Tuy những cuốn sách này hiện lên trong đầu một cách rõ ràng nhưng vẫn có vài điểm mơ hồ. Tuy vậy, Phương Vận cảm giác những điều mơ hồ kia từ từ rồi hắn cũng sẽ nhớ lại.
Phương Vận không tự chủ được mà tỏ vẻ vui mừng ra mặt.
“Việc thi Đồng Sinh có hi vọng rồi!”. Trong lòng Phương Vận la lớn, hai nắm đấm cũng siết lại thật chặt.
Không lâu sau Phương Vận đã về đến cửa nhà mình. Tường đất nhà hắn cao hơn thân người bình thường một chút. Ở bên trong sân nhỏ gần cửa ra vào có khoảng ba bốn mươi người hàng xóm vây quanh, hình như đang bàn tán chuyện gì đó.
“Đã một đêm rồi mà tiểu tử Phương Vận không trở về, nhất định là ngày hôm qua bị sét đánh chết rồi. Nàng hãy mau về với công tử nhà chúng ta. Những vị thiếu gia Liễu gia đều muốn đi tham dự cuộc thi huyện, Liễu công tử cũng không thể không đi, cho nên ngày mai công tử không thể tự tiếp cô, cô tuyệt đối không nên ngang ngạnh. Nếu hôm nay cô không đi, ngày mai đợi yết bảng rồi công tử nhà ta nhất định sẽ đích thân tới đón cô.
“Ta sống là người Phương gia, chết là ma Phương gia! Nếu Tiểu Vận chết rồi, ta cũng nguyện chôn cùng một chỗ với hắn. Đi ra ngoài, lập tức đi hết ra ngoài!”.
“Thôi được, thôi được rồi. Cô chớ nên xúc động, mau buông cây kéo xuống đi. Nếu cô mà chết, Nhị thiếu gia chắc sẽ lột da chúng tôi mất!”.
Phương Vận cũng mơ hồ ý thức được chuyện gì đang xảy ra, lớn tiếng nói: “Tránh ra, để cho ta vào!”.
Thấy vậy hàng xóm nhao nhao nhường đường, có người lẳng lặng tránh đi, có người thì giống như đang xem hí kịch, nhưng đa số vẫn tỏ vẻ ủng hộ Phương Vận, thậm chí ba mồm bảy mép bàn tán chửi mắng gia đinh của Liễu gia.
“Ngươi như thế nào rồi Tiểu Phương?”.
“Phương Vận có thể quay về rồi. Bọn hắn cũng thật quá khinh thường người, lần này ngươi nhất định phải đi nha môn kiện bọn hắn!”.
“Giữa thanh thiên bạch nhật mà muốn cướp người? Đây là đạo lý gì?”.
“Bộ là Đại Nguyên Phủ thì có thể tùy ý khi dễ người Tế huyện chúng ta sao?”.
“Tiểu Phương, thương thế trên người ngươi rất nặng, tốt nhất nên quay về phòng nghỉ ngơi một chút”.
Phương Vận không hề trả lời. Hắn bước nhanh tới trước cửa sân. Chỉ thấy bốn tên đại hán liếc nhìn hắn với vẻ khó tin. Tuy bốn người cố gắng hết sức, nhưng rốt cuộc vẫn khó lòng che dấu chút ít vẻ bối rối lộ ra bên ngoài.
Có một thiếu nữ đang đứng thẳng người ở giữa sân. Thân hình nàng hết sức mảnh mai, bận trên người y phục thô màu xanh da trời. Tuy trang điểm rất đơn giản nhưng khuôn mặt nàng lại đẹp tuyệt mỹ, giống hệt như một đóa U Lan trắng thuần khiết không chút u sầu đứng trong đình viện. Phương Vận có ảo giác nàng giống như trăng sáng xuất hiện trong đình viện, dù là mặt trời cũng không tài nào che dấu nổi ánh sáng chói lọi trên người nàng.
Nàng có vẻ hơi mệt mỏi, dường như không được ngủ ngon, nhưng thân thể lại rất sạch sẽ. Tuy trong mắt nàng có tơ máu nhưng đen trắng phân minh, ánh mắt thanh tịnh tuy như hồ nước nhưng lại toát ra một vẻ kiên định lạ thường.
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn, Phương Vận mới phát hiện nàng so với người trong trí nhớ đẹp hơn gấp trăm lần, chẳng trách được gọi là Giang Châu Tây Thi.
Hiện tại Dương Ngọc Hoàn đang cầm ngược cây kéo, đầu kéo đã đâm vào phần cổ trắng nõn nà của nàng khiến nơi đó chảy ra một chút máu tươi.
“Ngọc Hoàn tỷ!”. Phương Vận nhanh chóng bước lên phía trước.
“Tiểu Vận!”. Dương Ngọc Hoàn vừa mừng vừa sợ, ném cây kéo xuống đất sau đó chạy đến chỗ Phương Vận.
Dương Ngọc Hoàn nhìn thấy toàn thân Phương Vận đều mang thương tích, nước mắt giống như nước lũ tràn đê chảy xuống, vừa khóc lóc vừa hỏi: “Tại sao đệ lại bị thương nặng thế này? Ai đã làm hại đệ? Là tên súc sinh Liễu Tử Thành kia phải không? Đi, tỷ dìu đệ về phòng ngồi. Tôn cô cô, bà có thể đi mời đại phu ở Từ Sinh Đường giúp con không?”.
“ Ngọc Hoàn đừng lo, ta đi ngay đây”. Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi quay người chạy về hướng Từ Sinh Đường.
Phương Vận vội vàng nói: “Đừng! Ta muốn đi tham gia cuộc thi huyện nếu không thì muộn mất. Ngọc Hoàn tỷ, tỷ mau đưa mấy đồ vật chuẩn bị hôm trước ra cho ta. Ta muốn đi thi, tỷ hãy tiễn ta đi Văn viện ở huyện”.
Dương Ngọc Hoàn lau nước mắt nói: “Đệ thương tích đầy mình như thế này còn nói gì đến thi huyện? Không được đi”.
“Không được đâu, chỉ cần ta còn một hơi thở thì nhất định phải tham gia cuộc thi huyện bằng được! Ngọc Hoàn tỷ, bình thường tất cả ta đều nghe tỷ, nhưng hôm nay quyết không thể! Ta đã lớn khôn rồi!
Phương Vận bắt chước giọng điệu nói chuyện của Phương Vận cũ, bình tĩnh nhìn Dương Ngọc Hoàn.
Dương Ngọc Hoàn liền nín khóc, ánh mắt chứa kinh ngạc xen lẫn lạ lẫm nhìn Phương Vận. Hắn vẫn là hắn, có điều bất luận khí chất hay ánh mắt đều đã khác một trời một vực.
Gã Phương Vận trước mặt nàng, trong lòng hắn dường như có chứa cả trời đất!
“Ta đã bị đánh đến tỉnh ngộ”. Phương Vận nhìn về phía bốn tên đại hán, giống như đang độc thoại nhưng thực chất lại có hàm ý giải thích.
Vụ đánh người đêm qua cũng là bốn người này thực hiện, cũng do mệnh lệnh của Đại Nguyên Phủ.
Bốn đại hán vô cùng chột dạ, một tên không đủ kiên nhẫn nói: “Nhìn gì vậy? Tránh ra!”. Dứt lời cả bốn nhanh chóng rời khỏi.
Dương Ngọc Hoàn lau khô nước mắt nhìn Phương Vận, tỉnh táo trở lại nói: “Tốt. Hôm nay tỷ nghe lời đệ. Nhưng đệ phải đợi đại phu đến đắp thuốc trị thương, bằng không thì đệ không được đi thi đâu”.
Phương Vận biết rõ cuộc thi huyện kéo dài một ngày, cũng chính là việc rất tốn thể lực. Nếu như bây giờ trực tiếp đi thi, thật sự chỉ sợ không thể vượt qua.
“Được”. Phương Vận nhìn Dương Ngọc Hoàn đáp.
Dương Ngọc Hoàn chợt phát hiện cái cách Phương Vận nhìn mình có chút đặc biệt, không giống như kiểu đệ đệ nhìn tỷ tỷ ngày trước, mà giống như một người đàn ông nhìn một người phụ nữ hơn.
“Tiểu Vận đã trưởng thành rồi”. Ánh mắt Dương Ngọc Hoàn chớp lên, dìu Phương Vận đi về phòng.
Đại phu ở Từ Sinh Đường đã đến. Ông vừa nhìn thấy vết thương của Phương Vận thì cau mày, biết được Phương Vận kiên trì muốn đi thi Đồng Sinh liền miễn phí xem bệnh, chỉ lấy mỗi tiền thuốc.
Vào thời điểm đại phu chữa bệnh, Dương Ngọc Hoàn rời khỏi phòng, cũng không biết là đi đâu.
Chờ đại phu xử lý miệng vết thương xong, Dương Ngọc Hoàn cõng cái gù sách mà Phương Vận dùng để đi thi, sau đó dắt Phương Vận đi tới bên ngoài cửa.
Một cỗ xe bò do Dương Ngọc Hoàn mượn được dừng lại trước cửa.
Trong lòng Phương Vận xuất hiện những tình cảm ấm áp vui vẻ, thấp giọng nói: “Cảm ơn Ngọc Hoàn tỷ”.
Dương Ngọc Vận hơi sửng sờ, đáy mắt long lanh, dịu dàng cười nói: “Đều là tỷ đệ với nhau, khách sáo làm gì?”.
Phương Vận nghĩ thầm vị tỷ tỷ này không hổ là tuyệt thế mỹ nữ, mỗi cử chỉ hành động của nàng đều mang đến một vẻ mị hoặc tự nhiên.
Dương Ngọc Hoàn dìu Phương Vận lên xe. Nàng ngồi phía sau càng xe, cầm lấy roi nhẹ nhàng quất con bò một cái.
“Bò…ô…” Con bò kêu dài một tiếng, nâng chân đi về phía trước.
Phương Vận lẳng lặng quan sát Dương Ngọc Hoàn. Nàng đã mười chín tuổi, đây đúng là thời điểm đẹp nhất trong đời người.
Trên người nàng mặc một chiếc quần vải đã bạc màu vì giặt nhiều lần, trên quần còn có vài miếng vá. Dưới chân nàng mang một đôi giày vải. Mái tóc đen nhánh của nàng cuốn lên trên đầu, được cài bởi một cây trâm do chính nàng gọt từ gỗ trông khá bắt mắt. Ngoài trừ cây trâm gỗ không khác gì một khúc côn nhỏ, thì toàn thân nàng chẳng có lấy một kiện trang sức.
Trong lòng Phương Vận đau xót vô cùng, những mảnh ký ức có quan hệ với Dương Ngọc Hoàn hiện lên.
Năm đó cha mẹ Phương Vận qua đời lúc Dương Ngọc Hoàn mười hai tuổi, còn Phương Vận chín tuổi.
Khi ấy Dương Ngọc Hoàn đã bắt đầu trổ mã trở nên xinh đẹp duyên dáng. Sau khi họ hàng thân thích của Phương Vận xử lý lễ tang xong, nhiều nhà muốn nhận Dương Ngọc Hoàn về nuôi dưỡng. Nhưng Dương Ngọc Hoàn lại có một điều kiện, đó là cùng thu dưỡng Phương Vận và cho làm con trai thừa tự trong nhà, hơn nữa là phải cho Phương Vận đọc sách. Những họ hàng thân thích kia nghe vậy thì chỉ có thể lắc đầu nguây nguẩy.
Những họ hàng thân thích kia đa số đều là nhà bình thường, việc nuôi dưỡng hai đứa nhỏ không khó, nhưng nếu phải cho Phương Vận đọc sách thì đấy mới là khó khăn. Còn mấy nhà giàu sợ nếu cho làm con thừa tự thì lớn lên nó sẽ đòi phân chia tài sản, nhưng con gái thì không lo.
Muốn đọc sách cần phải đến trường học, còn cần mua giấy và bút mực, càng cần mua một lượng lớn sách vở, cho dù mượn đọc thì cũng phải trả tiền. Vậy nên muốn thi đậu Đồng Sinh, số sách cần xem quá nhiều. Thời bấy giờ ở trên sách không có dấu chấm câu, nếu không có thầy giáo hướng dẫn đọc, cho dù có biết chữ cũng xem không hiểu. Người đọc sách chính là phải xem mình giống như những dấu chấm tròn hay ngắt câu.
Những họ hàng thân thích tuy không đồng ý nuôi dưỡng cùng lúc hai người, nhưng vẫn sẽ luôn tiếp tế cho cả hai, giúp cả hai mấy năm trước đây không đến nỗi chết đói.
Chờ khi Phương Vận mười hai tuổi, đã có sức khỏe có thể giúp việc cho đám người ở xung quanh, không còn chịu đói nữa nhưng vẫn không ổn, vì việc đọc sách tiêu tốn quá nhiều tiền.
Dương Ngọc Hoàn vừa như một người mẹ, vừa như một người chị chiếu cố Phương Vận suốt bảy năm, chưa từng nói ra câu nào có chút oán hận. Hàng xóm xung quanh đều rất yêu thích Dương Ngọc Hoàn, thậm chí còn nghĩ tới biến nàng trở thành con dâu của mình.
Hiện tại Dương Ngọc Hoàn đã mười chín tuổi. Tuổi này ở Cảnh quốc cũng xem như đã lớn, bình thường đa số con gái mười sáu tuổi kết hôn, mười chín tuổi còn độc thân chưa tới một thành.
Phương Vận không phải không động tâm với vị thần tiên tỷ tỷ này. Chẳng qua cảm thấy nếu cứ như vậy mà cưới thì thực sự có lỗi với nàng. Hắn thề nhất định phải có công danh mới lấy nàng nhập môn để nở mày nở mặt. Cho nên hai người không ngủ chung phòng, một mực tách ra ngủ tại hai phòng ở hai hướng Đông Tây.
Dương Ngọc Hoàn đối đãi với Phương Vận giống đệ đệ ruột của mình.
Trong một năm khổ cực kia, mỗi ngày nàng chỉ ăn một chén cháo loãng, nhưng cứ nói mình đã ăn rồi, để Phương Vận dám ăn thêm cháo.
Trong nhà gà đẻ trứng, hoặc là bán đi lấy tiền giúp Phương Vận đọc sách, hoặc là cho Phương Vận bồi dưỡng thân thể. Nuôi gà suốt năm năm, Dương Ngọc Hoàn ngoại trừ ngày tết hằng năm bị Phương Vận ép ăn trứng ra, thì chưa bao giờ chủ động nếm qua trứng gà.
Có một lần Phương Vận ăn trứng gà lột vỏ không kỹ, bị Dương Ngọc Hoàn lén thu lại. Nàng cứ cho rằng Phương Vận không có ở đó, nên lấy lòng trắng trứng còn sót lại bên trong vỏ trứng ăn, rốt cuộc bị Phương Vận phát hiện được.
Phương Vận im lặng trở về giường ôm gối khóc lớn. Từ đó về sau càng hiểu chuyện, cũng càng kính trọng vị tỷ tỷ này hơn.
Năm ngoái hai người đồng thời nhiễm phong hàn rất nặng. Dương Ngọc Hoàn lại chỉ mua thuốc cho mình Phương Vận, chờ Phương Vận lành bệnh, nàng mới dùng số thuốc còn dư của Phương Vận uống, lại bị Phương Vận phát hiện lần nữa. Nàng mỉm cười nói nàng sợ đắng, uống ít như vậy mới hợp với nàng.
Những ký ức ấy dần tụ lại một chỗ, khiến sống mũi Phương Vận cay cay. Hắn quay đầu nhìn đi nơi khác, chờ khi ổn định mới quay đầu lại, cẩn thận dò xét Dương Ngọc Hoàn lần nữa.
Nàng tuy ăn mặc cũ rách, nhưng khó có thể che đậy khí chất trời sinh. Phần gáy đẹp đẽ tinh tế, làn da trắng nõn nà, không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Ánh mắt Phương Vận rơi trên tay nàng, không kiềm chế được thở dài một tiếng. Tay nàng thô ráp khác hẳn với những bộ phận khác, còn hơi sung vù, có thể nhìn thấy rất nhiều vết thương trên đó.
Nếu như chỉ nhìn bàn tay này, sẽ không có ai dám tin tưởng chủ nhân của bàn tay này chính là một mỹ nhân có thể so sánh với Tây Thi Điêu Thuyền.
Nhưng ở trong mắt Phương Vận, đôi tay Dương Ngọc Hoàn chính là thứ đẹp nhất, bởi vì nàng đã dùng chính nó để chống đỡ cả căn nhà.
Dương Ngọc Hoàn ngoảnh đầu lại nhìn Phương Vận, miệng nở một nụ cười điên đảo chúng sinh. Hai mắt nàng long lanh như có nước, con ngươi thì đen láy đến nỗi có thể phản chiếu được hình người trong đó.
“Tiểu Vận, đệ đã nói chờ đệ thi đậu Đồng Sinh sẽ mua cho tỷ một chiếc trâm bạc, lời này có thật không?”.
“Đương nhiên là thật. Có điều thi đậu Đồng Sinh rất khó khăn”. Phương Vận bất đắc dĩ nói.
“Tỷ tin Tiểu Vận nhà ta nhất định có thể! Không chỉ có thể trở thành Đồng Sinh, mà nhất định còn có thể đỗ Tú Tài, nói không chừng còn sẽ thành Cử Nhân lão gia nữa đấy!”.
Phương Vận hơi sửng sờ một chút mới lấy lại được phản ứng. Ở đây Dương Ngọc Hoàn không phải không biết lựa lời, mà là vừa nãy nghe hắn thở dài nên mới cố ý an ủi hắn.
Phương Vận không thể để nàng lo lắng, cười nói: “Nếu như ta có thể đậu Đồng Sinh thì chính là công lao của Ngọc Hoàn tỷ. Tới lúc đó, ta nhất định sẽ báo đáp Ngọc Hoàn tỷ, mỗi ngày cho tỷ ăn thật ngon. Sau đó mỗi ngày tỷ đều nói ta sẽ đậu Tú Tài. Chờ đậu Tú Tài rồi, ta liền cho tỷ mỗi ngày đều nói ta sẽ trúng Cử Nhân”.
Dương Ngọc Hoàn không nhịn được mà cười rộ lên, để lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Tiểu Vận, đệ hình như đã thay đổi”. Dương Ngọc Hoàn nhìn Phương Vận, hàm ẩn ý lo lắng.