Nhỏ Giọng Chút, Cách Tường Có Tai Đó!

Chương 1: Chương 1




Chương 1

4

Cát Cường cùng đồng nghiệp thức trọn cả đêm để đấu trí đấu dũng với tên tội phạm ngoan cố, mãi cho đến khi sắc trời tờ mờ sáng, sức người cũng tàn tạ, vụ án mới có chút manh mối.

Phần tử tội phạm bây giờ càng ngày càng thông minh, hại những người mang nhiệm vụ bảo vệ công lý cũng phải toát hết mồ hôi mới có thể miễn cưỡng đối phó.

Cát Cường cùng đồng nghiệp giao ban xong, đội liền cho anh nghỉ một ngày phép, dù thời gian không nhiều nhưng có thể nghỉ ngơi cũng tính là tốt rồi. Vụ án này kéo dài đã gần một tháng, nói rằng ngày quên ăn đêm quên ngủ thì có phần khoa trương, nhưng nếu cố sức thêm chút nữa chắc chắn sẽ mệt đến mức ngất xỉu mất.

Mới được điều từ một khu ‘trời xa núi nhỏ’ lên công tác ở thành thị đã gặp phải vụ án lớn như thế, thú thật Cát Cường còn cảm thấy rất kích thích, thanh niên mà, cần lao khắc khổ một tí mới tốt. Anh thường ở lại trong văn phòng, thỉnh thoảng mới về nhà ngủ một giấc, căn phòng vừa mướn cũng chưa có thời gian sửa sang lại.

Cát Cường vuốt vuốt huyệt Thái dương, mở cửa trở về gian phòng của mình, vừa ngả lưng xuống giường thì đã bị một tiếng thét làm cho cả kinh, nhảy dựng lên.

Thanh âm chỉ cách có một bức tường, ban đầu có phần thê lương, sau đó âm điệu dần biến đổi, cuối cùng là ngừng hẳn.

Một lúc sao thanh âm đó lại đứt quãng vang lên, Cát Cường đem lỗ tai dán lên vách tường, cẩn thận lắng nghe.

“Buông tôi ra! Anh muốn làm gì! Buông ra! Buông ra! Đừng chạm vào tôi! Không! Không muốn …… Không muốn …… Các anh không thể như vậy…… Mau buông tôi ra…… Cứu mạng……Tôi cầu xin các anh…… Buông tôi ra……A ……Tên cầm thú này! A ——”

Cát Cường nghe được một nửa, sắc mặt lập tức đại biến hết cả buồn ngủ, cách vách……đang xảy ra án cưỡng- gian!

Hơn nữa, đó lại là thanh âm của một cậu trai! Trước mắt luật pháp trong nước vẫn chưa hoàn thiện, chưa có khung hình nào được áp dụng cho kẻ phạm tội cưỡng gian đồng tính, một khi tạo thành tổn thương, cũng vô pháp đòi lại công bằng cho nạn nhân!

Chung cư bây giờ, phòng nào cũng có cửa phòng hộ, từ cửa chính tiến vào khẳng định không thể, như vậy, cũng chỉ có thể từ ban công bò vào!

Trong lúc rối rắm, Cát Cường suy nghĩ rất nhiều, đại não xoẹt xoẹt hoạt động, thân thể cũng nhanh chóng hành động, đẩy ra cửa kéo chạy thẳng lên ban công, sau đó dùng sức nhảy qua ban công phòng bên cạnh.

Cửa sổ phòng bên đóng thật chặt, rèm cửa cũng được kéo xuống, thoạt nhìn giống như bên trong đang xảy ra một việc rất đáng sợ.

Cát Tường rút súng lục, dùng sức đập mạnh lên cửa sổ, ‘xoảng’ một tiếng, mảnh thủy tinh vỡ tan. Tòa nhà này dùng đều là loại thủy tinh bình thường, đập một phát đã tan tác, mảnh vỡ vươn vãi khắp nơi. Cát Cường không có dụng cụ bảo hộ, mặc dù đã cẩn thận lựa chọn tư thế phòng thủ, nhưng mu bàn tay vẫn bị cắt một đường, ẩn ẩn đau nhức.

Anh cũng không có thời gian quan tâm nhiều, đưa tay mở cửa sổ, tháo chốt an toàn lên đạn, một loạt động tác lưu loát, đẹp mắt, chả trách vừa được điều về đã thuận lợi vào tổ trọng án.

Tiếng gió vù vù, thổi tung bức màn cửa sổ, Cát Cường liếc mắt liền trông thấy một bóng người, lập tức giơ súng lên, hô to: “Không được động! Cảnh sát”

Vù —— Vù ——

Tiếng khóc la đã sớm dừng lại, không gian giữa tiếng gió ù ù lại càng thêm tĩnh lặng.

Bên trong phòng chỉ có một người đang đứng trước bàn vi tính, trong tay còn cầm chiếc micro thật lớn, tựa hồ đang chuẩn bị dùng để phòng vệ.

Người nọ dáng dấp khá đẹp, môi hồng răng trắng, tuấn tú lịch sự, trên sống mũi là bộ kính không gọng, mái tóc lộn xộn hơi dài, tạo kiểu theo phong cách Hàn, thoạt nhìn rất có tinh thần. Trên người phủ một chiếc áo T shirt rộng thùng thình, không mặc quần, để lộ phần bắp đùi trắng nõn thon dài.

Ực——

Cát Cường vô thức nuốt một ngụm nước bọt, nhưng lập tức không dấu vết dùng ánh mắt sắc bén của mình che giấu.

Khoan đã! Anh là tới giải cứu nạn nhân mà! Còn người trước mắt này là ai?

Da trắng mềm mịn, sắc mặt hồng hào…… Toàn thân đều hoàn hảo, không chút dấu vết bị cưỡng bức.…

Cậu ta chắc chắn không phải nạn nhân. Vậy cậu ta là ai?

Chẳng lẽ là nghe nhầm? Mộng cảnh? Ảo giác? Không thể nào, thanh âm rõ ràng chính là từ nơi này truyền tới mà!

Cát Cường nhíu máy, quét mắt nhìn quanh một lượt. Căn phòng này không phải là phòng ngủ càng không phải là phòng khách, mà là một gian thư phòng, bên trong thư phòng không có ti vi, trên máy vi tính vẫn còn cắm phone tai, cho nên thanh âm đó tuyệt đối không phải từ trong ti vi hay máy vi tính truyền ra, vậy thì tất nhiên là tiếng người thực. Dưới kệ sách là một hộc tủ kín, cửa phòng vẫn đóng chặt, không gian bên ngoài có lẽ cũng giống với phòng mình, nhìn chung muốn giấu người cũng không hẳn là khó.

Cậu ta không phải nạn nhân, thế thì nạn nhân ở đâu?

Lúc nãy giọng nói kia hình như kêu là ‘các anh’! Có đồng phạm! Hỏng bét! Bọn họ nhất định là đã chạy trốn, sau đó đem nạn nhân giấu đi, nói không chừng còn là đường đường hoàng hoàng trốn thoát bằng cửa chính.

Nhưng là, sao có thể nhanh như thế? Rõ ràng mới vừa rồi còn khóc lóc ỏm tỏi, vậy mà trong nháy mắt đã im phăng phắc!

Chẳng lẽ lúc nhảy qua ban công, mình đã vô tình phát ra tiếng động rất lớn? Hay bọn họ có cử người quan sát tình hình bên ngoài?

Đáng chết, đả thảo kinh xà!

Mình không có lệnh khám xét, hơn nữa bây giờ còn là ngoài giờ làm, hành động này cũng đã xem là tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp rồi, sao còn dám tùy tiện khám xét.

Mà coi như được lục soát đi, cũng không nhất định có thể tìm ra thứ gì, khoảng thời gian từ lúc phá cửa sổ đến bây giờ, dư sức cho bọn chúng đem nạn nhân giấu đi.

Cậu nhóc này thoạt nhìn đàng hoàng lịch sự, không giống người xấu, nhưng xã hội ngày nay, kẻ có tướng mạo tử tế lại hành động bại hoại cũng không phải ít!

Làm sao bây giờ!

Mặc dù đáy lòng phiền muộn cùng không cam, Cát Cường vẫn là cất súng, từ từ đứng lên, cau mày nhìn người thanh niên dường như đang chết đứng vì sợ hãi, hỏi: “Chỉ có mình cậu?”

“Ơ, vâng.” Thanh niên hơn nửa ngày mới tìm lại được thanh âm.

Không giống! Mặc dù chỉ nói hai từ, hiện trường cũng không có dụng cụ khảo nghiệm, nhưng giọng nói này cùng với tiếng hét ban nãy hoàn toàn không giống nhau! Cho dù là phá âm thét chói tai, chắc chắn cũng không thể có sự khác biệt lớn đến thế. Phải hỏi cậu ta vài câu nữa, để xác định một chút mới được “Thanh âm lúc này là xảy ra chuyện gì?”

“Tôi ……Thanh …… thanh âm gì?”

Xác nhận! Không phải cậu ta!

Cát Cường nắm chặt tay, người rốt cuộc bị giấu ở phòng nào?

Không có chứng cứ! Không thể lục soát! Khốn kiếp!

Cát Cường hít sâu một hơi, bình phục tâm tình. Không có cách nào khác, cảnh sát cũng không phải lưu manh, không thể giống như cường đạo, tự tiện vọt tới từng phòng ‘phiên tương đảo quỹ’ một lần!

“Xin lỗi, có lẽ tôi nghe lầm, không sao thì tốt rồi, quấy rầy.” Cát Cường thở dài , xoay người hướng phía ban công đi tới, trông thấy mảnh vỡ tung tóe của tấm kính cửa sổ, lại bổ sung , “Tôi…… một hồi sẽ gọi thợ đến sửa, trên đất có mảnh vụn, cậu……cẩn thận chút.”

Cẩn thận! Cẩn thận cái gì chứ! Người này có thể là tội phạm! Tội phạm đó!

Có điều……đôi chân kia, cặp mông kia……

Đi đi đi! Cát Cường lắc mạnh đầu, đuổi đi hình ảnh vừa xuất hiện trong tâm trí, uất ức theo ban công nhảy về phòng.

Trong khoảnh khắc vượt qua lan can, Cát Cường đột nhiên nhận ra, cúi đầu nhìn, lập tức tay chân đều bũn rũn, ngồi thụp xuống.

Ôi, mẹ kiếp. Đây là tầng mười tám đó! Mình lại trực tiếp nhảy qua ban công? Lỡ hụt chân thì làm sao đây? Hình cảnh cũng là người a! Nhảy qua thì thôi đi thế mà vẫn ngu ngốc dùng cách cũ để trở về.

Một đêm thức trắng nên đầu óc cũng không thanh tỉnh rồi. Còn phải gọi thợ sửa cửa sổ cho cậu ta nữa. Cậu ta hình như là đi chân trần, cũng không biết lúc dẫm miễng có chảy máu không? Máu đỏ da trắng……

Ui! Tay đau quá, người chảy máu rõ ràng là mình a!

Cát Cường tìm hộp cứu thương, xử lý vết cắt trên mu bàn tay, gắp ra ba bốn mảnh thủy tinh. Quá yêu nghề cũng không phải chuyện gì tốt! Nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu! Bên kia rốt cuộc có bao nhiêu bên người? Lão sính thất phu chi dũng (1), tương lai nhất định ngay cả chết cũng không biết vì sao mà chết!

Xử lý xong vết thương lại gọi điện thoại cho thợ làm kính, cửa hàng bảo rằng phải đến chiều mới cử người đến được. Cát Cường suy nghĩ, bảo họ cố gắng đến sớm một chút. Đống lộn xộn bên kia đã có người xử lý, không cần anh bận tâm, trước tiên phải ngủ một giấc đã! Cảnh sát vẫn cần phải nghỉ ngơi mà!

4

Hết chương 1

(1) Chỉ hành động xuất phát từ bản năng, không suy nghĩ gì mà đã làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.