Nhớ Em

Chương 50: Chương 50: Xoa dịu




Editor: Yang Hy.

Trì Yếm nghỉ ngơi một lát, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng.

Bệnh viện trống rỗng an an tĩnh tĩnh, Thủy Dương không biết đã chạy đi đâu, đôi mắt anh trống rỗng, đã có chút quen với sự an tĩnh và cô độc thế này.

Anh vừa nghĩ vậy thì nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cười truyền đến từ chỗ cầu thang.

Cô gái cầm ipad và tập tài liệu của anh, Thủy Dương đi theo bên cạnh cô.

Thủy Dương thấy anh đã tỉnh, vì thế nói: “Khương Tuệ nói muốn đến đây, tôi đi đón cô ấy.”

Ánh mắt Trì Yếm rơi xuống trên người Khương Tuệ, sáng sớm mùa hè, cô mặc áo sơmi trắng váy kẻ ô vuông, mười phần khí chất học sinh.

Khương Tuệ đưa ipad và tập tài liệu cho anh: “Em thấy anh đi rất gấp, đồ cũng không lấy, Thủy Dương nói có thể đem đến đây cho anh.”

Thủy Dương ở bên cạnh làm mặt quỷ.

Trì Yếm nói: “Cảm ơn.”

Thủy Dương thấy bộ dáng khách khí không mặn không nhạt của hai người bọn họ, thật sự giận muốn no luôn. Hắn hận sắt không thành thép nói: “Hai người chắc là đều chưa ăn sáng đúng không, dưới lầu có quán ăn không tồi, hay là hai người đến nếm thử đi.”

Khương Tuệ thành thật nói: “Tôi ăn rồi, tôi có thể đi mua giúp hai người.”

Trì Yếm nâng mắt, cảnh cáo nhìn Thủy Dương: “Không cần đâu, để Thủy Dương đi.”

Thủy Dương cực kỳ chua xót, hắn hao tâm tổn trí vì ai cơ chứ? Hắn nhận mệnh xuống lầu mua bữa sáng với khuôn mặt đầy tang thương.

Qua một đêm vết dị ứng trên mặt Trì Yếm đã biến mất, Khương Tuệ nhìn một lát, không rõ tối qua có bị ảo giác hay không.

Trì Yếm hỏi: “Hôm nay không cần đi chăm sóc chú Khương sao?”

Khương Tuệ gật đầu.

Dù không xác định có phải bởi vì bánh bao sữa nhân trứng của mình hay không, Khương Tuệ vẫn nói: “Về sau nếu anh không ăn được món gì, nhất định phải nói với em.”

Trì Yếm nhàn nhạt cười: “Ừm.”

Thủy Dương lên lầu, thấy hai người bọn họ ngồi cạnh nhau. Khi đó ánh mặt trời ôn hòa, khóe miệng ông chủ mang theo ý cười.

Anh và Khương Tuệ nói chuyện không nhiều, nhưng dù cho không nói lời nào, Thủy Dương cũng nhìn ra sự an bình và thỏa mãn của Trì Yếm.

Khương Tuệ nhìn thấy Thủy Dương trước: “Thủy tiên sinh, anh đã về rồi.”

Thủy Dương cười: “Cô kêu tôi là Thủy Dương được rồi, Thủy tiên sinh nghe thật xa cách.”

Khương Tuệ cười khanh khách gật đầu: “Thủy Dương.” Cô nhìn trái nhìn phải, “Hai người nhất định là rất bận, tôi không làm chậm trễ chuyện của hai người nữa.”

Cô nói xong liền đi xuống lầu.

Trì Yếm cũng không cản, chỉ trầm mặc nhìn bóng dáng vội vàng trở về của cô.

Thủy Dương thở dài một tiếng, hỏi Trì Yếm: “Anh định ứng phó Tam gia như vậy sao?”

Ánh mắt Trì Yếm cực kỳ bình tĩnh: “Nếu không còn có thể thế nào?”

Thủy Dương nói: “Hai người đều đang chung một trạng thái, quả thực là tương kính như ‘băng’.”

Trì Yếm nói: “Có cái danh nghĩa là đủ rồi, về sau cô ấy còn phải kết hôn, những việc này càng ít người biết càng tốt.”

Dù sao đó là sự tồn tại mà thời niên thiếu anh không dám chạm vào, anh còn có thể thật sự huỷ hoại cô sao?

...

Khương Tuệ xuống lầu liền gặp một người không ngờ đến.

Thiếu niên hốc mắt đỏ bừng hô: “Khương Tuệ!”

Khương Tuệ thấy cậu, có vài phần vui vẻ: “Tôn Tiểu Uy, sao cậu lại ở đây?”

Tôn Tiểu Uy mặt đỏ lên: “Tôi nghe Đoạn Linh nói, hiện tại cậu và Trì Yếm…” Cậu ta gắt gao cắn môi, nói không được, cả người như là bị lửa đốt.

Lúc này Khương Tuệ mới nhớ tới, Đoạn Linh là chị họ của Tôn Tiểu Uy.

Thấy Khương Tuệ không phủ nhận, Tôn Tiểu Uy cực kỳ tức giận: “Nhất định là Trì Yếm ép cậu, tôi đánh chết tên khốn nạn đó!”

Vốn dĩ Đoạn Linh đã cùng đường, định nhờ Tôn gia giúp đỡ, kết quả Đoạn Linh thêm mắm thêm muối nói một hồi, nói Khương Tuệ hạ tiện cam chịu đi làm tình nhân của Trì Yếm, Tôn Tiểu Uy nghỉ hè trở về liền hoàn toàn bùng nổ!

Cậu ta còn không dám chạm một ngón tay vào Khương Tuệ, tên khốn Trì Yếm kia sao lại dám làm vậy!

Cậu ta gần như là đỏ mắt tìm tới.

Tiểu Tôn thiếu mỗi lần nổi bão đều kinh thiên động địa, Tôn Thần có cản cũng không được.

Khương Tuệ cũng sợ cái tính nóng nảy của cậu ta, cô vội vàng nói: “Không phải, anh ấy không có ép tôi.”

Tôn Tiểu Uy nhận định chuyện này là Trì Yếm sai, cậu ta vừa nghĩ tới Trì Yếm sỉ nhục Khương Tuệ như vậy, máu trong người đều bùng cháy, nổi trận lôi đình đi vào bệnh viện tìm người.

Khương Tuệ vội vàng theo sau: “Tôn Tiểu Uy!”

Trì Yếm đứng trước cửa sổ, mãi không thấy Khương Tuệ ra khỏi bệnh viện, anh khẽ nhíu mày, vừa xuống lầu liền gặp Tôn Tiểu Uy đang nổi trận lôi đình.

Tôn Tiểu Uy nghĩ đến Khương Tuệ có khả năng bị tên cầm thú này ức hiếp, khóe mắt muốn nứt ra, xông lên đấm một quyền.

Trì Yếm né nắm đấm của cậu thiếu niên, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cậu phát điên cái gì?”

Thủy Dương cũng đi tới, thấy Tôn Tiểu Uy động thủ, bộ dáng cười tủm tỉm cũng biến mất, trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Tôi khuyên Tôn thiếu lý trí một chút, người của Tam gia cũng không phải người cậu có thể đánh.”

So với Thủy Dương phẫn nộ, Trì Yếm lại rất bình tĩnh đạm nhiên đánh giá Tôn Tiểu Uy.

Tôn Tiểu Uy đang bướng bỉnh, mặc kệ Thủy Dương nói cái gì, cậu ta nhìn Trì Yếm, tức giận nói: “Anh mẹ nó thứ súc sinh! Khương Tuệ có lỗi với anh sao?”

Lúc Tôn Tiểu Uy không hiểu chuyện cũng có lỗi với Trì Yếm, nhưng năm đó trẻ con toàn đại viện, chỉ có Khương Tuệ là không làm chuyện xấu với Trì Yếm. Tôn Tiểu Uy lại nhào lên đấm một quyền.

Nghe cậu nhắc tới Khương Tuệ, Trì Yếm còn có gì không rõ?

Thủy Dương vừa muốn cản, liền thấy Trì Yếm cũng động thủ.

Người đàn ông lạnh mắt, gần như là lập tức đánh ngã Tôn Tiểu Uy xuống đất, thanh âm lạnh lẽo: “Tôi là súc sinh, vậy cậu có lập trường gì?”

Tôn Tiểu Uy nổi giận gầm lên một tiếng, còn muốn động thủ, Trì Yếm đã đấm vào mặt cậu ta.

Thủy Dương trợn mắt há hốc mồm, hắn nhớ tới bộ dáng Trì Yếm vừa rồi bình thản nói, không làm chậm trễ Khương Tuệ về sau lựa chọn người khác, hiện tại bị người ta hiểu lầm mắng súc sinh, quả thật cũng đủ sốt ruột.

Thủy Dương đứng đó, không định cản lại.

Ông chủ của hắn đánh nhau rất giỏi, căn bản không cần người giúp, huống chi người chịu đau là cậu chủ nhỏ Tôn Tiểu Uy được nuông chiều từ bé kia, hắn không cần phải ngăn ông chủ đánh người.

Khương Tuệ đi lên liền thấy cảnh tượng Trì Yếm đè đánh Tôn Tiểu Uy.

Tuy Tôn Tiểu Uy giống như con chó dữ, nhưng hoàn toàn không có cơ hội đánh trả.

Động tĩnh của bọn họ lớn như vậy, lại chỉ có vài người chỉ chỉ trỏ trỏ phỏng đoán nguyên nhân, không có người can ngăn.

Khương Tuệ không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy eo Trì Yếm: “Đừng đánh cậu ấy! Cậu ấy hiểu lầm thôi, không có ác ý.”

Eo của người đàn ông thon chắc hữu lực, cách một lớp vải hơi mỏng, Khương Tuệ dùng sức kéo anh lại: “Trì Yếm! Hai người đừng đánh nhau!”

Trì Yếm bị cánh tay mềm mại ôm, động tác dừng lại. Nhưng mà nghe lời cô nói, thân thể bỗng cứng đờ.

Miệng Tôn Tiểu Uy dính đầy máu, cậu ta từ nhỏ đã hay đi đánh nhau, đặc biệt biết canh thời điểm. Thấy Trì Yếm bị ôm lại, cậu ta vội vàng bò dậy, nhân cơ hội đấm Trì Yếm một quyền.

Nắm đấm kia đánh vào ngực Trì Yếm, âm thanh bị bóp nghẹt, Khương Tuệ ngây ngẩn cả người.

Cô gần như bị giật mình buông lỏng tay ra.

Trì Yếm thần sắc hờ hững, môi mím chặt, bước ngang qua người bọn họ. Đúng, Tôn Tiểu Uy không có ác ý, chỉ có Trì Yếm anh là tràn đầy ác ý với cô!

Tiểu Tôn thiếu vẫn chưa muốn bỏ qua: “Anh đứng lại cho tôi!”

Khương Tuệ cực kỳ đau đầu: “Tôn Tiểu Uy cậu dừng lại đi!”

Tiểu Tôn thiếu không cam lòng lại ủy khuất nhìn Khương Tuệ, cậu ta rõ ràng là đang giúp cô xả giận! Tôn Tiểu Uy hít một hơi che mặt lại: “Là người man rợ sao? Xuống tay thật nặng.”

Khương Tuệ thấy cậu ta thật sự bị thương không nhẹ, nhíu chặt mày: “Tôi dẫn cậu đi xem thử.”

Thủy Dương sâu kín nhìn Khương Tuệ: “Chậc, thật đúng là trẻ con làm nũng có kẹo ăn.”

Ông chủ của hắn trầm mặc không nói, có chuyện gì cũng chỉ có thể tự gánh vác. Thủy Dương trừng mắt Tôn Tiểu Uy, đi xuống lầu.

Lần này tốt rồi, mọi người đều tức giận, đối với Khương Tuệ mà nói quả thực là tai bay vạ gió.

Cô vịn cửa sổ nhìn xuống dưới, bóng dáng Trì Yếm biến mất dưới ánh mặt trời, nhìn dáng vẻ là đi đến gara. Khương Tuệ tất nhiên nghe hiểu ý ngoài lời của Thủy Dương, cô buồn nản quay đầu lại, nói với Tôn Tiểu Uy: “Đi kiểm tra thôi.”

Tôn Tiểu Uy xoa tay hầm hừ: “Lần sau tôi nhất định phải cho anh ta biết lợi hại, Khương Tuệ cậu đừng sợ, về sau anh ta sẽ không bao giờ có thể ép buộc cậu nữa.”

Chuyện này Khương Tuệ thật đúng là không thể giải thích, cô biết Tôn Tiểu Uy có trái tim năng nổ, dũng cảm lại nhiệt huyết, cậu ta thật sự cho rằng cô bị khi dễ sỉ nhục.

Nhưng cô lại không thể nói phải đi theo Trì Yếm bởi vì bệnh của ba.

Khương Tuệ cắn răng nói: “Trì Yếm không có ép tôi, là tôi thích anh ấy.”

Tôn Tiểu Uy sửng sốt: “Cái gì?”

Khương Tuệ lặp lại một lần: “Tôi thích anh ấy, cho nên là tôi tự nguyện, Tôn Tiểu Uy, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng lần sau cậu không thể xúc động như vậy. Không nói đến tình trạng tồi tệ của nhà Đoạn Linh, nếu cậu còn xúc động như vậy, anh ấy tức giận sẽ không tốt cho nhà cậu đâu.”

Tôn Tiểu Uy không thể tưởng tượng nhìn Khương Tuệ, chỉ chú ý một câu trọng điểm, nước mắt trào ra: “Cậu thích anh ta!” Không phải đã nói với cô, về sau yêu đương có thể ưu tiên suy xét cậu ta sao? Cậu ta giống như quả bóng bị chọc, lập tức xì hơi.

Khương Tuệ dẫn cậu ta đến bác sĩ: “Xin hãy kiểm tra cho cậu ấy một chút.”

Tôn Tiểu Uy cúi đầu, bị đả kích không nhẹ, uể oải ỉu xìu.

Bác sĩ trên dưới nhìn nhìn lại đè đè: “Không có việc gì, bị thương ngoài da.”

Khương Tuệ nhẹ nhàng thở ra, cô nhớ tới người đàn ông ở bãi đỗ xe, lại thêm đau đầu.

...

Thủy Dương đến bãi đỗ xe, thấy Trì Yếm ở trong xe hút thuốc.

Thủy Dương ngượng ngùng sờ mũi, pha trò: “Cô ấy đã kéo bạn trai mà không kéo bạn tốt.”

“Bạn trai” nâng đôi đồng tử đen nhánh lên, lạnh lùng liếc hắn một cái.

Thủy Dương giơ tay: “Đừng, chuyện này không liên quan đến tôi.”

Hắn cũng không dám nói, hiện tại cô gái nhà người ta còn dẫn tên ngốc kia đi làm kiểm tra, mà ông chủ ít nói của hắn lại phải lẻ loi ở đây hút thuốc.

Thủy Dương tăng cường xây dựng tâm lý: “Ông chủ, tôi lái xe cho anh, chúng ta về công ty nhé?”

Trì Yếm khàn giọng nói: “Trước tiên làm rõ chuyện Lý Thanh Vân là như thế nào.”

Trì Yếm ánh mắt lạnh lùng, như thể chuyện Tôn Tiểu Uy vừa rồi không hề ảnh hưởng gì đến mình, anh thậm chí còn có thể lý trí mà thảo luận chuyện công việc.

Là thói quen đi?

Bị người xem nhẹ không được yêu thương.

Thủy Dương thuận theo nói sang chuyện khác: “Vậy tôi đi hỏi người nhà của ông ta một chút, hiện tại sợ bệnh của ông ta tái phát, vẫn là tạm thời không đi hỏi lão Lý.”

Trì Yếm không tỏ ý kiến.

Hai người nói chuyện một lát, một cô gái tóc dài chạy tới ngã rẽ gara.

Trì Yếm thấy Khương Tuệ trước, anh ngừng nói chuyện. Thủy Dương cũng quay đầu nhìn cô, hắn nhướng mày kinh ngạc.

Khương Tuệ xách theo túi đi tới, Thủy Dương nói: “Tôi sẽ lái xe của tôi.”

Khương Tuệ đứng ở chỗ Thủy Dương vừa rời đi, cô cúi đầu, đối diện với ánh mắt của người đàn ông ngồi trên ghế lái.

Trì Yếm biết cô từ trước đã đặc biệt tốt với Tôn Tiểu Uy, trầm giọng nói: “Tôi xuống tay có khống chế lực, không làm cậu ta bị thương chỗ nào.”

Khương Tuệ ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Em biết.”

Cô nhìn anh: “Anh cũng bị thương, có đau không?”

Trì Yếm mím chặt môi.

Trên má người đàn ông có một dấu vết, tựa như bị trầy da.

Cô nói: “Trên mặt anh có vết thương, em có mang theo cồn y tế, tiêu độc cho anh được không?”

Trì Yếm trầm mặc, gật đầu.

Khương Tuệ ngồi trên ghế lái phụ, thật cẩn thận tới gần anh.

Lần đầu tiên cô làm những việc này cho người khác, động tác lạ lẫm lại vụng về. Lúc anh rũ mắt, cô liền thấy đôi mắt không rõ vui giận của anh.

Cô dùng tăm bông thấm cồn, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho anh.

Anh nhìn cô, trong xe an an tĩnh tĩnh, Khương Tuệ nhớ tới vừa rồi chính là cô hại anh bị đánh, chột dạ lại áy náy.

Chủ yếu là hiện tại người ta đang nắm giữ mạng của ba cô trong tay, cô thật sự rất sợ anh tức giận. Tính cách của cô vốn dĩ không mềm yếu như vậy, nhưng lúc trước bị Trì Nhất Minh uy hiếp tạo ra bóng ma tâm lý, chỉ có trải qua chuyện đó, mới có thể hiểu rõ sự thấp thỏm của cô.

Khương Tuệ có chút khẩn trương, nhớ tới rất lâu trước kia, Trì Nhất Minh mạnh mẽ bắt cô xoa dịu miệng vết thương của cậu ta.

Cô do dự một chút, ngẩng mặt nhìn anh, tiến lại gần Trì Yếm.

Trong không khí mùi thuốc lá không tan trộn lẫn với hương thơm trên người cô, ngang ngược tiến vào phổi Trì Yếm, anh khẽ nhíu mày, làm cái gì?

Ngay sau đó, cô gái bĩu môi, thổi thổi vào miệng vết thương của anh.

Nhẹ nhàng, lướt qua má.

Má cô đỏ bừng, lấy lòng: “Còn đau không? Anh đừng nóng giận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.