Áng mây thứ 8 : Gíó đêm
Màu đen của bóng đêm dần dần đánh bại buổi chiều
tà rợp bóng, chiếm trọn lấy cả không gian bao la khắp vũ trụ, mảng
đen ấy nhanh chóng khẳng định vị trí của mình khi trăng và sao đêm
thoáng hé khỏi mây mù trong phút chốc.
Trên nền trời lấp lánh nhen nhúm vài tinh tú, lúc
thì mang trọn gam đen sẫm u ám, khi thì hằng mạnh vệt trắng của mây
ban chiều… Tất cả, bỗng chốc hòa trộn vào nhau khi một luồn gió
mạnh khẽ rít qua bầu không khí đặc sánh mùi đêm.
Kéo tấm chăn to kình lên, Vĩnh Khoa khẽ cuối người,
đặt lên trán cô vợ bé nhỏ một nụ hôn nhẹ rồi đứng thẳng dậy. Đặt
bàn tay nóng ấm lên bờ má xinh hồi lâu, Vĩnh Khoa cười buồn rồi quay
người bước đi, để lại cô gái nhỏ nằm ngủ hệt nàng công chúa ngủ
trong tòa lâu đài rộng lớn.
Thả người vào BMW đen loáng, Vĩnh Khoa nhanh chóng
khởi động máy rồi nhấn ga, phóng vụt khỏi khuôn viên lớn của ngôi
nhà ngập ánh đèn.
Giữa sa lộ giờ đã vắng bóng người, BMW đen loáng
hệt con hổ có đôi cánh phát sáng phóng như bay trong màn đêm.
Ánh nhìn buồn thảm như tia sáng chiếu xuyên đêm đen
tĩnh mịch, tường tận mọi chuyện. Nắm chặt volang, Vĩnh Khoa đau khổ
nhíu mày cho dòng suy nghĩ kia chóng tiêu tan. Tập trung vào việc lái
xe, thả dòng suy nghĩ bay xa rồi tan biến phía sau làn khói trắng.
- Wen?
Nhấc điện thoại khi nghe báo có cuộc gọi đến, Vĩnh
Khoa bình thản nghe máy và chờ đợi người ở đầu dây bên kia cất
giọng.
Không đợi lâu, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen
thuộc từ vị bác sĩ già mà Vĩnh Khoa luôn tôn kính :
- Ta đến nơi rồi, là nhà máy Rone. Nơi này đã bỏ
hoang nên không ai phát hiện đâu, con mau đến đây!
Cười nhẹ rồi cúp máy, Vĩnh Khoa chắc mẩm rằng mình
suy đoán không sai. Vội chuyển hướng xe chạy bằng một hành động nhanh
như cắt, Vĩnh Khoa nhấn mạnh ga rồi lao nhanh trong đêm một lần nữa.
Là nhà máy? Tại sao không phải một nơi nào khác mà
là nhà máy đã bỏ hoang?
Hẳn rồi, nếu là nhà máy thì việc “hủy thi diệt
tích” dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, lại là nơi bỏ hoang nên chắc chẳng
có ai lảng vảng quanh đó giờ này. Tiện quá còn gì!
--------------------------------
- Đồ khốn!
Hằng hộc giương mắt nhìn kẻ tiểu nhân, Chính An tức
tối hét lớn rồi giằng mạnh tay ra khỏi dây đang buộc chặt lấy cánh
tay mình.
Nhận được điểm đến là nhà máy Rone, Chính An lập
tức đến ngay điểm hẹn không chút do dự khiến kẻ khác phải ngạc nhiên
vì việc làm ngu ngốc của cậu. Thừa biết là chỗ chết nhưng vẫn cứ
lao đầu vào… không ngu ngốc thì là gì?
Chỉ khi vừa đến nơi, một bóng đen đã xuất hiện phía
sau Chính An. Việc sau đó… cậu hoàn toàn không biết. Chỉ biết được
là khi tỉnh lại, cậu đã trong tình trạng bị trói chặt thế này đây.
Người đang đứng trước mặt Chính An dĩ nhiên là vị bác sĩ mà cậu và
Vĩnh Khoa đã từng kính trọng – Wen đại nhân. Bên cạnh ông còn có… A
Huân!
Ông trời thật biết cách đẩy con người ta vào trò
chơi nghiệt ngã, khốn đốn khi tạo nên màn kịch vờ vịt của những
người thích tỏ vẻ tốt bụng trước mặt người khác.
Trớ trêu làm sao!
Kính trọng và thù hận… rơi vào cùng một người…
Cười mỉa mai, Chính An đưa tia nhìn sắc lẻm sang Wen,
nói như quát :
- Thật không ngờ, người mà tôi luôn cho là cao quý và
đáng được kính trong lại là con người đội lốt quỷ dữ… Vai diễn của
ông… tốt lắm… Wen ạ! Diễn hay diễn nỗi không ai trong chúng tôi nhận ra
được… Tại sao… ông lại làm bác sĩ mà không phải một diễn viên xuất
sắc nhỉ?
Bật cười lớn cho những lời nói đã kích kia, Wen đá
mạnh vào người Chính An rồi nghiêm giọng. Dù sao thì… cũng đã đến
lúc phô bày bộ mặt thật của mình sau bao năm cố che giấu rồi.
- Ha ha ha, chính ta cũng khá bất ngờ về mình đấy
nhóc. Ta cũng đâu ngờ bọn ngốc như mày lại có ngày hôm nay? Cuộc đời
mà, đâu ai biết trước được sẽ xảy ra biến cố gì? Suy cho cùng, chỉ
cần một lớp mặt nạ ngụy trang hoàn hảo thì ta mới tồn tại được
trong cái thế giới mà chính đồng tiền làm bá chủ này.
Rầm!
Cánh cửa nhà máy bỗng chốc bật tung bởi tác động
mạnh từ bên ngoài. Dưới ánh đèn mờ ảo từ trần nhà, một dáng người
cao cao hiện ra.
Thản nhiên sải chân trên nền xi măng vương mùi năm
tháng, Vĩnh Khoa nhếch mép tạo nụ cười nửa miệng theo đúng kiểu
khinh bỉ rồi bước thẳng đến chỗ Chính An. Đôi mày rậm vẫn không có
nét gì thay đổi, sắc mặt vẫn nguyên vẹn như lúc vừa bước vào, Vĩnh
Khoa hững hờ cất giọng rồi cho một tay vào túi :
- Tốt lắm, thật hoàn hảo… hoàn hảo đến bất ngờ,
đến ngạc nhiên… đến đau lòng…
Cười khinh nhìn sang Chính An hồi lâu, Wen bắt đầu
đảo mắt sang Vĩnh Khoa, nhếch môi. Ông chậm rãi dịch chân sang một bên
khác, đứng cố định ở đó rồi nhướn mày ra hiệu cho A Huân.
Cười cho lòng người giả dối…
Cười cho cuộc đời sóng gió…
Cười cho trò chơi số mệnh…
Cười cho một âm mưu hoàn hảo…
Cười cho một trí tuệ nhạy bén…
Cười cho vở kịch hoàn thành đúng như dự định ban
đầu…
Rốt cuộc, chỉ có ông trời là thấu hết mọi chuyện
và cũng chỉ có ông trời mới là kẻ sắp xếp những va chạm trong cuộc
sống con người mà thôi…
Đưa tay lấy khẩu súng mà khi nãy nhận được từ bàn
tay ma quái của Wen, A Huân bình thản hé môi rồi giơ tay lên không trung
như một kị sĩ vừa tập làm quen với thứ đồ chơi nguy hiểm.
Chỉa thẳng mũi súng vào người khi xưa A Huân đã từng
cứu mạng không chút do dự, khóe môi ranh mãnh khẽ hếch lên cho những
thanh từ chuẩn bị từ nãy giờ bay ra một cách lưu loát nhất, giống
hệt một diễn viên điện ảnh đang cố độc thuộc lòng vai thoại của
mình trong kịch bản trước khán giả và đạo diễn :
- Đến đây… đã kết thúc được chưa? Trương Vĩnh Khoa…
Khóe miệng bỗng chốc hình thành nụ cười thoáng qua,
Vĩnh Khoa lấy thứ cần lấy ra khỏi túi rồi nhắm thẳng vào thái dương
Chính An…
Thời gian như ngưng đọng ngay lúc hai nồng súng đen
kình chỉa thẳng vào hai người con trai mang nét mặt khó hiểu.
Bên ngoài, chỉ còn tiếng gió là gào thét thay cho
họ.
Gào thét thay cho số mệnh khắc nghiệt mà họ phải
tự mình thay đổi…
Gào thét thay cho… kẻ chịu oan…
Tiếng gió mỗi lúc một mạnh hơn, va vào thành cửa
tạo ra những thứ tạp âm rùng rợn…
Lẫn trong gió còn có giọng nói lạnh băng rít lên
giữa màn đêm ngập gió…
- Đây là cái kết… cho kẻ lừa bịp tài giỏi…