Bước vào Đằng Đạt năm đó, Tần Vũ Dương 22 tuổi.
Cầm các loại chứng chỉ học bổng cùng những thứ khác
trong trường có thể đạt được tất cả vẻ vang, còn mang theo một ước mơ đẹp đối
với tương lai.
Hiện thực nói nói cho cô rằng, những chứng chỉ học
bổng gì đó, danh hiệu vẻ vang gì đó, cũng chỉ là một mảnh giấy, những thứ kia
cũng không là gì hết, ở nơi này không ai coi trọng những thứ này.
Mỗi ngày Tần Vũ Dương bưng trà rót nước, làm công việc
đánh chữ photo, về sau từ từ va chạm với công việc, không có ai nói cho cô nên
làm như thế nào, cô chỉ có thể tự mình tìm tòi, tự mình vấp phải khó khăn, sau
đó đổi lại phương hướng lại tiếp tục vấp phải khó khăn.
Cô là người mới, không có người nâng đỡ, không có
tiền tài, cũng không có kinh nghiệm, vì thành tích công việc mà cô dốc hết sức
lực.
Tiếp khách dùng cơm, uống rượu uống đến nôn mửa, rạng
sáng về đến nhà là ngã xuống giường nằm ngủ, ngày thứ hai vẫn đúng giờ đi làm.
Học cách nói chuyện, gặp người nào thì nói cái nấy.
Học được cách chịu đựng, chịu đựng sự chế giễu của
đồng nghiệp, chịu đựng sự cay nghiệt và ăn bớt của khách hàng.
Học được xây dựng và quản lý con người của mình.
Học làm người phụ nữ có địa vị cao, cử chỉ tự nhiên,
nói năng tao nhã, ăn mặc gọn gàng, có nội hàm [1].
Học được sát ngôn quan sắc [2], suy
đoán tâm tư người khác.
Tần Vũ Dương từng vô số lần nửa đêm không người mà rơi
nước mắt, từng vô số lần muốn từ bỏ, nhưng những ý nghĩ này đều bị cô bóp chết.
Cô từng bước một leo lên cao.
Rốt cục bên trong công việc cô cũng gây dựng giang sơn
của mình, có rất nhiều công ty nổi tiếng đều tung cành ô – liu về phía cô.
Khi cô làm đến Tổng Giám tiêu thụ của Đằng Đạt thì cô
đã vào Đằng Đạt được ba năm, khi đó cô trang điểm tinh tế, ăn mặc quần áo đoan
trang vừa vặn, với nụ cười vừa đủ, có tài ăn nói, mạnh vì gạo bạo vì tiền, khôn
khéo, ở trên bàn rượu lãnh đạo đội của cô giành được từng hợp đồng từng hợp
đồng một.
Người theo đuổi cô nối dài không dứt, nhưng đều bị cô
từ chối khéo, cứ như tằng kinh thương hải nan vi thủy [3].
Trong thời gian này, vẫn không tránh khỏi nghe được
tin tức về Cố Mặc Hàm, nghe nói anh ở Mĩ rất tốt, nghe nói Triệu Tịch Vũ sau
khi tốt nghiệp cũng đi Mĩ, nghe nói. . . . . .
Tần Vũ Dương của hiện tại có một mặt nạ hoàn hảo, một
trái tim không thể xuyên thủng.
Khi Tần Vũ Dương phục hồi lại tinh thần, thì nước
trong bồn tắm đã lạnh rồi, cô đứng dậy lau khô người, lên giường đi ngủ, vẫn
còn khó ngủ. Trên đời này chuyện mệt mỏi nhất, chớ có trơ mắt nhìn tim mình tan
vỡ, rồi còn phải tự mình động thủ đem nó ghép lại.
Lúc này, trong khu dân cư cao cấp của thành phố C, Cố
Mặc Hàm đứng trước cửa sổ sát đất tại phòng khách, cầm trong tay một ly rượu,
thỉnh thoảng lại lấy tay vuốt ve miệng ly.
Phòng khách một mảnh tối đen, chỉ có ánh đèn bên ngoài
rọi vào.
Không hổ là khu dân cư cao cấp, từ trên tầng 16 nhìn
xuống, có thể thấy toàn bộ cảnh đêm của thành phố, ánh đèn rực rỡ.
Cố Mặc Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím thật chặt,
ánh mắt tĩnh mịch.
Qua nửa ngày, mới lấy di động ra, ngón tay thon dài
không hề dừng lại nhấn xuống một dãy số, chợt dừng lại, sau đó thở dài một cái,
vung tay lên ném di động tới trên ghế sa lon.
Hôm nay, muộn như vậy rồi anh có còn đủ tư cách quấy
rầy cô không?
Buổi họp mặt bạn học hôm nay sẽ gặp Triệu Tịch Vũ, anh
cũng không nghĩ đến.
Năm đó anh từ bỏ việc được giữ lại nghiên cứu sinh để
đi Mĩ, thầy hướng dẫn là một giáo sư nổi tiếng yêu cầu khắc khe. Ban đầu Cố Mặc
Hàm bận rộn quen với hoàn cảnh, bận rộn làm quen bạn bè mới, bận rộn học tập,
bận rộn làm thí nghiệm, từ từ, năng lực và tài hoa của anh bộc lộ hết, nhận
được sự khen ngợi của giáo sư và bạn học, phối với vóc người cao to rắn rỏi và
ngũ quan đẹp trai bức người trên người anh, duyên khác phái của anh ở nước
ngoài lại càng tốt.
Người khác sẽ hỏi anh, tại sao không chấp nhận các cô
ấy. Cố Mặc Hàm nói, tôi có bạn gái rồi, chỉ có điều, chúng tôi đã chia tay. Khi
anh nói những lời này trong đầu sẽ hiện lên khuôn mặt tươi cười của Tần Vũ
Dương, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, hốc mắt ửng đỏ.
Chờ sau khi tất cả mọi thứ đều như ý muốn, anh bắt đầu
nhớ, nhớ quê hương ở bờ bên kia đại dương, nhớ H Đại, nhớ bạn học bạn bè và
người thân, còn có, nhớ điên cuồng Tần Vũ Dương.
Trong cái đêm chia tay với Tần Vũ Dương, Cố Mặc Hàm
đứng thật lâu ở dưới bóng đèn đường, trong đầu anh rất rối loạn, trong lòng
cũng rất hoảng sợ. Anh không muốn để Tần Vũ Dương cứ như vậy rời đi, nhưng anh
cũng không biết tại sao đối với Hà Miêu lại nhớ mãi không quên.
Anh rốt cuộc hiểu ra, anh tưởng rằng anh còn thích Hà
Miêu chỉ đơn giản là vì sự chấp niệm đối với mối tình đầu, là mỗi một người đều
có, anh nhớ mãi không quên đối với Hà Miêu chẳng qua là trong tim anh hoài niệm
về những năm tháng thanh xuân đã qua mà thôi, chỉ là những năm
tháng thanh xuân trùng hợp có Hà Miêu mà thôi.
Anh rốt cuộc nhận ra, anh yêu Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương giống như độc dược mãn tính, khoảng thời
gian ở bên nhau ba năm, anh sớm thành thói quen có một cô gái đi theo như vậy,
độc dược sớm đã xâm nhập vào cốt tủy anh, chờ cô rời đi, anh mới phát hiện mình
đã trúng độc.
Anh đã tự làm tổn thương mình, hai bọn họ trở thành
người qua đường Giáp.
Cô rời đi, đi về một tương lai không có anh.
Anh thông qua đủ loại phương pháp để thu thập tin tức
của Tần Vũ Dương, ngoài giờ học anh tận dụng thời gian rảnh rỗi thành lập Phong
Hoa, chờ thời cơ chín muồi anh lại đem Phong Hoa tiến vào trong nước, anh muốn
tiến vào thế giới của Tần Vũ Dương, cho dù nhỏ nhoi cũng tốt.
Tần Vũ Dương khổ cực mấy năm nay, anh đều nhìn thấy.
Anh yêu thương cô.
Khi Triệu Tịch Vũ tới Mĩ tìm anh thì anh rất bình
tĩnh.
Ở trong quán cà phê trên phố ngoại quốc anh và Triệu
Tịch Vũ ngẩn ra cả buổi trưa, kiên quyết từ chối cô, sau đó cũng không muốn
thấy cô lần nào nữa.
Triệu Tịch Vũ đến khiến cho anh bỗng nhiên ý thức
được, anh cũng phải tranh thủ một chút, anh không thể chịu đựng được trong thế
giới của anh từ đây không còn có cô.
Vì vậy, anh về nước.
Gặp Tần Vũ Dương, khi người khác giới thiệu, cô lại
giả vờ không biết anh.
Anh vui vẻ chấp nhận, phối hợp một cách hoàn hảo.
Vũ Dương, anh muốn cùng em bắt đầu lại, bắt đầu quen
lại một lần nữa.
Vũ Dương, anh yêu em!
__________________
[1] Nội
hàm: là những điều hàm chứa, chứa đựng bên trong.
[2] Sát
ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời; thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua
lời nói và sắc mặt.
[3] Đây
là câu thơ trong bài Lý tứ ngũ thủ của Nguyên Chẩn
Tằng kinh thương hải nan vi thủy
Trừ khước Vu sơn bất thị vân
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố
Bán
duyên tu đạo, bán duyên quân
Bản dịch của Nguyễn
Phước Hậu
Từng đi biển cả nước hề chi
Trừ núi Vu ra, chẳng có mây.
Ví gặp người hoa không ngoái lại
Nửa vì tâm tánh, nửa tình si.
Có nghĩa là: Đã
từng ra biển lớn thì nước sông hồ khó gọi là nước.
Ngoại trừ mây ở núi Vu, những chỗ khác chưa phải là
mây.
[Đã có em rồi] có gặp người đẹp anh cũng nản quay
đầu.
Một
phần vì nay anh tu tâm dưỡng tính, một phần chỉ nghĩ tới em thôi.