Nho Đạo Chí Thánh

Chương 1: Chương 1: Đệ tử hàn môn




(*) Chỉ Thượng Đàm Binh, Xuất Khẩu Thành Chương, Thần Thương Thiệt Kiếm là các năng lực trong truyện.

(*) Tống Từ: thể loại Từ có nguồn gốc từ rất xa xưa ở Trung Quốc và đến cuối đời Đường thì đã phát triển khá mạnh, sang đến đời Tống thì đã được các Từ Nhân hoàn thiện về Âm Luật và Phát triển rực rỡ. Nói về Văn học TQ thì người ta thường nói ngay rằng có Hán phú, Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc.

**************

Đại lục Thánh Nguyên, Cảnh quốc, Giang Châu, Đại Nguyên phủ, Tế huyện.

Bầu trời xanh biếc, ánh nắng vàng tươi, chim chóc kêu hót vui đùa, trận mưa đêm qua đã làm cho những lá cây cùng cánh hoa rơi đầy trên mặt đất, tạo nên một phong cảnh dạt dào sắc xuân.

Khắp người Phương Vận bỗng lạnh run lên khiến hắn bừng tỉnh dậy, ngỡ ngàng mở to mắt quan sát xung quanh.

Phương Vận phát hiện mình đang nằm trên một bàn đá xanh trong một con hẻm nhỏ, dưới mắt đất thì ướt sũng. Hắn vội vàng vịn tường đứng lên, đồng thời cảm thấy toàn thân đau rát.

“Ta nhớ rõ ràng có một vụ cháy trong tiệm sách, sau đó ta nhảy lầu bỏ trốn, vậy mà tại sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này? Đây là nơi nào?"

Phương Vận nghi hoặc nghĩ thầm.

Đôi mắt Phương Vận chợt phát hiện ra quần áo trên người mình cũng không đúng, sau khi cúi đầu xem xét liền cực kỳ sợ hãi, không ngờ trên người mình lại đang mặc áo vải thô của thời cổ đại, trên quần áo dính nước bùn và vết máu. Không những thế, cánh tay của mình lại còn vừa mảnh vừa thon.

Phương Vận cúi đầu nhìn xuống một vũng nước nhỏ ở bên cạnh, trong vũng nước phản chiếu lại gương mặt của hắn.

“Đây không phải là hình dáng của mình lúc mới mười bốn, mười lăm tuổi sao?”

Đầu óc Phương Vận bỗng đau nhức dữ dội, mắt nổ đom đóm, một lượng ký ức rất lớn cũng theo đó tuôn vào trong đầu. Hắn cắn chặt hàm răng, mồ hôi từ trên trán túa ra không ngớt.

Không biết phải mất bao lâu Phương Vận mới bình tĩnh trở lại, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, đem mớ ký ức vừa thu nhận được sắp xếp lại.

“Thì nơi đây không phải Địa Cầu, mà là một vùng đất mang tên đại lục Thánh Nguyên trước giờ chưa từng nghe nói đến. Gã thiếu niên bị người ta đánh chết này cũng tên là Phương Vận. Không lẽ ta đã ngã chết trong tiệm sách rồi hay sao? Sau đó vì cơ duyên xảo hợp mà chiếm cứ thân thể của hắn? Chẳng lẽ đây chính là tá thi hoàn hồn trong truyền thuyết?

“Có được tài khí (1) trở thành Đồng Sinh (2) là nguyện vọng lớn nhất của gã Phương Vận này. Thậm chí một khi có được lực lượng “tài khí” trên, thì người đọc sách liền có thể thông qua tài khí để khống chế nguyên khí trong trời đất nhằm đạt được một lực lượng cường đại hơn, những điều này thực sự chưa từng nghe qua bao giờ”.

“Ồ? Lịch sử ở đây?”.

Phương Vận phát hiện ngoài việc có tồn tại yêu man ra, thì lịch sử đại lục Thánh Nguyên ở triều nhà Thương vẫn rất bình thường, nhưng từ những năm cuối triều nhà Thương trở đi thì đã có thay đổi cực lớn.

Ở những năm cuối triều nhà Thương, Tây Bá Hầu Cơ Xương – tức Chu Văn Vương sau này, xem quỹ đạo vận chuyển của các vì sao trên bầu trời mà viết ra thiên cổ kỳ thư “Kinh Dịch”. Trời giáng xuống dị tượng, tài khí hưng thịnh, ông được trời phong Á Thánh, sau đó rời Tây Kỳ phạt Trụ.

Đại quân Tây Kỳ thế như chẻ tre, ít lâu sau đã đến được dưới chân thành Triều Ca – kinh đô của nhà Thương. Đúng lúc này, cửa thành bỗng dưng mở toang, mười vạn Yêu tộc, ba mươi vạn Man tộc cùng trăm vạn binh sĩ nhà Thương như nước lũ tuôn ra vây hai mươi vạn quân sĩ Tây Kỳ lại.

Trụ Vương đứng trên cổng thành ôm yêu hồ Đắc Kỷ (3) lớn tiếng quát mắng quân sĩ Tây Kỳ, sau đó hạ lệnh tổng tấn công. Mắt thấy quân sĩ Tây Kỳ sắp gặp phải tai họa ngập đầu, Chu Văn Vương chân đạp mây xanh từ trên trời lao thẳng xuống.

Chu Văn Vương mặc y phục trắng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Trụ Vương, đồng thời liệt kê mười tội lớn của y. Nói xong một tội, vận khí nhà Thương giảm đi một phần, còn Trụ Vương lại già đi mười tuổi. Văn Vương nói xong, vận khí nhà Thương sụp đổ, về phần Trụ Vương cũng chỉ còn một hơi thở yếu ớt, đã sắp gần đất xa trời.

Tài khí của Chu Văn Vương hóa thành mặt trời bay lên cao, sau đó ông tay nâng thánh thư Kinh Dịch lên đọc, cùng lúc, từng dòng chữ thật nhỏ màu vàng từ trong miệng ông bay ra, bay càng xa càng trở nên lớn dần, cuối cùng hóa thành một người lớn. Vô số chữ màu vàng vờn quanh tài khí hình mặt trời, phát ra ánh vàng rực rỡ soi sáng khắp thiên hạ.

Ánh vàng không hề làm tổn thương đến Nhân tộc, nhưng lại khiến mười vạn Yêu tộc và ba mươi vạn Man tộc kêu lên từng tiếng thảm thiết, thân thể nứt từ trong ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, sau đó lần lượt chết đi.

Máu chảy khắp nơi trên Mục Dã.

Trụ Vương băng hà, trăm vạn binh sĩ Đại Thương cũng đầu hàng.

Về sau, hậu nhân đều khen ngợi Chu Văn Vương bằng câu: “Chích thủ đồ yêu man, cô thân an thiên hạ”. (Một tay diệt yêu man, một thân bình thiên hạ). Về sau, Chu Văn Vương truyền ngôi cho Vũ Vương để dốc lòng nghiên cứu Kinh Dịch, thọ đến năm trăm tuổi.

Nhưng cho đến khi Khổng Khâu xuất thế thì cũng chẳng còn ai trong thiên hạ nắm giữ được tài khí.

Thánh Nhân Khổng Tử khi sinh ra mang tướng mạo kỳ quái cho nên bị vứt tới nơi hoang dã. Thời tiết khi đó mười phần nóng bức, liền có một con diều hâu đỗ xuống, vì xua đuổi nóng của mùa hè mà vỗ cánh quạt gió. Lại thêm có một con hổ mẹ đem Khổng Tử ngậm vào miệng rồi cắp đến hang ổ của hổ, dùng sữa hổ nuôi nấng ông. Cho nên, hậu nhân mới gọi Khổng Tử là “Long sinh hổ dưỡng ưng quạt”.

Về sau, hổ mẹ đem trả Khổng Tử lại cho Khổng mẫu, Khổng mẫu dốc dòng nuôi nấng ông. Mẫu thân của Khổng Tử là một tiểu thiếp, sau khi Khổng phụ qua đời, Khổng Tử cùng mẫu thân bị chính thê thiếp của Khổng phụ đuổi đi.

Lúc Khổng Tử còn trẻ hết sức nghèo khó, sau khi được phong thánh từng nói với đệ tử: “Ngô thiếu dã tiện, cố đa năng bỉ sự”. Nghĩa là” Thuở bé ta rất nghèo, phải làm những việc hạ tiện”.

Thời còn trẻ của Khổng Tử rất bình thường, chỉ khi đến tuổi trung niên mới thể hiện ra sự khác người, từ đó bắt đầu chu du các nước.

Lúc già Khổng Tử về lại nước Lỗ làm quan, cuối cùng được giao cho chức vụ Đại Tư Khấu – một chức quan đứng đầu trong các quan viên của nước Lỗ, nhưng cuối cùng vì bị xa lánh nên cũng từ quan.

Sau khi từ quan Khổng Tử chỉnh sửa lại Kinh Thư, Kinh Thi, Lễ Ký cùng Kinh Nhạc thêm một lần nữa, cũng nhân đó giảng giải Kinh Dịch của Văn Vương. Cuối cùng Khổng Tử tự tay biên soạn nên Kinh Xuân Thu. Lúc sách vừa viết xong, tài khí xông thẳng lên chín tầng mây, trời rải muôn hoa , vạn ngôi sao cùng nhau chiếu sáng, chấn động khắp thiên hạ, trở thành Á Thánh.

Sau khi phong thánh Khổng Tử bế quan mười năm.

Không lâu sau, Xà Tộc Yêu Thánh đào thoát khỏi trận chiến Thương Chu năm đó đã tu luyện đủ tám trăm năm, tu vi tiến một bước trở thành Đại Thánh, mạnh mẽ lấn tới với quy mô lớn, âm mưu báo mối thù diệt yêu man của Văn Vương.

Liên quân yêu man đến phía dưới chân thành Ngọc hải khiến cho mọi người hoang mang lo sợ.

Mắt thấy yêu man sắp tấn công thành, Khổng Tử liền ngồi trên “Liệt Quốc xa” bay đến, tay trái cầm “Xuân Thu thư”, tay phải cầm “Xuân Thu bút”, nhìn Xà Tộc Đại Thánh mỉm cười nói: “Thực bất yếm tinh, khoái bất yếm tế*, thỉnh Đại Thánh vào trong hũ, dùng lửa hầm cho nhừ!”.

*Câu này có nghĩa gạo giã càng trắng càng tốt, thịt xắt càng nhỏ càng ngon. Ý nói tới thức ăn làm càng tinh tế thì sẽ càng vừa miệng, đây là một trong những lý luận nổi tiếng về ẩm thực của Khổng Tử.

Trăm vạn yêu man vô cùng giận dữ trước cảnh tượng trên. Chỉ thấy Khổng Tử nhấc bút, gió nổi mây vần, trời đất biến đổi, Xuân Thu Bút viết ra liên tục chín chữ “Tru”. Mỗi chữ một đao, chém Xà Tộc Đại Thánh ra mười đoạn. Sau đó trước mặt mọi người, Khổng Tử chế biến Xà Tộc Đại Thánh thành món ăn, dùng sức một người nuốt cả con rắn dài hơn trăm trượng này vào bụng.

Trong quá trình Khổng Tử chế biến thức ăn, trăm vạn liên quân yêu man đều hoảng sợ muốn bỏ trốn. Khổng Tử tiện tay ném Xuân Thu thư ra ngoài che trời ba nghìn dặm. Sách vừa động, đã cuốn tới giết sạch trăm vạn yêu man.

Vạn dân đồng thời quỳ xuống, tung hô Khổng Tử là thánh nhân.

Về sau, Khổng Tử lập ra thư viện Khúc Phụ– cũng là thư viện đứng số một thời bấy giờ, phá vỡ sự thối nát trong giáo dục, tuyển nhận ba vạn đệ tử bình thường cộng thêm ba ngàn đệ tử thân truyền và bảy mươi hai đệ tử chân truyền.

Tất cả những người bái Khổng Tử làm thầy sau khi một trải qua học tập đều tự nhiên có được tài khí.

Về sau Khổng Tử lại tiến thêm một bước mà thành tựu Thánh Nhân Vị, trước không ai bằng, về sau cũng không.

Thánh Nhân hiểu rõ mệnh trời, cảm nhận được Nhân Tộc đang tồn tại một mối nguy hiểm lớn, vì vậy dùng Liệt Quốc Xa, một mình tới chỗ ba tộc Man cư trú, lại vượt qua bốn biển, trèo lên năm Yêu sơn, bức bách hai tộc yêu man ký hết hiệp định sẽ không giao chiến trong ngàn năm.

Không ai biết trong khoảng thời gian Khổng Tử “thân thượng tam man, hạ tứ hải, đăng ngũ yêu sơn” cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết sau khi Khổng Tử trở về thì một mực bế quan toàn tâm tìm hiểu Bách gia, không còn xuất hiện nữa.

Sau khi Khổng Tử bế quan, năm người Mạnh Tử, Tuân Tử, Tăng Tử, Tử Tư Tử cùng Nhan Tử vì nhận được chân truyền của Khổng Tử, lần lượt trở thành Bán Thánh, xếp sau Á Thánh.

Học trò Nho gia không hề đối lập với trăm nhà. Cháu trai Khổng Tử là Tử Tư thậm chí còn đề xuất học tập cái hay trăm nhà, chủ động hướng bách gia cầu thỉnh giáo. Hơn nữa, còn trợ giúp trăm nhà học tập tài khí. Khiến Mặc gia Mặc Tử, Pháp gia Hàn Phi Tử, Tạp gia Lã Bất Vi, Nông gia Hứa Hành, Binh gia Tôn Tử đều trở thành Bán Thánh.

Cho đến khi Hán Cao Tổ Lưu bang chém bạch xà (4) khởi nghĩa, các đệ tử mới hay tin Khổng Tử sắp qua đời.

Lúc Khổng Tử tạ thế, thánh thể của ông hóa thành một cột khói tài khí xông thẳng lên trời, tồn tại khá lâu khiến tất cả người trong thiên hạ đều thấy được. Ba ngày sau, cột khói do tài khí hóa thành chia ra làm ba, một chạy vào thư viện Khúc Phụ, một vào ba vạn đệ tử, một tản ra khắp thiên hạ.

Năm vị bán thành Mạnh Tử, Tuân Tử, Tăng Tử, Tử Tư Tử cùng Nhan Tử vì thế công lực lại tiến thêm một bước, trở thành Á Thánh.

Từ đó về sau, một thời đại tài khí được mở ra.

Cũng chính từ đó, trăm nhà đều quy phục nho đạo.

Không xuất hiện bi kịch trục xuất bách gia, nhân tộc vì thế cũng cực kỳ hưng thịnh.

Sau khi Khổng Tử qua đời, thư viện Khúc Phụ đổi tên thành Thánh Viện, địa vị trở nên rất cao.

Thánh Viện dần dần hoàn thiện lực lượng tài khí, tuân theo nguyện vọng của Khổng Tử hấp thụ tinh hoa trăm nhà, chỉ cần có tài là được trọng vọng, sáng lập ra mười văn vị, theo thứ tự là Đồng Sinh, Tú Tài, Cử Nhân, Tiến Sĩ, Hàn Lâm, Đại Học Sĩ, Đại Nho, Bán Thánh, Á Thánh, Thánh Nhân.

Văn vị của người đọc sách càng cao thì tài khí càng nhiều, cũng khống chế thiên địa linh khí càng giỏi.

Cảm xúc Phương Vận dâng tràn, quả thật không dám nghĩ mình có thể lại đến được một thế giới thần kỳ như vậy.

“Chỉ cần trở thành Đồng Sinh thì liền có thể nắm được cơ bản của tài khí, đồng thời được trời ban văn vị, xuất hiện Đồng sinh Minh Mâu Dạ Thị, có thể nhìn thấy trong ban đêm, rõ ràng đến mức không cần đèn dầu vẫn có thể đọc sách. Sau khi trở thành Tú Tài thì càng ghê gớm hơn nữa, có thể Chỉ Thượng Đàm Binh, đây không phải là chửi bới cười nhạo người khác, mà nghĩa là Tú Tài có thể viết ra Chiến thơ, chiến từ có thể hóa thành chữ thật, hình thành lực lượng lớn mạnh. Đợi văn vị cao hơn, trời sẽ càng ban cho nhiều năng lực không thể tưởng tượng nổi.

Phương Vận lại nghĩ tới một điều, Đại lục Thánh Nguyên cũng đã trải qua thời kỳ Tần, Hán cùng Tam Quốc. HIện tại, Đại lục Thánh Nguyên đang sở hữu mười quốc gia. Phương Vận thông qua những tên danh nhân lịch sử gần đây, suy đoán Đại lục Thánh Nguyên đang ở trước thời Tùy Đường.

Phương Vận đếm ngược lại những danh nhân phong thánh gần đây:

Vương Hi Chi có danh xưng Thư Thánh, mượn Lan Đình tập tự, Bình An thiếp, Tang Loạn thiếp, được phong thành Bán Thánh, xếp sau Á Thánh.

Đào Uyên Minh dùng Đào Hoa Nguyên ký, Ngũ Liễu Tiên Sinh truyện, Quy Khứ Lai Hề từ… được phong Bán Thánh.

Có Tổ Xung Chi dựa vào Xuyết thuật, Đại Minh lịch… được phong Bán Thánh.

Có Lịch Đạo Nguyên bằng vào Thủy Kinh chú, Bản Chí phong Bán Thánh.

Nhưng trong danh sách này lại không có Lý Bạch! Không có Đỗ Phủ!

Không có Bạch Cư Dị! Không có Vương Xương Linh!

Không có Lý Thương Ẩn! Không có Ôn Đình Quân!

Không có Vương Duy! Không có Đỗ Mục!

Không có Hàn Dũ! Không có Liễu Tống Nguyên!

Không có Nhan Chân Khanh! Không có Liễu Công Quyền!

Không có Tô Đông Pha! Không có Âu Dương Tu!

Không có Lục Du! Không có Lý Thanh Chiếu!

Không có Lục Cửu Uyên! Không có Trình Di Trình Hạo! Không có Chu Hi! Không có Vương Dương Minh!

Phàm là danh nhân Tùy Đường trở về sau đều không có một ai!

Phương Vận hít sâu một hơi. Không nghi ngờ gì nữa, đây có lẽ là thời đại tốt nhất đối với hắn.

Bỗng sắc mặt Phương Vận hơi biến đổi, bởi vì hắn chợt nhớ đến thân phận cùng thời gian hiện tại.

Gia cảnh của tên Phương Vận này bần hàn, cha mẹ chết sớm, trong nhà chỉ còn lại một đồng dưỡng(4) tức tên Ngọc Hoàn lớn hơn hắn ba tuổi.

Vốn Phương gia chẳng thể nào mua nổi đồng dưỡng tức, nhưng năm đó Ngọc Hoàn được phụ thân dắt theo chạy nan, về sau được Phương gia thu nhận. Phụ thân nàng trộm một ít tiền của Phương gia đi đánh bạc, kết qua thua rồi gian lận, bị người ta đánh cho gần chết. Trước khi chết đem Ngọc Hoàn bán cho Phương gia làm đồng dưỡng tức, xem như trả nợ.

Ngọc Hoàn từ nhỏ đã vốn là một tiểu mỹ nhân, sau khi lớn lên lại càng thêm xinh đẹp, được đồng hương xưng là Giang Châu Tây Thi, cho dù trong nhà không có tiền, chi có thể khoác lên mình một bộ váy bằng vải thô sơ, nhưng cũng khó lòng dấu đi phong thái tuyệt trần của nàng.

Sau khi cha mẹ qua đời, Phương Vận cùng Ngọc Hoàn sống nương tựa lẫn nhau. Ngọc Hoàn nhờ khéo tay nên dựa vào việc thêu thùa may vá để kiếm tiền.

Buổi sáng Phương Vận đọc sách ở trường, giữa trưa bắt đầu làm một tiểu nhị ở tửu lầu Cát Tường để mưu sinh, trong lòng vẫn luôn nuôi ý niệm tham gia cuộc thi Đồng Sinh.

***********

(1) Tài khí là một loại lực lượng ở trong truyện.

(2) Đây là một loại cấp bậc mới trong hệ thống level của truyện.

(3) Hán Cao Tổ Lưu Bang trước khi khởi nghĩa, vì muốn lòng dân quy phục nên đã dàn dựng vở kịch chém bạch xà (con Bạch Đế), sau đó tự gọi mình là con trai của Hắc Đế.

(4) Đồng dưỡng tức là tập quán đem con gái một gia đình nghèo cho một gia đình giàu nuôi để sau này lấy một trong số các con trai của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.