Ngày hôm sau lúc sắp đến giờ tan tầm, Tần Vũ Dương từ
cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống, quả nhiên thấy được Mạc Sính Dã và Liễu Vận
Ca. Hai người bọn họ không biết đang nói cái gì, sau lại là Mạc Sính Dã lôi kéo
Liễu Vận Ca nhét vào trong xe cách đó không xa, rất nhanh nghênh ngang rời đi.
Tần Vũ Dương cầm lấy cái ly, không khỏi bật cười. Một
vài năm sau, khi Tần Vũ Dương và Cố Mặc Hàm nói đến một màn này, tự đáy lòng
cảm thán, Liễu Vận Ca quả nhiên là kiếp nạn của Mạc Sính Dã, hơn nữa còn là anh
ta tự nguyện mắc câu.
Rất nhanh liền thấy chiếc xe kia đánh xe lưu loát dừng
ở dưới lầu, sau đó di động vang lên, khóe miệng Tần Vũ Dương không tự giác cong
lên, nhận cuộc gọi.
Ngồi vào trong xe, Tần Vũ Dương hỏi anh: "Sinh
nhật của Mạc Sính Dã em có cần tỏ chút thành ý hay không ?"
Tan tầm giờ cao điểm, trên đường cái nhiều người nhiều
xe, Cố Mặc Hàm chuyên tâm chú ý tình huống giao thông phía trước,"Không cần, cậu ấy
đâu có thiếu cái gì, mọi người cùng nhau náo nhiệt vui vẻ là được rồi."
Tần Vũ Dương bỗng nhiên quay đầu, "Anh và
Mạc Sính Dã ai lớn hơn?"
"Sính
Dã lớn hơn."
"Sáu
người bọn anh ai lớn nhất?"
Cố Mặc Hàm vừa định nói lại bị Tần Vũ Dương cắt ngang:"Đừng nói, để em
đoán."
Cố Mặc Hàm sủng ái cười cười: "Đoán
đi."
Tần Vũ Dương cau mày trầm tư suy nghĩ, "Ừ,
Doãn Đông Tuân lớn nhất, có phải không?"
Cố Mặc Hàm gật gật đầu.
"Sau
đó là, Thạch Lỗi, Hà Văn Hiên, Mạc Sính Dã, anh, Lý Thanh Viễn, có đúng
không?" Tần Vũ Dương hưng phấn mà hỏi.
Cố Mặc Hàm đưa tay qua cầm tay của cô, "Nghe
cho kỹ nhé, thứ tự là như vậy, Đông Tuân, Sính Dã, A Hiên, Đầu Đá, anh, Thanh
Viễn."
Đang lúc nói chuyện thì đã đến club tư nhân kia, vào
ghế lô, ngoại trừ Lý Thanh Viễn đều đã đến. Liễu Vận Ca ngồi ở bên cạnh Mạc
Sính Dã, lúc Tần Vũ Dương và Liễu Vận Ca đối mặt rõ ràng cảm giác được cô ấy
tránh né. Doãn Đông Tuân bên cạnh vẫn là cô gái vui vẻ đáng yêu kia. Bác sĩ Hà
vẫn là một người cô đơn như trước.
Lãnh Thanh Thu từ bên cạnh Thạch Lỗi tiến đến trước
mặt cô, nhỏ giọng hỏi: "Ôi,
chị gái Liễu cùng Mạc tổng là từ khi nào bắt đầu vậy?"
Tần Vũ Dương nhún vai, tỏ vẻ không biết.
Lúc này cửa ghế lô bị đẩy ra, Lý Thanh Viễn ôm một
ngọc nữ thanh thuần đi vào, dưới cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, anh ta
rất tự nhiên giới thiệu: "Đây
là bạn gái của tớ, mọi người hẳn đều đã biết đi."
Cô bé kia hào phóng cười với mọi người, tự nhiên chừng
mực.
Tần Vũ Dương nhìn cô bé kia, hẳn là đều biết, đây là ca
sĩ ngôi sao ra mắt gần đây, Vu Thiên Thiên. Đi trên con đường ngọc nữ, mấy ngày
trước cô cùng Lãnh Thanh Thu thảo luận qua. Lãnh Thanh Thu vẫn rất ghét cách
dùng cái từ ngọc nữ này, đến nỗi hận ốc cập ô [1], lúc ấy cô ấy với vẻ mặt khinh thường nói với Tần Vũ
Dương, "Ngọc nữ? Ai biết có còn trinh nữ hay không
kìa!"
Tần Vũ Dương nghĩ đến đó liền nghiêng đầu sang nhìn về
phía Lãnh Thanh Thu, Lãnh Thanh Thu cũng rất là ăn ý nhìn sang, hai người nhịn
không được bật cười.
Tần Vũ Dương bỗng nhiên phát hiện đàn ông ở đây đều
đưa ánh mắt chiếu về phía bác sĩ Hà, bác sĩ Hà vất hai chân lên, một tay cầm
lấy ly rượu, nhẹ rung lắc lư từ từ, con mắt nhìn chằm chằm chất lỏng trong ly.
Tần Vũ Dương mê hoặc, đều nhìn anh ta làm cái gì?
Mọi người rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường, Lý
Thanh Viễn ôm Vu Thiên Thiên chen đến ngồi xuống bên cạnh Hà Văn Hiên, sau đó
trình diễn màn ân ái, thỉnh thoảng nghía Hà Văn Hiên một cái. Hà Văn Hiên thay
đổi bản tính nói lời ác độc trước kia, cả đêm đều trầm mặc không nói, chỉ là
uống một ly lại nối tiếp một ly, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Cố Mặc Hàm khẽ huých Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương nhìn
anh, anh nhẹ nhấc cái cằm lên, cô theo sự ra hiệu của anh nhìn sang. Ngồi ở góc
Mạc Sính Dã đang cường hôn Liễu Vận Ca, Liễu Vận Ca dần dần buông tha sự giãy
giụa, hai tay ôm lấy cổ Mạc Sính Dã.
Lúc tách ra, Mạc Sính Dã "Tâm tình không
tốt" cười đến như con mèo ăn vụng, ngược lại vẻ mặt Hà Văn Hiên lại đen
xịt.
Trên đường trở về, Tần Vũ Dương đặc biệt tò mò hỏi Cố
Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm trầm tư một lúc, cau mày lại không lên tiếng.
Vài ngày sau, khi Tần Vũ Dương ở trên báo chí xem bức
ảnh Hà Văn Hiên và Vu Thiên Thiên thân mật đứng chung một chỗ, cô cảm thấy thế
giới này đúng thật là điên cuồng. Buổi chiều cô đi Phong Đạt làm việc, thì gặp
phải một màn náo nhiệt.
Hà Văn Hiên và Lý Thanh Viễn đang ở trên hành lang
khoa tay múa chân anh một quyền tôi một chưởng. Xem tư thế hai người đều đã
từng luyện qua. Lý Thanh Viễn đỏ hồng con mắt từng chiêu từng thức đều dùng hết
toàn lực, Hà Văn Hiên cười lạnh không chút hoang mang ngăn cản. Bốn người còn
lại vẻ mặt hưng phấn ở một bên nhìn náo nhiệt, ngẫu nhiên ai rơi vào thế hạ
phong, bọn họ sẽ ở bên cạnh chỉ điểm một hai chiêu.
Cố Mặc Hàm thấy Tần Vũ Dương, thì đi tới.
"Bọn
họ làm cái gì vậy? Luận bàn võ nghệ?" Tần Vũ Dương không hiểu hỏi.
"Tranh
giành tình nhân. Em không đọc báo hôm nay sao?" Cố Mặc Hàm vẻ mặt bí hiểm.
Tần Vũ Dương hiểu.
"Đúng
rồi, chi nhánh công ty bên Mỹ xảy ra chút vấn đề, ngày mai anh phải đi qua xử
lý một chút."
"Đi
bao lâu? Khi nào thì trở về?"
"Khó
nói được, nhanh thì ba năm ngày là đủ, nếu chậm có khả năng cần nửa tháng. Như
thế nào, luyến tiếc anh sao?"Cố Mặc Hàm lại lộ ra một
điệu bộ cà lơ phất phơ.
Tần Vũ Dương trợn mắt liếc anh một cái.
Ngày hôm sau Cố Mặc Hàm liền đi, cuộc sống không có Cố
Mặc Hàm khiến cho Tần Vũ Dương cảm thấy hư không, cô thỉnh thoảng sẽ nhìn di
động, chờ điện thoại Cố Mặc Hàm. Cố Mặc Hàm giống như bề bộn nhiều việc, mỗi
lần gọi điện thoại thì đều rất mệt mỏi, Tần Vũ Dương có chút đau lòng.
Chưa được mấy ngày, bản thiết kế sản phẩm của Đằng Đạt
xảy ra vấn đề, Tần Vũ Dương cần đến Munich cùng nhà thiết kế tiến hành bàn bạc.
Tần Vũ Dương vẫn rất thích đi, Cố Mặc Hàm không ở bên người, đi ra ngoài cảm
thụ một chút phong thổ nhân tình cũng không tệ lắm.
Máy bay hạ cánh, liền thấy một thế giới màu trắng,
trên bầu trời những bông tuyết nhỏ còn đang bay, còn có đủ kiểu kiến trúc pháo
đài cổ kính, như một thế giới đồng thoại.
Người Đức nghiêm cẩn nghiêm túc một mặt làm cho Tần Vũ
Dương khâm phục, mặt khác lại khiến cô phát điên, các vấn đề về bản thiết kế
rốt cục cũng bàn bạc xong, Tần Vũ Dương quyết định về sau cũng không bao giờ
tiếp xúc bất cứ công việc gì cùng người Đức nữa.
Đồng thời làm cho Tần Vũ Dương phát điên còn có nhiệt
độ của Munich, lạnh rét làm người ta giận sôi gan. Đi những con phố khác nhau,
ngắm người Munich nhàn tản vui vẻ và các du khách màu da khác nhau đan xen qua
lại, ngẫu nhiên còn gặp trúng du học sinh, nghe được bọn họ nói tiếng Trung
liền sinh ra một loại cảm giác thân thiết.
Tần Vũ Dương tản bộ không mục đích khắp trung tâm
thành phố, ngắm những thành lũy, giáo đường, cung điện cùng điêu khắc kia, còn
có những đường phố và cửa hàng trần tục phức tạp, phá lệ nhảy nhót như chim sẻ.
Sau khi thực sự bị đông lạnh đến không chịu nổi thì
mới trở về khách sạn, tắm rửa xong đi ra phát hiện trên điện thoại có mấy cuộc
gọi nhỡ, là Cố Mặc Hàm , vừa định gọi lại, thì anh lại gọi tới.
"Alô,
Mặc Hàm."
"Ừ,
vừa rồi sao không nghe điện thoại?"
"Em
đi tắm mất, không nghe thấy, anh đang làm gì đó?"
"Em
đoán đi." Trong thanh âm Cố Mặc Hàm mang theo
một tia hưng phấn.
"Em
nghĩ thử coi, hiện tại anh ở bên kia hẳn là ban ngày, anh có phải mới vừa họp
xong ?" Tần Vũ Dương nằm ở trên giường hỏi.
"Mở
cửa."
"Cái
gì?"
"Tiểu
ngu ngốc, mở cửa mau." Cố
Mặc Hàm lại nói một lần.
Tần Vũ Dương rốt cục kịp phản ứng, ném điện thoại
xuống đi tới mở cửa, Cố Mặc Hàm quả nhiên đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt mỉm cười nhìn
cô. Cô thét chói tai ôm lấy Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm bị ôm chặt lui về sau hai
bước.
Anh ôm lấy cô đi vào, đóng cửa lại.
"Thấy
anh cao hứng như vậy hả?" Cố
Mặc Hàm cười hỏi.
Tần Vũ Dương dùng sức gật đầu, "Anh
không phải là ở Mỹ sao? Sao lại tới Munich rồi?"
Cố Mặc Hàm kéo cô đến ghế sofa ngồi xuống, "Công
việc bên đó hoàn thành trước thời hạn, cho nên đến đây tìm em."
Có trời mới biết anh nhớ Tần Vũ Dương nhớ kinh khủng,
để công việc hoàn thành trước thời hạn, mỗi ngày làm việc đến rạng sáng, có đôi
khi thậm chí suốt đêm, khiến cho mọi người không ngừng oán hận.
Tần Vũ Dương lúc này mới chú ý tới quầng thâm dưới mắt
anh, đau lòng cùng cảm động xông đến trái tim, "Nói, có phải anh rất nhớ
em không?"
Cố Mặc Hàm ôm cô thật chặt, cảm giác ấm áp mềm mại
chảy thẳng đến đáy lòng, anh thoải mái thở dài một hơi, "Đúng
vậy, Vũ Dương, anh nhớ em."
Tần Vũ Dương đắc ý cười ha ha, sau đó ngẩng đầu hôn
một cái vang dội lên trên mặt Cố Mặc Hàm.
Buổi tối hôm đó, Cố Mặc Hàm làm cho Tần Vũ Dương biết
cái gì là tiểu biệt thắng tân hôn [2].
Ngày hôm sau, lúc hai người ở trên đường đi dạo, Tần
Vũ Dương mới biết được thì ra Cố Mặc Hàm nói tiếng Đức rất khá.
Cô tò mò hỏi: "Làm sao anh lại nói được
tiếng Đức ?"
Cố Mặc Hàm nắm tay của cô bỏ vào trong túi áo lớn, "Khi ở Mỹ
bạn cùng phòng là một người Đức, anh học được."
Khi bọn họ đi đến cửa của một tòa giáo đường, bên
trong đang cử hành một buổi hôn lễ. Bọn họ tay trong tay đứng ở cửa lẳng lặng
nhìn, mang trên mặt nụ cười đầy cảm xúc. Rất nhanh từ bên trong tràn ra một
đoàn người, những người trẻ tuổi đang rất hào hứng chờ đợi cô dâu sắp ném bó
hoa trong tay. Bó hoa trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, cuối cùng
rơi đến trước mặt Tần Vũ Dương, cô theo bản năng đưa tay đón lấy.
Cô dâu và những cô gái trẻ tuổi đang cười kia đều quay
đầu nhìn về phía Tần Vũ Dương, trên mặt đều là nụ cười thân thiện, hô với cô
cái gì đó, Cố Mặc Hàm cười trả lời các cô ấy.
"Các
cô ấy đang nói cái gì?" Tần
Vũ Dương hưng phấn mà hỏi.
Cố Mặc Hàm cười xấu xa trả lời: "Các cô
ấy nói, em rất may mắn tìm được một người yêu đẹp trai như anh."
Tần Vũ Dương cười to: "Anh cái kẻ tự luyến
cuồng này."
Cố Mặc Hàm bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Bọn họ
nói, chúc mừng em, hi vọng chúng ta sớm ngày đi vào cung điện hôn nhân."
Tần Vũ Dương cúi đầu xuống đỏ mặt.
Bọn họ đi vào giáo đường, bên trong không còn một bóng
người, chung quanh khắp nơi được trang trí bằng hoa tươi, trên mặt đất còn để
lại những cánh hoa được tung lên trong hôn lễ vừa rồi. Cố Mặc Hàm dắt Tần Vũ
Dương đi đến trước cây thập tự, thành kín nhìn.
Cố Mặc Hàm trịnh trọng mở miệng, tiếng Đức trầm thấp
dễ nghe từ từ bật ra.
"Tần
Vũ Dương, anh Cố Mặc Hàm nguyện ý cưới em làm vợ anh, làm người bạn đời trong
sinh mệnh của anh và là người vợ duy nhất của anh.
Anh
sẽ quý trọng tình yêu của chúng ta, bất luận là hiện tại, tương lai, hay là
vĩnh viễn.
Anh
sẽ tin tưởng em, tôn trọng em.
Anh
và em sẽ cùng nhau vui vẻ, cùng nhau đau khổ.
Anh
sẽ hết lòng yêu em.
Bất
luận tương lai là tốt hay xấu, là gian nan hay vui vẻ, anh cũng sẽ cùng em vượt
qua.
Bất
luận tương lai chúng ta có nghênh đón cuộc sống thế nào, anh vẫn sẽ luôn bảo vệ
em.
Tựa
như anh vươn tay cho em nắm chặt lấy,
Anh
sẽ đem sinh mệnh của anh giao phó cho em.
Cho
nên, xin em giúp anh, làm chủ cho anh.
Vũ
Dương, ở nơi này anh chân thành khẩn cầu Thượng Đế đừng để em rời khỏi anh nữa,
Từ
nay về sau, em đến nơi nào thì anh sẽ đến nơi đó,
Em
dừng lại anh cũng sẽ dừng lại,
Anh
Cố Mặc Hàm ở nơi này xin thề, bất luận có phát sinh bất cứ chuyện gì, anh cũng
sẽ ở bên cạnh em, cùng em sinh tử tương tùy [3]."
Tần Vũ Dương nghe không hiểu anh đang nói cái gì,
nhưng nhìn vẻ mặt thành kính của Cố Mặc Hàm, cũng không dám cắt ngang. Cố Mặc
Hàm sau khi nói xong, cô tò mò hỏi: "Anh đã nói cái gì?"
Cố Mặc Hàm nghiêng người ôm lấy cô, một cái hôn ôn nhu
vào mi tâm, "Không
có gì, anh chỉ thỉnh cầu Thượng Đế ban phúc cho chúng ta về sau sẽ hạnh phúc
vui vẻ trong cuộc sống chung."
_______________
[1] Ái ốc
cập ô, hận ốc cập ô: tương tự với câu “Yêu ai yêu
cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”.
[2] Tiểu
biệt thắng tân hôn: Vợ chồng son nếu
vì công tác hoặc là có chút chuyện mà phải xa nhau vài ngày, tới lúc gặp lại,
tình cảm càng thêm ngọt ngào (Gặp lại nhau sau một thời gian xa cách, cảm giác
tựa như mới kết hôn).
[3] Sinh
tử tương tùy: Sống chết có nhau.