ông bà sẽ rất vui nhìn thấy mẹ đó.

- Ừ.

Nắm chặt cánh tay non nớt của Thiên Vũ, Thiên Di nhoẻn miệng cười rồi dắt cậu nhóc đi. Theo sau vẫn là Minh Tuấn với gương mặt trầm tư như đang suy ngẫm điều gì đó quan trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.