Tối hôm đó Tần Vũ Dương nằm trên giường trong phòng
ngủ nhà của Lãnh Thanh Thu lòng đầy căm phẫn sinh động thuật lại hai lần kinh
nghiệm xem mắt của cô. Lãnh Thanh Thu nghe xong có phần không cho là đúng: "Như
vậy thôi?"
Tần Vũ Dương rất thất bại vùi đầu vào trong gối.
Mẹ của Lãnh Thanh Thu gõ cửa, bưng một khay nước trái
cây đi vào.
"Vũ
Dương à, đến uống chút nước trái cây đi." Bà Lãnh
cười nói với Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương lập tức đứng lên nhận khay trái cây, lễ
phép cười: "Cảm
ơn bác gái."
Bà Lãnh có chút muốn nói lại thôi: "Vũ
Dương, công ty của con có chàng trai nào phù hợp hay không, tuổi Thanh Thu cũng
không còn nhỏ, cũng nên tìm bạn trai. Ánh mắt của con tốt, giúp cô giới thiệu
một người đi."
Tần Vũ Dương là ai, có hơi chút sửng sốt lập tức phản
ứng lại hơn nữa miệng đầy đồng ý: "Được ạ, con biết một
người, gọi là Thạch Lỗi, trông rất đẹp trai mà người cũng tốt, hôm nào con giới
thiệu hai người bọn họ làm quen, cô cứ yên tâm." Nói xong tự tiếu phi tiếu liếc mắt Lãnh Thanh Thu.
Bà Lãnh vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài. Tần Vũ Dương đi
tới đóng cửa kỹ lại, sau khi trở lại thay đổi sự chán chường vừa rồi, cười xấu
xa nhìn cô: "Được
lắm, chị gái Lãnh, cô đây làm công tác giữ bí mật thật giỏi nha? Gần hai tháng
rồi, người mẹ thân yêu của cô còn không biết sự tồn tại của Thạch Lỗi?"
Lãnh Thanh Thu vẻ mặt bà hoàng cầm cây tăm xuyên vào
một miếng táo, chậm chạp nói: "Cảnh tượng sau lưng đều là dơ bẩn,
chẳng qua chính là một con nhà giàu, ăn chơi đàng điếm, hoang dâm vô độ, xa hoa
dâm dật, ngang ngược bá đạo..."
Tần Vũ Dương hai tay giao nhau: "Ngừng!
Lãnh Thanh Thu, không cần lại khoe khoang thành ngữ cô học được. Khi một người
phụ nữ tự ti, thường thường sẽ dùng lời nói ác độc nhất công kích người đàn ông
theo đuổi cô ta, để cho bọn họ biết khó mà lui. Cậu cảm thấy anh ta chưa đủ
tốt, hay cảm thấy, cậu không xứng với anh ta?"
Tần Vũ Dương nói xong vẻ mặt thâm thúy nhìn người phụ
nữ chưa thông suốt này.
Lãnh Thanh Thu hung hăng đem cây tăm cắm trên trái
táo, ngẩng đầu ra sức trừng mắt nhìn Tần Vũ Dương một cái.
Tần Vũ Dương đi từng bước đến bên cạnh Lãnh Thanh Thu,
ôm cả bả vai của cô, nhìn thế giới đen như mực ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng: "Phụ nữ
hả, đừng cho một người chủ động quá lâu, chủ động quá lâu anh ta cũng sẽ mệt
mỏi, khi lòng mệt mỏi đến không chịu nổi, anh ta cũng sẽ rời đi, mặc dù anh ta
vẫn yêu cậu. Chờ khi cậu muốn quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của
anh ta. Tình yêu, từ trước tới nay đều là chuyện của hai người, cùng tiền tài,
lợi ích, gia thế, bối cảnh, không có bất cứ quan hệ nào, chỉ liên quan đến cậu
cùng anh ta yêu hay không yêu thôi. Một đời của người phụ nữ có thể gặp được
một người đàn ông yêu cô không phải rất may mắn sao, hãy biết quý trọng cho
tốt! Buông xuống được thì nên buông, quý trọng thì nên quý trọng, Lãnh Thanh
Thu, cậu phải tin tưởng, cậu ở trong mắt Thạch Lỗi là tốt nhất, tình yêu của
hai người, không có xứng hay không xứng, mà chỉ có yêu hay không yêu. Cậu đã
từng nghĩ tới, bây giờ cậu làm cái gì cũng có thể, chẳng qua là ỷ vào anh ta
yêu cậu, mà cái kia cũng lại là nguyên nhân duy nhất để cho anh ta trở nên hèn
mọn."
Lãnh Thanh Thu tựa đầu vào vai của Tần Vũ Dương, nhắm
mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.
Tần Vũ Dương vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại
của mẹ.
"Vũ
Dương, ngày mai con có thời gian rảnh không?"
"Mẹ,
lại xem mắt à? Thôi đi, ngài giới thiệu cho con toàn là những người gì
đâu?"
"Lần
này mẹ đã xem rồi, rất khá, là con trai của đồng nghiệp mẹ, là một luật sư.
Chính là dì Trần đó, còn nhớ không?"
"Dì
Trần?"
"Đúng
rồi, còn nhớ không?"
"Dì
Trần? Dạ, không biết."
"Con
đứa nhỏ này, đứa bé này hai năm trước mẹ đã gặp qua, điều kiện rất tốt, con
nhất định phải đi."
"Là
một luật sư? Vậy sau này ly hôn con chẳng phải là không chiếm được tiện nghi gì
sao?"
"Tần
Vũ Dương!" Bên kia bà Tần dĩ nhiên đã phát cáu, mơ hồ còn nghe
được ông Tần đang khuyên bà.
Tần Vũ Dương lập tức trương ra khuôn mặt tươi cười: "Mẹ à
mẹ à, con vừa nói chơi thôi, mẹ đừng nóng giận, ngày mai con nhất định sẽ
đi." Tần Vũ Dương từ nhỏ đến
lớn luôn dũng cảm nhận sai với bà Tần, kiên quyết không thay đổi, bà Tần cũng
hết cách với cô.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu rực rỡ, nhiệt độ có chỗ
đã tăng trở lại, sau khi Tần Vũ Dương ngủ hết buổi trưa, thì tắm rửa thay quần
áo, gọi xe đến trước quán cà phê Hải Vận. Đúng vậy, vẫn là chỗ đó.
Tần Vũ Dương ngồi ở gần cửa sổ, người phục vụ nam trẻ
kia rõ ràng còn nhớ rõ cô, nụ cười so với hai lần trước càng sáng lạn một chút.
Tần Vũ Dương gọi một ly Mocha, buổi chiều vào mùa đông, Tần Vũ Dương tắm mình
dưới ánh mặt trời, còn mang theo vẻ lười biếng sau giấc ngủ trưa, cà phê nóng,
thơm ngát, nguyên chất, hòa tan với sữa tươi ấm áp và sự ngọt ngào của nước
chocolate, vào miệng thì tinh khiết và thơm, mùi vị đậm đà, dư vị kéo dài.
Ngay khi Tần Vũ Dương buồn ngủ thì bên tai truyền đến
giọng nam ôn nhu lễ phép: "Xin
hỏi, là cô Tần sao?"
Tần Vũ Dương theo bản năng mở mắt ra, liền đụng vào
một đôi mắt mang theo ý cười, ánh mặt trời chiếu vào trên cả mặt anh ta, ngũ
quan tuấn tú, khóe miệng hơi nhếch lên, trên gương mặt bên phải còn có một lúm
đồng tiền nhỏ.
Tần Vũ Dương mở trừng hai mắt, từ từ bật cười: "Là
anh?"
Người đàn ông anh tuấn ngồi đối diện với Tần Vũ Dương,
nụ cười sâu hơn: "Tôi
là Trình Húc."
Tần Vũ Dương thật không ngờ có thể lần thứ hai gặp lại
người đàn ông này.
Đó là lúc Tần Vũ Dương tốt nghiệp đại học không lâu,
khi mới vừa gia nhập Đằng Đạt, không có ai dạy cô làm như thế nào, mọi người
đều là coi trọng thành tích, còn dạy người khác nhất định cùng cô cạnh tranh.
Đó là khi Tần Vũ Dương một mình đảm nhiệm danh sách
đầu tiên, ngày đó cô đi hỏi thăm giám đốc của công ty đối phương nhưng lại một
lần nữa ở phòng tiếp khách đợi suốt một buổi sáng, ngày hè chói chang, tay chân
của cô lạnh ngắt, không có ai tới gặp cô, đây đã là lần thứ ba. Bởi vì là người
mới, cho nên không ai nguyện ý tin tưởng cô, không ai nguyện ý mạo hiểm cho cô
cơ hội. Khi cô đi ra tòa nhà văn phòng, trong lòng vô cùng uất ức, nghĩ đến sau
khi trở về các đồng nghiệp sẽ lộ ra vẻ mặt cười nhạo, sự thóa mạ của chủ quản,
lòng của Tần Vũ Dương như tro bụi, mấy ngày liên tiếp áp lực và tự tôn bị tổn
thương làm cho nước mắt rất nhanh tràn đầy cả hốc mắt. Tần Vũ Dương đi đến dưới
bóng cây bên cạnh, từ từ ngồi xỗm trên đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi
xuống, rất nhanh biến thành biển cả mênh mông. Tần Vũ Dương hung hăng cắn môi,
không để cho mình khóc thành tiếng. Tần Vũ Dương đột nhiên bắt đầu nhớ đến Cố
Mặc Hàm, nhớ đến cái người đàn ông khiến cho cô vừa yêu vừa hận kia. Mỗi lần cô
gặp phải khó khăn Cố Mặc Hàm cũng sẽ giúp cô phân tích, bất kể cô nhìn vấn đề
phức tạp đến cỡ nào, trải qua phân tích của anh cũng sẽ giải quyết dễ dàng hơn.
Mỗi khi cô đau lòng khổ sở, anh cũng sẽ ôm chặt cô, an ủi cô. Khóc đến cuối
cùng Tần Vũ Dương cũng không biết mình rốt cuộc là bởi vì chuyện công việc mà
khóc, hay là bởi vì Cố Mặc Hàm mà khóc.
Trước mắt thoáng hiện lên đủ loại giầy, không có dừng
lại, đột nhiên một đôi giày da màu đen đang đi thì quay lại, dừng ở trước mặt
Tần Vũ Dương, sau đó một gói khăn giấy xuất hiện trong tầm mắt.
Tần Vũ Dương ngẩng lên hé ra khuôn mặt khóc thành con
mèo hoa nhỏ, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn người trước mắt. Đó là một người đàn
ông tây tranh giày da trẻ tuổi, thoạt nhìn so với Tần Vũ Dương không lớn hơn
mấy tuổi. Ngày đó ánh mặt trời cũng rất rực rỡ, xuyên qua lá cây xanh um tươi
tốt chiếu xuống. Trình Húc ngày đó cũng là cười nhìn Tần Vũ Dương.
Anh ta thấy Tần Vũ Dương ngây ngốc nhìn anh ta, thì
đưa đến khăn giấy, ôn nhu nói: "Đừng khóc, mau lau đi."
Tần Vũ Dương sững sờ nhận lấy khăn giấy, bởi vì ngồi
xổm đã lâu chân rất tê, cô dựa vào cây bên cạnh từ từ đứng lên. Cúi đầu lấy ra
một tờ khăn giấy lau lau nước mắt và nước mũi. Thật sự là không hề có hình
tượng khí chất gì. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trình Húc. Dưới từng chùm từng
chùm ánh sáng mặt trời chiếu xuống thì Trình Húc cười sáng lạn với cô, rồi sau
đó xoay người rời đi.
Tần Vũ Dương vẫn như cũ không có kịp phản ứng, nhưng
đã không còn rơi lệ, giống như tất cả bi thương và khổ sở đều theo nước mắt
chảy đi. Cô nắm gói khăn giấy kia cũng biến mất ở trong đám đông.
Mặc dù lúc đó Trình Húc cũng không có cho cô sự giúp
đỡ thực chất, thậm chí một câu khích lệ theo tính chất cũng không có, nhưng Tần
Vũ Dương vẫn là nhớ rõ ánh mặt trời ngày đó, nhớ rõ vẻ mặt nụ cười rực rỡ của
người đàn ông xa lạ ngày đó. Sự giúp đỡ được người xa lạ đưa ra, cho dù chỉ là
một chút cũng là làm cho người ta khó quên, sau này Tần Vũ Dương từ từ trưởng
thành lên, nhưng mỗi khi nhớ tới tình cảnh ngày đó, thì luôn cảm thấy ấm áp,
đồng thời khích lệ bản thân, không có gì đáng ngại nữa, ánh mặt trời ngày mai
vẫn rực rỡ như cũ.
Tần Vũ Dương nhìn người đàn ông đang cười trước mắt
này, cô nghĩ duyên phận giữa người với người thật sự là kỳ diệu.
Trình Húc vẫn còn duy trì nụ cười tươi tắn đó: "Không
nghĩ tới cô còn nhớ rõ tôi."
"Anh
so với mấy năm trước cũng không có thay đổi gì, tôi đương nhiên nhớ rõ. Khi đó,
thật sự là cám ơn anh." Nói
xong lời cuối cùng Tần Vũ Dương có chút thẹn thùng.
"Cô
trái lại thay đổi rất lớn, xem ra đã không còn là cô gái nhỏ khóc nhè lúc trước
cái kia rồi."
Tần Vũ Dương cảm thấy những lời này nghe đầy mùi vị
trêu tức, nhưng Trình Húc vẫn như cũ duy trì nụ cười vô hại cả người lẫn vật.
Tần Vũ Dương nghiêng đầu nghịch ngợm nói: "Nhìn
diện mạo tuổi trẻ anh tuấn tài giỏi của anh, lại đẹp trai, nghề nghiệp cũng
tốt, phẩm chất không tồi, tiền tài thì, khẳng định cũng không thiếu, vậy sao
anh lại không có bạn gái nhỉ?"
Trình Húc dùng ngữ điệu giống vậy trả lời cô: "Cô rất
xinh đẹp, vóc người chuẩn, tính tình không tệ, vậy sao cũng không có bạn
trai?"
Tần Vũ Dương ý thức được cùng luật sư múa mép khua môi
đúng là chiếm không được bất kỳ tiện nghi nào, bề ngoài của Trình Húc thì vô
hại, nhưng một giọt tâm tư cũng không thể xâm phạm được.
Ở vị trí gần cửa sổ, dưới ánh mặt trời một đôi nam anh
tuấn nữ xinh đẹp đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ, người đi đường nhìn cũng
thấy rất đẹp mắt, nhưng một màn này đối với Cố Mặc Hàm đang ngồi trong xe ở góc
đường kia mà nói, lại thấy thế nào cũng thật chướng mắt.
Hôm nay anh đi bệnh viện kiểm tra lại cơ thể, trên
đường trở về công ty thì thấy một màn như vậy, lập tức bảo lái xe dừng lại. Anh
nhìn nụ cười của Tần Vũ Dương phát ra từ nội tâm, thì rất chán nản. Chẳng phải
trước đây, Tần Vũ Dương cũng cười với anh như vậy sao, mà bây giờ, Tần Vũ Dương
lại đối với anh tránh né e sợ còn không kịp, cố gắng phân rõ giới hạn, coi như
là cười, cũng chỉ là nụ cười hư tình giả ý trên thương trường. Khoảng cách như
vậy khiến cho anh hoảng hốt, anh thấy không rõ lòng của Tần Vũ Dương, không
biết cô nghĩ muốn cái gì, anh không thể ép buộc đem cô giữ ở bên người, lúc
nghe được Hà Văn Hiên nói cho anh biết Tần Vũ Dương đã đi xem mắt, anh vốn định
buông tay để cho cô hạnh phúc, nhưng khi thực sự thấy cô cười với người khác,
trái tim lại rất đau.
Một lát sau Cố Mặc Hàm bảo lái xe chạy đi, trở lại
công ty, lộ ra sắc mặt u ám đi vào văn phòng.
Mạc Sính Dã và Doãn Đông Tuân đúng lúc thấy một màn
như vậy. Mạc Sính Dã huých Doãn Đông Tuân một cái: "Này,
lúc đi ra ngoài thì còn trời quang mây đãng, sao lúc trở lại liền đổi thành mây
đen đầy trời vậy?"
Doãn Đông Tuân nhìn nhìn cánh cửa văn phòng được khép
kín bí hiểm nói: "Nói
như vậy, trong lòng một người đàn ông không tốt chỉ có hai nguyên nhân, một là
tiền tài quyền thế, còn lại là phụ nữ, cậu cảm thấy Hàm Tử thuộc loại
nào?"
Vẻ mặt như đã hiểu rõ của Mạc Sính Dã: "A,
nhất định là phụ nữ rồi!"
Doãn Đông Tuân gật đầu nhẹ: "Trẻ
nhỏ dễ dạy."
Sau khi Tần Vũ Dương và Trình Húc hàn huyên được một
lúc, liền đi khỏi quán cà phê. Tại cửa quán cà phê Trình Húc lịch sự hỏi: "Chúng
ta kế tiếp là về nhà, hay là tiến hành bước hai của xem mắt, đi ăn cơm
không?"
Tần Vũ Dương cảm thấy cùng Trình Húc một chỗ không có
áp lực rất thoải mái, liền không hề già mồm: "Vậy thì đi ăn cơm thôi,
anh mời."
"Vinh
hạnh vô cùng."
Cơm tối là ăn ở một nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên, nghe nói
nguyên liệu nấu ăn đều là từ Tứ Xuyên vận chuyển tới đây, cách làm hương vị
cũng chính hiệu, cho nên mỗi ngày đều đông nghịt, hôm nay bọn họ đi tương đối
sớm nên còn chỗ.
Chuyện sau đó làm cho Tần Vũ Dương hiểu rõ cổ nhân
thật không lừa người.