Tần Vũ Dương vui vẻ bắt đầu ngày nghỉ phép của cô, mỗi
ngày ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh, sau đó ngồi dưới ánh mặt trời nghe âm nhạc, đọc
sách, uống trà, nhàn nhã tự tại, tận cho đến mặt trời chiều ngã về tây.
Nhưng loại cuộc sống tự tại này rất nhanh bị Lãnh
Thanh Thu đánh vỡ.
Sáng hôm đó Tần Vũ Dương bị tiếng chuông cửa rất lớn
đánh thức, cô đem chăn trùm hết đầu lại, ai ngờ người ngoài cửa còn kiên nhẫn
hơn, cuối cùng cô không thể không đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa Lãnh Thanh Thu trông thấy cô, đầu tiên vỗ vỗ
ngực, còn lẩm bẩm: "Còn
tốt còn tốt." Sau đó vượt qua
cô tiến vào phòng khách.
Lãnh Thanh Thu đi một lượt đến ghế sa lon: "Sao
điện thoại của cậu cũng không mở máy, điện thoại trong nhà cũng không kết nối được,
gọi điện đến công ty của cậu, bọn họ nói cậu nghỉ phép rồi, tớ còn nghĩ rằng
cậu xảy ra chuyện gì nữa chứ."
Tần Vũ Dương nửa nằm trên ghế sofa bên kia, miễn cưỡng
mở miệng: "Tớ
có thể có chuyện gì? Đây không phải là tu sinh dưỡng tức sao. Một thời gian
trước quá mệt mỏi, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể tiếp tục công
việc được!"
Lãnh Thanh Thu độ lượng chỉ miệng Tần Vũ Dương: "Sách
sách sách, cậu nhìn lại cậu đi, quần áo không chỉnh tề, tóc bù xù mặt lem luốt,
thật không biết nếu như bọn họ trông thấy cái dạng này của cậu còn có thể nói
đây là Tần Vũ Dương xinh đẹp tài giỏi của Đằng Đạt nữa hay không."
Tần Vũ Dương mắt cũng không mở ra: "Bây
giờ cũng không phải là thời gian làm việc sao, sao cậu lại tới đây?"
Lãnh Thanh Thu hô to: "Chị gái à, hôm nay là
cuối tuần!"
Tần Vũ Dương sửng sốt một chút, chính mình thật sự là
quá mê mang rồi: "Cuối
tuần như thế nào lại không cùng Thạch Lỗi nhà cậu hẹn hò đi, đến chỗ tớ làm
gì?"
Lãnh Thanh Thu nghe thế mặt đột nhiên đỏ bừng: "Không
phải nhà tớ..."
Tần Vũ Dương mở nửa mắt ra nhìn nhìn cô, nở nụ
cười.
"Gần
đây anh ấy hình như bận rộn nhiều việc, không có thời gian đi với tớ, cả ngày
cũng không thấy bóng của ảnh nữa, mấy ông tổng khác cũng thường xuyên không ở
công ty." Lãnh Thanh Thu có chút hờn tủi.
"Ơ,
làm sao cậu trông như một bà oán phụ vậy? Thời gian trước không phải còn chàng
chàng thiếp thiếp sao, ngay cả tớ cũng không thèm để ý, giờ rốt cục nhớ tới tớ
rồi à?" Tần Vũ Dương nhìn có chút hả hê.
Lãnh Thanh Thu bỗng chốc đứng lên véo bên hông của Tần
Vũ Dương, Tần Vũ Dương và cô đánh thành một trận.
Cố Mặc Hàm, chẳng lẽ có liên quan tới anh nên mọi
người cũng biến mất?
Đánh trong chốc lát rốt cục cũng yên tĩnh lại, hai
người đều thở hồng hộc, nằm trên ghế sa lon nhìn lên trần nhà đều nghĩ đến tâm
sự của mình.
Cơ thể của Cố Mặc Hàm đang từ từ khôi phục, bọn Thạch
Lỗi năm người mỗi ngày thay phiên đến nói chuyện với anh, nghiên cứu cho anh ăn
cái gì. Cố Mặc Hàm ngược lại rất nhàn nhã, dù sao khó có được thời gian nghỉ
ngơi dài như vậy, tất cả đều rất tốt, ngoại trừ tình cảm vẫn nhớ Tần Vũ Dương.
Sau hơn nửa tháng, cơ thể của Cố Mặc Hàm khôi phục
không sai biệt lắm, anh suy nghĩ một chút chuẩn bị trở về Bắc Kinh. Anh nghĩ Cố
Mặc Thần nói không sai, chuyện này không thể giấu được. Ngày đó xuất viện, năm
người đều đến, nghe nói anh phải về Bắc Kinh liền đều cùng anh trở về.
Đi vào trong đại viện, sáu người liền trở về nhà của
mỗi người, đều đi tìm mama của mình.
Thạch cao trên đùi Cố Mặc Hàm mới vừa được bỏ ra, bước
đi cũng không nhanh nhẹn gì, khi anh chậm chạp vào cửa, liền thấy bà Cố đứng ở
cửa mặt mũi tràn đầy đau lòng nhìn anh.
Cố Mặc Hàm nở nụ cười với mẹ, Diệp Thấm Đình nhìn con
trai mặt mày tái nhợt cùng cái cằm rõ ràng nhọn hẳn lên, hốc mắt hơi ướt, vừa
mở miệng liền trách mắng: "Thế
nào xảy ra tai nạn xe cũng không nói trong nhà một tiếng, bây giờ mới về. Ngày
hôm qua anh trai con nói con muốn về, mẹ còn nghĩ sao con lại đột nhiên muốn
về. Ai biết nó nói con xảy ra tai nạn xe, ông nội và bố con lo lắng cả
đêm."
Cố Mặc Hàm xoa xoa cái trán mồ hôi, thoải mái mở
miệng:"Không
có chuyện gì cả, mẹ à, lần này là ngoài ý muốn thôi, về sau con sẽ cẩn thận,
bây giờ không phải đã không có chuyện gì sao. Ông nội và bố con đâu?"
Diệp Thấm Đình chỉ chỉ vào phòng khách, nhỏ giọng nói:"Chỉ còn chờ con
thôi, anh trai con vì thay con giấu giếm mà tối hôm qua đã bị giáo huấn đến nửa
đêm, nếu không phải sáng hôm nay có việc quan trọng, cũng không chừng còn giáo
huấn tới khi nào đây. Lát nữa đi vào thì mau nhận sai đó."
Cố Mặc Hàm ngoan ngoãn gật đầu.
Vào phòng khách, Thái Thượng Hoàng đang xem báo uống
trà, Hoàng Thượng đang coi tin tức, thấy Cố Mặc Hàm đi vào thì đánh giá từ đầu
đến chân một lần, không nói gì, lại cúi đầu xuống nên làm gì thì làm cái đó.
Cố Mặc Hàm cảm thấy tình huống không ổn, đi đến trước
mặt ông cụ Cố và Cố Dật Phong cung kính gọi một tiếng: "Ông
nội, bố."
Cụ ông Cố ừ một tiếng, chỉ vào ghế sô pha bảo anh ngồi
xuống, ông Cố thì không có động tĩnh gì.
Diệp Thấm Đình nhìn ba người đàn ông của nhà họ Cố
này, lắc đầu: ba người này, còn có Mặc Thần nữa, tính tình đều giống nhau, sau
lưng thì sốt ruột nóng giận, trước mặt người trong cuộc cũng không biểu hiện
gì, rõ là... Diệp Thấm Đình bất đắc dĩ thở dài.
Cụ ông Cố đến cùng vẫn là yêu thương đứa cháu này, ông
Cố cũng yêu thương đứa con nhỏ này, cũng không có giáo huấn gì lắm, dù sao
chuyện đã rồi. Dặn dò nó ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, mọi thứ cũng chờ tĩnh dưỡng
cho tốt rồi nói sau.
Cố Mặc Hàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ăn cơm tối, Cố Mặc Thần mới phong trần mệt mỏi trở
về. Lợi dụng thời gian rỗi của Cố Mặc Thần nói với anh ấy: "Anh à,
xin lỗi, lại liên lụy đến anh."
Cố Mặc Thần đập cậu một cú: "Nói
cái gì đó, từ nhỏ đến lớn anh chịu thay em bị mắng bị đánh còn thiếu à!"
Cố Mặc Hàm nhìn anh trai cười cười.
"Cơ
thể khôi phục như thế nào rồi?"
"Chính
là vết thương trên đùi còn chưa tốt, những chỗ khác đều tốt rồi."
"Về
sau lái xe cẩn thận một chút miễn cho ông nội và bố mẹ lo lắng." Cố Mặc Thần dặn dò xong em trai liền đỡ cậu đi ăn cơm.
Ăn xong cơm tối Cố Mặc Hàm trở lại phòng tắm rửa xong
ngồi ở trên giường lau tóc, Cố Mặc Thần gõ cửa tiến vào.
"Anh,
có chuyện gì à?"
Cố Mặc Thần đến bên giường đem cái gì trong tay đưa
cho cậu, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn cậu.
Là sợi dây đeo cỏ bốn lá kia.
Cố Mặc Hàm nhận lấy nở nụ cười. Anh cho rằng ở trong
màn tai nạn xe kia đã bị mất, không nghĩ tới còn có thể tìm trở về.
"Sao
lại ở chỗ của anh?"
Cố Mặc Thần nhíu mày: "Không nhớ rõ? Khi em lần
đầu tiên tỉnh lại mê man hỏi anh, sợi dây đeo cỏ bốn lá trên cổ của em còn ở đó
hay không. Anh nghĩ vật này nhất định rất quan trọng với em, để bệnh viện hỗ
trợ tìm thử, về sau tìm được rồi anh lại quên đưa cho em."
Cố Mặc Hàm nhìn sợi dây đeo trong tay, Cố Mặc Thần
nhìn cậu em trai nhỏ hơn anh bốn tuổi này.
Dưới ánh đèn ấm áp, Cố Mặc Hàm bỗng nhiên ngẩng đầu
nhìn anh: "Anh,
anh chừng nào thì tìm chị dâu cho em đây?"
Cố Mặc Thần trong đầu dần hiện ra khuôn mặt tươi cười
sạch sẽ thuần khiết, khóe miệng không tự chủ được khẽ nhếch lên.
Cố Mặc Hàm hiểu rõ, cười với anh trai nói: "Anh,
cô bé kia đi theo anh nhất định sẽ hạnh phúc!"
Cố Mặc Thần lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút rồi
mở miệng nói: "Hàm
Tử, anh nhớ lúc nhỏ, em cái gì đều nói cho anh biết, sau này lớn hơn nói cũng
ít đi. Mấy năm này anh nhìn ra được em trải qua cũng không vui vẻ gì, trước kia
lúc đi học luôn nhìn thấy em và Sính Dã thường thay đổi bạn gái, hai năm qua
bên cạnh em cũng không thấy được có cô gái nào, là vì sợi dây đeo này
sao?"
Cố Mặc Hàm cúi đầu, ánh đèn chiếu vào đầu anh nhỏ từng
giọt nước xuống trên bọt nước khúc xạ ra màu sắc sặc sỡ, thấy không rõ nét mặt
của anh, chỉ có thể nhìn đến cái bóng hơi khép khép đôi lông mi dưới ánh mắt,
sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi nhếch lên.
Một lát sau Cố Mặc Thần lại chậm rãi mở miệng: "Ký ức
giống như là nước nắm trong tay, mặc kệ em có nắm chặt hay là mở ra đều sẽ từ
từ biến mất, người liên tục quay đầu lại, tự nhiên sẽ không đi xa được. Người
sở dĩ sống mệt mỏi, chỉ có ba điểm, là không bỏ xuống được vẻ kiêu ngạo, xé
không được mặt mũi, không tháo mở được tình huống. Vô luận như thế nào, anh đều
là hi vọng em vui vẻ."
Nói xong đứng lên, vỗ vỗ bả vai của Cố Mặc Hàm xoay
người chuẩn bị rời đi.
"Anh,
nếu như chạy đến vẫn là cuối đường thì sao?" Cố Mặc
Hàm vẫn như cũ cúi đầu.
"Cuối
đường vẫn là đường, chỉ cần em bằng lòng đi."