Cố Mặc Hàm cố gắng đẩy đôi tay kia đang ở bên hông
anh, mà đôi tay kia lại càng siết chặt.
"Học
trưởng, xin anh, đừng đẩy em ra!" Triệu
Tịch Vũ đem mặt dính sát trên lưng Cố Mặc Hàm.
"Triệu
Tịch Vũ, cô trước thả tôi ra." Cố
Mặc Hàm dùng sức đẩy hai tay cô ta ra, xoay người lại.
Triệu Tịch Vũ nước mắt sớm đã rơi đầy mặt: "Học
trưởng, em từ lần đầu tiên gặp anh đã thích anh rồi, cho tới bây giờ vẫn như
vậy. Anh không cần phải lạnh lùng như vậy với em có được không, trước kia anh
không phải đối với em như vậy."
Cố Mặc Hàm có chút bất đắc dĩ: "Triệu
Tịch Vũ, khi ở Mỹ tôi không phải đã nói rõ ràng với cô sao, năm đó tôi là ở
trên người cô thấy được hình bóng của Hà Miêu, khi đó hành động có thể đã tạo
ra hiểu lầm gì đó với cô, tôi xin lỗi cô, chân thành xin lỗi."
Triệu Tịch Vũ lắc đầu: "Không sao, anh có thể
tiếp tục xem em như cô ấy, em sẽ không để ý. Lúc ấy em còn quá trẻ nghe được
anh xem em như là thế thân của cô ấy, em liền hoảng sợ rối bời, còn rất phẫn
nộ, nhưng hiện tại em sẽ không. Mấy năm này em một mực hối hận, nếu như năm đó
em không có rời Mỹ, mà ở lại bên cạnh anh, làm cho anh từ từ phát hiện được
điểm tốt của em, nói không chừng chúng ta cũng sớm đã cùng một chỗ."
Cố Mặc Hàm vuốt vuốt huyệt thái dương: "Tôi
đối với Hà Miêu cho tới nay đều chỉ là một loại hoài niệm, giống như hoài niệm
khi còn bé cùng nhau chơi đùa với nhóm bạn nhỏ vậy, trước kia tôi không rõ ràng
lắm, nhưng năm năm nay đã sớm làm tôi nhìn rõ ràng lòng của mình. Tôi không yêu
Hà Miêu, cho nên, cô không cần làm thế thân của cô ấy."
Triệu Tịch Vũ hai tay bắt lấy cánh tay Cố Mặc Hàm: "Anh
không thích cô ấy cũng không sao, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, rồi anh
sẽ thích em, em có chỗ nào không tốt thì anh nói cho em biết, em sẽ sửa."
Cố Mặc Hàm nhìn Triệu Tịch Vũ, năm năm, anh đối với
Tần Vũ Dương nhớ mãi không quên, Triệu Tịch Vũ đối với anh nhớ mãi không quên,
một cái chữ tình thật sự là hại chết người. Triệu Tịch Vũ thế nào cũng là người
bị hại, nhưng cô ta cũng không phải là một người đáng thương.
Cố Mặc Hàm từ từ đẩy tay Triệu Tịch Vũ: "Triệu
Tịch Vũ, cô không có gì là không tốt, sau này cô sẽ gặp được người thực sự yêu
cô."
Triệu Tịch Vũ nghe Cố Mặc Hàm một lần lại một lần khéo
léo từ chối khóc không thành tiếng: "Vì sao, vì sao người kia
không thể là anh?"
Cố Mặc Hàm dựa vào bức tường bên cạnh xe, nhìn ngọc
đèn từ xa, nghĩ tới ngày đó dưới trời tuyết đêm Tần Vũ Dương cố gắng vạch rõ
ranh giới với anh, từ từ mở miệng, giọng nói lạnh lẽo cô đơn: "Bởi
vì, trong tim tôi đã có một người rồi. Cô ấy đã chiếm giữ hết tim tôi, trong
tim tôi cũng không có cách nào dung nạp được người khác."
Trên đời một câu nói làm tổn thương nhất của người cô
yêu là, về sau cô sẽ gặp được người yêu cô thực sự, chỉ là người kia không phải
là tôi.
Cô không có gì không tốt, cô rất tốt, chỉ là, tôi đã
có người mình thích.
Triệu Tịch Vũ đột nhiên cất cao giọng nói ở trong bãi
đậu xe trống trải dẫn tới âm thanh vọng lại: "Có người mình thích rồi?
Là ai? Tần Vũ Dương sao? Cô ta có cái gì tốt? Em chỗ nào không bằng cô ta?
Trước kia khi ở trường học cô ta tầm thường không có gì lạ, người trong giới
không có người nào không biết, cô ta cũng là cậy vào theo người khác ngủ mới bò
lên được tới hôm nay, nếu không cô ta cậy vào cái gì..."
Cố Mặc Hàm bỗng quay đầu lại nhìn về cô ta, ánh mắt
sắc bén hung ác, Triệu Tịch Vũ trong phút chốc ngậm miệng lại.
"Triệu
Tịch Vũ, đây là chuyện giữa cô và tôi, không cần phải dính dáng đến người khác.
Tần Vũ Dương không phải loại người như vậy, cô không cần phải lấy bụng tiểu
nhân đo lòng quân tử, cô ấy có thể đi từng bước lên được như hôm nay là dựa vào
cái gì, không có quan hệ gì với cô, mấy năm nay cô ấy vất vả cùng cố gắng cô
chưa từng thấy, cho nên cô sẽ không hiểu. Chuyện năm đó tôi có trách nhiệm, cho
nên tôi dung túng cô, nhưng mà cô không cần phải nói xấu cô ấy, có mấy lời từ trong
miệng một cô gái nói ra nghe cũng không có hay ho gì, chỉ biết là tự hạ thấp
bản thân. Chuyện cô mua chuộc được người Đằng Đạt trộm lấy cơ mật thương mại
này tôi rất rõ, tôi không nói cũng không có nghĩa là tôi không biết, cô tự cho
là mình làm rất sạch sẽ, nhưng, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình
đừng làm. Triệu Tịch Vũ, có câu này tôi chỉ nói một lần, cô nghe rõ ràng, đừng
động đến Tần Vũ Dương, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Ở Mĩ, Cố Mặc Hàm nghe được những lời đó vì đố kị mà
ghi hận trong lòng rồi phỉ báng Tần Vũ Dương như vậy, tim của anh liền đau đớn
mãnh liệt, bây giờ có người trước mặt anh nói những lời này, tim anh càng đau
như cắt.
Cố Mặc Hàm giọng nói lạnh như băng, Triệu Tịch Vũ cúi
đầu xuống mở miệng lẩm bẩm: "Nếu là như vậy, vậy anh vì cái gì
còn làm cho em hi vọng? Lúc ấy anh cùng Đằng Đạt rõ ràng đã bắt đầu thương
lượng chuyện hợp tác, vì cái gì khi em đề xuất hợp tác với anh thì anh lại chọn
đấu thầu công khai? Vì cái gì?"
Cố Mặc Hàm đi qua mở cửa xe đầu không quay lại: "Hạng
mục này liên quan đến rất nhiều thứ, không phải chỉ một mình tôi nói là có thể
quyết định, nội bộ trong thành phố, ý kiến bên trong thành phố đều phải được
cân nhắc, về phần cô nói, đó là do ý tứ của chính phủ, dù sao thành phố C hiện
nay cũng đang bận rộn kêu gọi doanh nghiệp đầu tư. Được rồi, thời gian không
còn sớm, mau trở về đi, tôi còn có việc không tiễn cô được."
Trong lòng Triệu Tịch Vũ tia hi vọng cuối cùng cũng
tan vỡ, trong lòng cô tràn đầy sự ghen ghét và oán hận đối với Tần Vũ Dương,
nhìn xem Cố Mặc Hàm khởi động xe lái khỏi bãi đậu xe, tay cô siết chặt thành
nắm đấm.
Cố Mặc Hàm trên đường về nhà, cảm giác toàn thân mình
vô lực, con đường phía trước càng ngày càng mơ hồ, thỉnh thoảng chiếc xe trước
mặt phát ra ánh sáng chiếu vào làm anh choáng váng, từ từ xuất hiện hiện tượng
ù tai, hoa mắt. Khi xe chạy nhanh đến cửa của một khu nhỏ thì bất ngờ từ bên
trong lao ra một chiếc xe, mạnh mẽ đâm tới, Cố Mặc Hàm cùng chiếc xe bên cạnh
nhanh chóng né tránh, phanh xe gấp, chuyển động tay lái cố gắng né tránh, nhưng
tốc độ xe của đối phương quá nhanh, đụng vào chiếc xe gần nhất ở phía sau, tiếp
tục chạy băng ngang qua đường, ngay sau đó liên tục đụng vào mấy chiếc xe, cuối
cùng cũng dừng lại, chiếc xe ở đằng sau đi đến không kịp tránh, cũng đụng phải.
Cố Mặc Hàm chỉ cảm thấy thân xe chấn động dữ dội, sau đó lại liên tiếp vài lần
bị đụng phải thì ngất đi.
Cùng lúc đó, trong lúc đang làm việc mí mắt trái của
Tần Vũ Dương mạnh liệt nháy liên tục, trong lòng của cô không biết vì sao có
chút hoảng hốt, đưa tay muốn cầm ly uống nước lại không cẩn thận làm ly thủy
tinh trượt xuống đất, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống dọn dẹp, lại không cẩn thận
làm đứt tay. Tần Vũ Dương nhìn giọt máu trên ngón trỏ, trong lòng có dự cảm
xấu.
Hôm nay Hà Văn Hiên có ca trực, cho nên trong tiệc tối
chỉ lộ mặt một chút rồi đi, đến bệnh viện nhìn vài tình trạng của người bệnh,
rồi nghe nói có xảy ra tai nạn xe lớn bị bắt đến phòng cấp cứu hỗ trợ, khi anh
thấy Cố Mặc Hàm cả người đầy máu thì lập tức luống cuống, chạy tới kiểm tra vết
thương của cậu ta.
Lúc Thạch Lỗi đang ngủ say thì nhận được điện thoại
của Hà Văn Hiên, khi anh nghe được những lời sau đó của Hà Văn Hiên, liền lập
tức rời giường mặc quần áo, rồi lao ra khỏi cửa.
Đến bệnh viện từ xa thấy vài người đàn ông hơn năm
mươi tuổi bọn họ đầu đầy là mồ hôi đang giải thích gì đó với Hà Văn Hiên.
"Hàm
Tử bây giờ sao rồi?" Thạch
Lỗi chạy tới hỏi.
Hà Văn Hiên chỉ chỉ đèn sáng phòng phẫu thuật: "Còn
đang phẫu thuật bên trong."
"Chuyện
gì xảy ra vậy? Có nghiêm trọng không?"
"Tai
nạn xe, vừa rồi tớ mới nhìn một chút, xương sườn bị gãy nghiêng chèn vào nội
tạng dẫn đến xuất nhiều máu, đầu hình như cũng bị va chạm một chút, không biết
có nghiêm trọng không." Hà
Văn Hiên cau mày.
Thạch Lỗi thoáng cái nóng nảy: "Chết
tiệt! Cụ thể chuyện gì xảy ra vậy?"
Doãn Đông Tuân nói: "Thanh Viễn cùng Sính Dã
đang đi hỏi, sẽ nhanh trở lại."
Vị viện trưởng bên cạnh bị xem nhẹ vội vàng đứng ra: "Các vị
thiếu gia đừng có gấp, làm phẫu thuật cho Cố thiếu gia là tay mổ số một của
bệnh viện chúng tôi, kỹ thuật của anh ta trong ngành y học là giỏi nhất, nhất
định không có việc gì đâu."
Lời này bọn họ trái lại rất tin tưởng, bệnh viện chi
nhánh H Đại là nổi tiếng khắp nước, trình độ bác sĩ và trang thiết bị đều có
thể yên tâm.
"Ông
nói không có chuyện gì liền không có chuyện gì sao, vạn nhất có chuyện gì thì
làm sao bây giờ!" Thạch Lỗi trước
sau vẫn mặc kệ những lời này.
Sau đó thì nhìn thấy Lý Thanh Viễn và Mạc Sính Dã hùng
hổ đi tới.
"Chết
tiệt! Không biết người nào không mở to mắt lái xe băng ngang qua đường, làm cho
mười mấy chiếc xe đụng vào nhau, hắn ta có phải ăn gan hùm mật gấu không, dám
đụng Hàm Tử, nếu Hàm Tử có chuyện gì tớ phải giết chết hắn!"
"Được
rồi, chờ Hàm Tử đi ra rồi nói sau!"
Mấy người bọn họ ngồi chờ trên ghế bên cạnh phòng phẫu
thuật, bộ dáng Lý Thanh Viễn muốn nói lại thôi thấy Hà Văn Hiên phiền lòng: "Này!"
"Cậu
cũng là bác sĩ, Hàm Tử không có sao chứ?"
Lý Thanh Viễn vừa mở miệng liền nhận được sự khinh bỉ
của mọi người.
Một đám lãnh đạo bệnh viện nhìn sắc mặt ngưng trọng
của năm người, trong lòng thấp thỏm bất an: năm người này, còn có cái người
trong phòng phẫu thuật kia, bọn họ đúng là một người đều không thể đắc tội được
nha, vạn nhất xảy ra chuyện gì...
Bọn họ không dám nghĩ thêm nữa.
Mấy giờ sau, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt,
bác sĩ từ bên trong đi ra, ngay sau đó Cố Mặc Hàm được đẩy ra. Một đám người
lập tức cùng xông lên.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: "Phẫu thuật
rất thành công, bệnh nhân cần tĩnh dưỡng nhiều. Nhưng vì đầu đã bị va chạm, có
thể sẽ hôn mê trong một thời gian."
Lý Thanh Viễn cau mày: "Hôn mê? Cậu ấy sẽ không
tỉnh lại sao?"
Hắn lại nhận được sự khinh bỉ từ bốn phía.
"Cái
này xin yên tâm, sẽ không."
Doãn Đông Tuân lại hỏi: "Vậy có thể để lại di
chứng gì không?"
"Chỉ
cần tĩnh dưỡng thật tốt cũng sẽ không có di chứng gì hết."
Năm người cảm ơn bác sĩ rồi đi đến phòng bệnh của Cố
Mặc Hàm.
Một đám lãnh đạo bệnh viện trái tim lơ lửng rốt cục
cũng được thả xuống: may mắn, không có chuyện gì cả, bọn họ thật là một người
cũng làm mất lòng không nổi mà, vạn nhất xảy ra chuyện gì….
Ngày hôm sau các tờ báo lớn của thành phố C đều đưa
tin về vụ tai nạn giao thông này, thu hút sự chú ý đặc biệt của mọi người. Đồng
thời mọi người còn chú ý tới một tin tức khác.
Ánh sáng tối mờ như trang trí cho sự không bình thường
của bãi đỗ xe, bên cạnh một chiếc xe sang trọng, là một người đẹp trang phục
lộng lẫy từ phía sau lưng ôm thật chặt một người đàn ông đẹp trai mặc bộ âu
phục màu đen, tay của người đàn ông này người đang phủ lên tay của cô gái, nhìn
qua như tình chàng ý thiếp, một lòng tình cảm triền miên. Tấm hình này được xử
lý rất tốt, nhìn không ra được biểu tình của hai người. Nếu như có thể thấy rõ,
mọi người nhất định sẽ biết, biểu tình bực bội của người đàn ông đang dùng sức
đẩy tay của cô gái ra.
Giữa các bài báo suy đoán người đàn ông này là nhà
kinh doanh lớn nổi tiếng, còn cô gái lại là một nhà quản lý của công ty nước ngoài,
lại giới thiệu tình hình một chút lúc đó chắc chắn bao hàm một lời thâm ý, mũi
nhọn nhắm thẳng Cố Mặc Hàm của Phong Hoa và Triệu Tịch Vũ của công ty T.
Vì chuyện này, Tần Vũ Dương bị gọi vào văn phòng của
Đổng sự Tôn nhận sự giáo huấn.
"Cô
xem cái này đưa tin là thật hay giả?" Đổng sự Tôn đem tờ báo ném cho Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương buổi sáng đã xem qua, nhưng cô vẫn nên
giả vờ nghiên cứu một phen.
Quần áo có lẽ là bộ tây trang của chiều hôm qua, bên
cạnh còn có chiếc xe quen thuộc kia, chiều cao dáng người cũng gần giống nhau,
cho nên, mặc dù bức ảnh có chút mơ hồ, Tần Vũ Dương vẫn nhận ra được Cố Mặc
Hàm. Về phần cô gái này sao, bởi vì cô gái đối diện trước ống kính, cho nên
chắc chắn là Triệu Tịch Vũ.
"Chắc
là thật rồi." Tần Vũ Dương nói
thật.
"Thật
sự? Nếu như là thật vậy chuyện đấu thầu kia còn có thể sao?" Đổng sự Tôn hỏi.
"Tôi
cũng không biết." Tần Vũ Dương quả
thật là không biết, nếu đúng như trên báo nói như vậy, Cố Mặc Hàm và Triệu Tịch
Vũ có quan hệ mờ ám. Vậy anh ấy tại sao vào lúc này lại đến giúp mình? Anh ấy
có thể hoàn toàn mặc kệ ngồi nhìn, sau đó công ty T được trúng thầu anh ấy cũng
có thể ôm được người đẹp về không phải sao? Tần Vũ Dương một chút cũng không
hiểu.
"Không
nghĩ đến công ty T cũng dùng mỹ nhân kế..."Đổng sự
Tôn có chút hối tiếc.
"Đổng sự Tôn, ông hãy yên tâm, Cố Mặc Hàm
có thể đi đến ngày hôm nay thì tuyệt đối không phải là một hôn quân, sẽ không
trúng mỹ nhân kế, vả lại, anh ta con người này từ trước đến nay luôn đem chuyện
công ty phân chia rất rõ ràng." Tần Vũ
Dương nghĩ bản thân mình đã cùng Cố Mặc Hàm hợp tác rồi thì cũng nên tin tưởng
anh ấy.
"Chuyện
đã đến nước này, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. Được rồi, cô trở về nắm chắc
thời gian chuẩn bị vòng đấu thầu tiếp theo đi!"
Tần Vũ Dương từ văn phòng của Đổng sự Tôn đổng đi ra
thì lập tức mở cuộc họp với tổ hạng mục, để cho bọn họ nắm chắc thời gian làm
phương án, bọn họ đối với chuyện Tần Vũ Dương quyết định không đề cập tới nội
gián thì rất nghi hoặc, chỉ là thời gian còn rất ngắn cũng không cần quản nhiều
như vậy. Nhưng càng thêm kỳ lạ là Tần Vũ Dương gần đây rất ít đến công ty, ngay
cả phương án cũng chỉ dặn dò cho phó tổ trưởng chịu trách nhiệm, mọi người ngổn
ngang trăm mối tơ vò.
Đêm hôm đó, Tần Vũ Dương chuẩn bị thật tốt phần cô phụ
trách ở nhà chờ Cố Mặc Hàm, gọi điện cho anh cũng không có người bắt.
Cô đợi suốt cả một đêm Cố Mặc Hàm cũng không có đến.