Tần Vũ Dương có chút hoang mang hỏi anh: "Cố Mặc
Hàm, anh nói đi, phải luôn luôn đề phòng đối với đội ngũ của mình sao?"
Cố Mặc Hàm kiên nhẫn trả lời: "Dùng
người thì không nên nghi ngờ, mà đã nghi ngờ thì không nên dùng người. Em muốn
tin tưởng bọn họ, tuy nhiên, trước đó, phải chọn người của em cho tốt đã."
Tần Vũ Dương đầu lông mày cau lại trong mắt mang theo
mơ màng, khó hiểu, chậm rãi nói: "Bọn họ là đội ngũ một
tay tôi tuyển chọn ra, chúng tôi cùng nhau cố gắng giành được rất nhiều hợp
đồng lớn, lúc đó hai bên rất ăn ý. Lúc mới bắt đầu, mọi thứ đều rất khó khăn,
chúng tôi cơ bản cũng không có thành tích, không có ai chống đỡ, không có kinh
nghiệm, chỉ có thể từ từ tìm tòi, có một đoạn thời gian thiếu chút nữa không
chống đỡ được, tôi nghĩ cứ để cho bọn họ đi tổ khác, nhưng bọn họ ai cũng không
muốn rời đi, vẫn khích lệ tôi, tình cảm mọi người rất tốt, không có bọn họ nhất
định không có Tần Vũ Dương ngày hôm nay. Đúng, tôi không hiểu, vì cái gì lúc
trước hoàn cảnh gian nan như vậy bọn họ cũng không rời đi, nhưng bây giờ lại
lựa chọn phản bội tôi, phản bội cả đội ngũ?"
Cố Mặc Hàm nghe cô nói về những chuyện khó khăn trong
quá khứ, trong lòng có một tia đau đớn, còn có một chút xót xa, lúc ấy cô cần
có sự giúp đỡ nhất thì anh lại không ở bên cạnh cô.
Những năm gần đây Cố Mặc Hàm chiến đấu trên thương
trường đã gặp qua rất nhiều chuyện tiếp xúc với rất nhiều người, những chuyện
tương tự hoặc so với chuyện này còn nghiêm trọng hơn cũng không ít, dù sao con
người vì ích lợi mà không từ thủ đoạn nào thì chỗ nào cũng có, trải qua trăm
trận anh đối với cái mánh khóe này đã có chút thái độ khinh bỉ, nhưng anh lại
không biết nên giải thích Tần Vũ Dương. Nghĩ một lát mới mở miệng thử thăm
dò: "Người
phải biết thay đổi, khi thời gian trôi đi, có rất nhiều thứ đều đang thay đổi,
bản chất con người lại rất tham lam, lòng người không đủ rắn nuốt voi, có đôi
khi muốn có được càng nhiều, khi lợi ích đặt trước mặt bọn họ thì có thể bán
đứng rất nhiều thứ, tình bạn, tình yêu, có đôi khi thậm chí là tình thân. Có lẽ
về sau bọn họ sẽ hối hận, nhưng dưới sự công kích của những viên đạn bọc đường,
bọn họ có lẽ sẽ chọn lợi ích. Lòng người là khó đoán, em có thể đoán tâm tư của
người khác đồng thời cũng sẽ đánh mất chính mình. Cho nên không cần phải thử đi
phỏng đoán người khác đang suy nghĩ gì. Một người nếu như nội tâm phát sinh
những thay đổi, thì ở lời nói hành vi nhất định sẽ lộ lại dấu vết, cho nên, em
phải làm chính là chú ý quan sát bọn họ, đem tất cả mối uy hiếp bóp chết trong
giai đoạn trứng nước."
Tần Vũ Dương cười cười: "Cố Mặc Hàm, anh thật
đáng sợ. Không trách được bọn họ đều nói anh tâm tư kín đáo, con mắt tinh đời,
lòng dạ sâu không lường được, ở trên đời này, còn có cái gì anh không thể nắm
chắc phần thắng? Thật sự nghe anh nói chuyện một buổi, thì bằng mười năm đọc
sách nha!"
Cố Mặc Hàm nghe lời khen ngợi không hảo ý của cô, chỉ
cười khổ lắc đầu.
Tần Vũ Dương thay đổi tư thế ngồi lười biếng: "Lần
này coi như mua một bài học, nhưng học phí cũng quá mắc. Bị mất vụ này, mấy ông
lão ở Đằng Đạt kia vẫn không thể ăn tôi được. Tôi nghĩ đến những thứ này, tâm trạng
đi làm so với đi thăm mộ thì nặng nề hơn nhiều."
Cố Mặc Hàm kinh ngạc nhìn cô: "Ý em
là, định từ bỏ sao? Điều này cũng không giống em!"
Tần Vũ Dương bực bội kéo tóc: "Không
từ bỏ cũng không có biện pháp khác, mẫu phương án thứ ba đã lộ ra, khẳng định
công ty T cũng đã biết, cho dù điều tra ra ai là nội gian, tổn thất cũng không
cách nào đền bù được, huống chi chuyện như vậy bị lộ ra, lòng người cũng đã
buông xui, còn có thể đề ra phương án tốt gì nữa, thời gian còn gấp như vậy,
nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm, tôi vẫn nên trở về đánh thư từ chức
thôi."
Cố Mặc Hàm đề nghị: "Em có nghĩ đến muốn một
lần nữa lập lại một đội khác không?"
Tần Vũ Dương dùng một loại ánh mắt ngu ngốc nhìn anh:"Một lần nữa lập
lại đội? Những điều này từ miệng anh sao lại có thể dễ dàng như vậy? Nội bộ
giữa các tổ trong Đằng Đạt đã tranh đấu rất kinh khủng rồi, người của mình cũng
không thể tin, huống chi là những người khác? Thời gian ngắn như vậy, đi chỗ
nào tìm người có thể tin được?"
Cố Mặc Hàm vẻ mặt bất đắc dĩ, có lẽ cũng chỉ có cô mới
có ánh mắt này nhìn anh: "Vậy
em tin tưởng anh không?"
Tần Vũ Dương ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía
anh:"Có
ý gì? Anh muốn dùng người của Phong Hoa giúp tôi gian lận?"
Cố Mặc Hàm đưa tay quấn quanh lấy tóc rơi trên vai cô,
đáy mắt lưu chuyển sự nham hiểm, cười đến câu luôn hồn phách:"Không phải là
người của Phong Hoa, của anh, chỉ là của anh thôi."
Tần Vũ Dương cảm nhận được hơi thở tà mị quanh người
anh tản ra, cô rõ ràng nghe được xung quanh tiếng hít khí: "Anh là
nói, anh, với tôi? Hai người?"
Cố Mặc Hàm buông lọn tóc cô ra, khôi phục bộ dạng
nghiêm túc: "Hai
người là đủ, nhiều hơn nữa chính là lãng phí."
Tần Vũ Dương vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ: "Đúng
vậy, nhưng tại sao anh lại phải giúp tôi?"
Cố Mặc Hàm vẻ mặt trêu tức, giọng nói trêu chọc: "Là một
người Trung Quốc phải tẩy chay hàng hóa Nhật." Nói xong cất tiếng cười to.
Tần Vũ Dương cho anh một cái liếc mắt: "Cười,
có cái gì hay để cười sao?"
Cố Mặc Hàm thật vất vả ngưng cười, ho nhẹ một tiếng,
trong giọng nói vẫn là không che dấu được ý cười: "Không có gì buồn cười
hết, chính là anh đột nhiên nhớ tới một câu chuyện cười. Như thế nào, em có
đồng ý hay không?"
Tần Vũ Dương tay trái tựa đầu, nghi ngờ nhìn Cố Mặc
Hàm, ngược lại Cố Mặc Hàm vẻ mặt thản nhiên nhìn lại cô.
Vài phút sau, Tần Vũ Dương cười gật đầu một cái. Tần
Vũ Dương không nghĩ ra được tại sao Cố Mặc Hàm phải chủ động giúp cô, cô đương
nhiên sẽ không đơn giản tin tưởng tên gian thương Cố Mặc Hàm này sẽ yêu nước
như vậy, nhưng với đủ loại dấu hiệu cho thấy, việc này đối với cô mà nói, trăm
cái lợi mà không có một cái hại, năng lực cùng với tầm nhìn xa trông rộng của
Cố Mặc Hàm cô căn bản cũng không hoài nghi, phương án trong tay anh hắn đề ra
nhất định là tuyệt thế vô song, nếu đã không tổn hại gì, cô vì cái gì lại không
đồng ý?
Cố Mặc Hàm hài lòng nở nụ cười.
Ngọn đèn xoay chuyển trong quán bar, âm nhạc sôi động
tràn khắp mọi góc gách, xung quanh được tạo hình bởi một đám người, tại một bên
quầy bar tinh xảo, một anh chàng đẹp trai phong trần, cùng một cô gái mắt ngọc
răng ngà, lẳng lặng ngồi chỗ kia nhìn nhau cười...
Tần Vũ Dương phát hiện cùng Cố Mặc Hàm bình tĩnh ngồi
xuống tâm sự cũng không phải là một chuyện khó, không có quan hệ với tình yêu,
chỉ là bạn bè.
"Này,
mấy năm nay anh ở Mĩ như thế nào?" Tần
Vũ Dương nghiêng đầu hỏi.
Cố Mặc Hàm nhìn ngoài cửa sổ, như là đang suy tư.
Vũ Dương, anh một chút cũng không tốt, anh nhớ em, nhớ
em chẳng phân biệt được ngày đêm, trong đầu anh chỉ tràn ngập em, anh chỉ có
dựa vào công việc để đè nén nỗi nhớ, dựa vào rượu thuốc lá để tê dại chính
mình, nhưng vẫn không ngăn được nỗi nhớ về em, nhưng mà, anh không thể nói cho
em biết, anh sợ anh nói ra, em sẽ bị anh dọa chạy mất, thật vất vả chúng ta mới
có thể ngồi cùng nhau giống như bây giờ.
"Xem
ra, cuộc sống của anh cũng không dễ dàng gì? Biết được những năm này anh qua
sống không dễ dàng, tôi lại an tâm." Tần
Vũ Dương vẻ mặt tươi cười, "Anh biết không, Cố Mặc Hàm,
nhiều năm qua tôi vẫn chờ đợi giây phút này. Tôi rốt cục cũng mãn nguyện."
Những sương mù trong lòng Cố Mặc Hàm cũng bị những lời
này của cô làm cho xua tan, một chút vết đều không có để lại.
"Đi
thôi, anh còn chưa dùng cơm nữa, anh giúp em một chuyện lớn như vậy, em cũng
nên mời anh một bữa đi." Cố
Mặc Hàm đứng dậy cầm lấy áo khoác.
Tần Vũ Dương ôm áo khoác cùng khăn quàng cổ đuổi kịp.
Mới ra khỏi cửa quán bar, hơi rét lạnh đập vào mặt, Tần Vũ Dương run dữ dội,
vội vàng mặc nhanh áo khoác, choàng lên khăn quàng cổ tự làm, chỉ lộ ra hai con
mắt. Cố Mặc Hàm không biến sắc đứng tại hướng gió thổi đến.
"Xe
của em đỗ ở đâu rồi?" Cố
Mặc Hàm hỏi.
"Xe?
Để trong bãi đậu xe của công ty bọn anh rồi?" Tần Vũ Dương đem miệng giấu ở trong khăn quàng cổ,
giọng nói ù ù.
"Vậy
em làm sao đến được đây? Cả ngày nay em đã đi đâu?"
"Đến
quảng trường đối diện công ty của bọn anh này, H Đại này, nhà bố mẹ em, sau đó
lại đến nơi này."
"Em
chờ ở đây một lúc, anh lái xe tới đây."
Chờ Tần Vũ Dương lên xe một bên lấy khăn quàng cổ bỏ
xuống một bên phàn nàn về thời tiết rét lạnh. Cố Mặc Hàm bật điều hòa nóng đến
tối đa.
"Chúng
ta đi ăn cái gì?" Cố Mặc Hàm một
bên lái xe một bên hỏi.
"Không
phải anh muốn ăn cơm sao? Hỏi tôi làm gì? Anh quyết định là được rồi." Tần Vũ Dương nhìn cảnh đêm ở bên ngoài.
"Anh
năm năm không có về đây, đối với thành phố C từ lâu cũng không còn quen
thuộc."
"Vậy
đi ăn mì sợi ở phố ăn uống H Đại đi."
Cố Mặc Hàm nhớ tới trước kia anh và Tần Vũ Dương
thường xuyên đến quán "Mì sợi Sơn Tây" kia ăn mì, chủ quán là một đôi
vợ chồng hiền lành, mỗi lần cho thành phần đều rất đầy đủ, trong trí nhớ hương
vị rất ngon. Không thể tưởng được nhiều năm như vậy quán kia vẫn còn.
Bọn họ không nói gì nữa, Cố Mặc Hàm tập trung đường đi
phía trước, mà Tần Vũ Dương nhìn bên ngoài cửa xe.
Không có cách nào lái xe đi vào phố ăn uống, Cố Mặc
Hàm phải dừng xe ở cửa phía tây H Đại.
Thời tiết rất lạnh, nhưng phố ăn uống buôn bán vẫn
nhộn nhịp như trước. Đồ cay nóng, thịt nướng, mì sợi, bánh bao hấp, các cửa
tiệm hoặc các gian hàng trước sau đều chật ních sinh viên H Đại. Nhiệt độ của
thức ăn, hơi khói của thịt nướng, còn có tràn ngập âm thanh đùa
giỡn của tuổi trẻ sinh viên, dưới ánh đèn lờ mờ, tất cả đều thật ấm áp.
Cố Mặc Hàm nhớ tới anh lúc đó vào đại học trời vừa mới
chín, mười giờ, hầu như cả khu kí túc nam đều đi lang thang khắp nơi càn quét
đồ ăn vặt như quỷ đói vậy. Lúc đó, bọn họ sẽ thành tụ họp nhau thành một tốp
đến phố ăn vặt ăn một bữa no nê, mọi thứ cũng không nhất thiết cái nào cũng
ngon, nhưng cái cảm giác đó sau khi Cố Mặc Hàm tốt nghiệp cũng không còn tìm
được nữa. Khi đó Cố Mặc Hàm cũng thường xuyên cùng đi với Tần Vũ Dương, nhưng
đại đa số đều là anh ăn, Tần Vũ Dương chỉ ở bên cạnh nhìn anh ăn, thỉnh thoảng
tán dóc. Tần Vũ Dương lúc đó lấy lí do từ chối là: sợ mập. Kỳ thật, Tần Vũ
Dương vẫn rất gầy, cho tới bây giờ cũng không có mập.
Tần Vũ Dương xoay người thấy Cố Mặc Hàm đứng ở nơi đó
bất động, áo khoác len màu đen làm nổi bật thêm sự cao lớn rắn rỏi của anh, sự
trang nghiêm cao quý, đi ngang qua các sinh viên, mặc kệ nam nữ, cũng sẽ quay
đầu lại nhìn anh vài lần. Dù sao đàn ông đẹp trai chính chắn luôn được chú ý.
Tần Vũ Dương gọi anh một tiếng, để cho anh theo kịp,
cuối cùng hai người cũng dừng ở một quán có mặt tiền sạch sẽ, rồi đi vào.
"Cô
gái, đã lâu không đến. Còn cô gái kia đâu?" Trí nhớ của bác gái thật tốt.
"Gần
đây có chút bận, còn cô gái kia đang bận rộn hẹn hò." Tần Vũ Dương vui vẻ hớn hở đáp lời.
"Cậu
nhóc này nhìn rất quen nha." Bác
gái đánh giá Cố Mặc Hàm.
"Trước
kia cháu cũng ở H Đại, lúc đi học thường xuyên đến đây." Cố Mặc Hàm trả lời.
Bác gái cười đến vui vẻ, còn đưa tới một tờ thực đơn.
"Lấy
một tô mì lớn, bỏ nhiều ớt. À, lấy đậu phộng dấm chua, rau trộn tàu hủ ky, mực
khô dấm chua, anh xem còn muốn ăn gì nữa?" Tần Vũ Dương cúi đầu điểm lại hết các món ăn rồi đưa
thực đơn đưa cho Cố Mặc Hàm.
Cố Mặc Hàm nhìn bàn tay mảnh mai trắng trẻo của cô
đang cầm thực đơn, rất muốn nắm lấy giữ trong tay, nhìn một chút có phải hay
không rất lạnh.
Anh đè nén xuống ý tưởng đó trong lòng, tiếp nhận thực
đơn, tùy tiện nhìn, một tô mì sợi, một đậu tương mặn.
Món ăn đưa lên, món đậu phụng dấm chua cùng rau trộn
tàu hủ ky là món anh thích ăn nhất. Anh ăn vài miếng, mùi vị không tệ. Sau đó
được đưa tới hai bát canh nóng hôi hổi, bác gái mời bọn họ cứ từ từ ăn rồi đi
mời người khác.
Hơi nóng bốc lên trước mặt giữa dày bên cạnh mỏng, góc
cạnh rõ ràng, canh loãng tản mát ra mùi thơm nồng, nổi trên lớp dầu là một chút
tiêu, trong mì trộn màu xanh biếc của rau, màu đỏ của ớt, mặt ngoài rắc một lớp
rau thơm, còn có mấy miếng thịt bò, màu sắc, mùi, vị đều đủ, kích thích Cố Mặc
Hàm phải động đậy ngón trỏ, vừa vào miệng ngoài trơn trong gân, càng nhai càng
thơm. Cố Mặc Hàm nhìn thoáng qua người đối diện, Tần Vũ Dương đang ăn cũng
không vui vẻ gì, trên chóp mũi còn toát ra mồ hôi. Kết thúc một bữa cơm, hai
người ăn toàn thân đến thoải mái.