Nhỏ Giọng Chút, Cách Tường Có Tai Đó!

Chương 7: Chương 7




Chương 7

4

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Thịnh như con gà bị cắt tiết, tản bộ cũng không yên, đi chừng mười phút liền xách mông chạy về phòng, vọt tới trước máy tính, bô lô ba la bày tỏ sự hưng phấn của mình.

Thụ quân – Kiêu: Chúng tôi hôn gián tiếp rồi! ! ! ! !

Công quân – Phong lưu quân: = =|||

Biên kịch – Một mục nửa dòng: ……

Kế hoạch – Nghe gió là mưa: Cú mèo, cậu mấy tuổi rồi?

Thụ quân – Kiêu: Sao chứ? Chuyện này rất kích động đó! Đám các người chẳng ai hiểu gì về tình yêu nồng cháy cả.

Quần chúng – Nhất phu đương quan: Từ năm mười ba tổi, tôi đã không còn vì một cái hôn mà kích động ╮(╯▽╰)╭ Còn là hôn gián tiếp nữa, Kiêu mĩ nhân, cậu quá lạc hậu rồi.

Thụ quân – Kiêu: Tên tra công đáng chết nhà anh không có quyền lên tiếng.

Quần chúng – Nhất phu đương quan: Kì lạ, không phải nói Kiêu mĩ nhân là YD thụ sao? Lúc nào lại trở nên ngây thơ như vậy? Đúng rồi, đoạn H cậu thu, tôi vừa nghe xong.

Thụ quân – Kiêu: …… Cảm giác như thế nào?

Quần chúng – Nhất phu đương quan: ╮(╯▽╰)╭ Rất nóng bỏng, có điều thanh âm vẫn không êm tai bằng tôi.

Kế hoạch – Nghe gió là mưa: = =|||

Mỹ thuật – Không biết vẽ: Tiếng thở dốc của nhị Quan (1) thật làm cho người ta huyết mạch phun trương == Nhưng anh là thở dốc, Kiêu thụ là rên rỉ, lĩnh vực bất đồng không thể so sánh.

Kế hoạch – Nghe gió là mưa: Khụ, khụ khụ, rên rỉ cái giề……

Quần chúng – Nhất phu đương quan: Ờ hớ, tôi sẽ không rên, tôi chỉ biết thở dốc khi bị thương, thở dốc khi quá sức, thở dốc khi đau khổ thôi.

Thụ quân – Kiêu: Quan sama, đem phần thu âm của anh gửi qua đây đi, tối hôm qua tôi thở dốc gần một tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm được cảm giác, nản quá ~

Biên kịch – Một mục nửa dòng: = 口 = Kiêu thụ à, không cần nghiêm túc thế đâu!

Kế hoạch – Nghe gió là mưa: Tự thu đi, có cảm giác ngay ấy mà.

Thụ quân – Kiêu: = = Tôi cần tiếng thở dốc của công a.

Mỹ công – Không biết vẽ: Dùng đạo cụ đi ~

Thụ quân – Kiêu: Vậy sẽ quên lời kịch.

Biên kịch – Một mục nửa dòng: Dẫm đất! Kiêu thụ cậu không hổ là YD thụ! Thừa nhận không chút nào kiêng kị luôn!

Công quân – Phong lưu quân: Tại sao không thấy cậu muốn phần phối âm của tôi?

Thụ quân – Kiêu: Bởi vì anh thở dốc khó nghe hơn tôi.

Công quân – Phong lưu quân: …… Giề chứ, người ta căn bản không biết thở dốc mà!

Thụ quân – Kiêu: Đám các người, chỉ biết đả kích sự hưng phấn của tôi! Chết hết đi!

Kế hoạch – Nghe gió là mưa: Cậu vẫn nên tự thu thôi, nhóc à.

Thụ quân – Kiêu: Hu hu hu, hôm nay gặp phải chú cảnh sát hai lần, thật kích động! Anh ấy cùng tôi ăn cơm, còn cầm nhầm muỗng của tôi, còn nói sau này có cơ hội thì cùng nhau đi ăn nữa!

Quần chúng – Nhất phu đương quan: A, người trong lòng mà cậu hay nhắc tới đó hả?

Thụ quân – Kiêu: Ừ, nhưng anh ấy thoạt nhìn rất chính trực a, hu hu hu, nếu là thẳng thì tôi phải làm seo? …… Tôi thế nèo cũng sẽ không khổ sở đi yêu thẳng nam đâu!

Quần chúng – Nhất phu đương quan: Thẳng thì có cái quái gì mà sợ? Trực tiếp xông lên.

Thụ quân – Kiêu: = = Tôi là thụ đó!

Quần chúng – Nhất phu đương quan: Đối mặt người mình thích lẽ nào cậu không có ham muốn đem anh ta ăn sạch sao?

Thụ quân – Kiêu: Ôm ấp mới gọi là có được, sáp nhập mới tính là ăn hết.

Công quân – Phong lưu quân: = =|||

Quần chúng – Nhất phu đương quan: Tôi thua. Các người cứ tiếp tục.

Kế hoạch – Nghe gió là mưa: Trói lại, thượng.

Thụ quân – Kiêu: Sát a = 口 = Với thân thể bé nhỏ này của tôi sao có thể khống chế anh ấy được.

Biên kịch – Một mục nửa dòng: Đánh thuốc mê.

Thụ quân – Kiêu: Tôi là thụ a = 口 = Bất tỉnh rồi làm sao X?

Em trai – Thạch lựu : Bỏ thuốc!

Thụ quân – Kiêu: Phương pháp càng ngày càng tệ.

Kế hoạch thực tập – Mồ hôi: Thẳng nam sợ cái gì! Đánh thuốc, trói lại, bỏ thuốc, trực tiếp thượng!

Biên kịch – Một mục nửa dòng: Thần tổng kết!

Thụ quân – Kiêu: ……

Tiêu Thịnh tắt máy, nằm dài trên giường, trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Cát cảnh quan, một tháng trước dù chỉ gặp mặt một lần đã bị anh ấy hấp dẫn, nhưng cũng không có nghĩ nhiều chuyện vớ vẫn như bây giờ, hu hu hu, quá gần gũi cũng không tốt a, vừa ngọt ngào vừa khó chịu.

Tiêu Thịnh liếc nhìn đầu giường, nơi đó đặt chiếc quần lót cậu trộm được cùng một cái ***toy màu hồng ……

Hu hu hu, mình quả là biến thái……

Sextoy không thú vị tí nào! Mình muốn ‘hàng’ của Cát cảnh quan, ‘hàng’ của Cát cảnh quan cơ, hu hu hu.

‘Vui vẻ’ xong, trước khi chợp mắt, Tiêu Thịnh quyết định, bắt đầu từ ngày mai sẽ tạo ra nhiều cơ hội gặp mặt, từ từ tìm hiểu, sau đó hấp dẫn anh ấy, bẻ cong anh ấy……

Ể? Giống như có cái gì không đúng, bẻ cong sao?

Được rồi, tóm lại nhất định phải đem Cát cảnh quan quăng lên giường, nếu như anh ấy liều chết không theo thì cứ bỏ thuốc, kích thích an ấy thú tính đại phát, một đêm mây mưa xong mình sẽ cắn chăn, đáng thương nói “Hu hu hu, tôi đường đường nam nhi bảy thước lại bị anh nhúng chàm, anh phải chịu trách nhiễm.”

Ô hô hô hô, a ha ha ha!

Tiêu Thịnh đắm chìm trong ảo tưởng, cười lớn mấy tiếng, chẳng bao lâu thì tiến vào mộng đẹp……

4

( 1 ) Nhị = Ngốc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.