Buổi sáng hôm nay Triệu Tịch Vũ không
nhận được ảnh chụp, mà là nhận được một thứ trong suốt giống như băng dán.
Rất nhanh điện thoại của Morioka Astoria gọi tới.
"Nhận
được đồ chưa?"
"Đây
là vật gì?"
"Cô
đem nó dán lên khẩu súng mà Cố Mặc Hàm thường mang bên mình, coi như trao đổi
điều kiện, tôi đem phim cùng video trả lại cho cô."
"Tôi
không thể làm như vậy, tôi không thể hại anh ấy!"
"Thật
sự là tình thâm ý trọng a, đáng tiếc Cố Mặc Hàm lại coi cái đó như cặn bã!
Triệu Tịch Vũ, tôi không phải là đang thương lượng với cô, nếu cô không muốn
ngày mai trên các trang web lớn nhìn thấy những tấm hình cùng video kia của cô,
thì hãy làm theo lời tôi nói."
"Ông
hèn hạ!"
"Như
nhau thôi, cô cũng không cao thượng hơn tôi đâu."
"Ông
..."
"Cố
Mặc Hàm cùng danh dự của cô, chọn một đi. Đương nhiên, dù cho cô có chọn Cố Mặc
Hàm, anh ta cũng không nhất định là của cô, ha ha..."
Morioka Astoria cười nhạo xong thì cúp điện thoại.
Triệu Tịch Vũ ngã ngồi dưới đất, trong tay nắm thật
chặt phong thư. Trong đầu tràn ngập lời uy hiếp của Morioka Astoria, hình ảnh
đêm hôm đó, ánh mắt lạnh như băng của Cố Mặc Hàm, còn có vẻ mặt khinh miệt của
những người xung quanh sau khi thấy những bức hình cùng video kia.
"A..." Cô
không chịu nổi mà hét lên.
***
Triệu Tịch Vũ đứng ở trước phòng làm việc của Cố Mặc
Hàm, từ trong túi áo lấy ra vật kia nhìn nhìn, lại thả về, sau đó gõ cửa.
"Vào
đi." Thanh âm trầm thấp dễ nghe từ bên trong cửa truyền
đến.
Cố Mặc Hàm ngẩng đầu nhìn thấy đi vào là Triệu Tịch
Vũ, lại cúi đầu, trong thanh âm mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn, "Chuyện
gì?"
Triệu Tịch Vũ đến gần, cúi đầu không dám nhìn Cố Mặc
Hàm, lại thấy được di chúc trong tay Cố Mặc Hàm, vị trí người thừa kế bất ngò
viết ba chữ Tần Vũ Dương, máu trong nháy mắt vọt lên đại não, cô đoạt tờ giấy
kia xé thành từng mảnh, cuồng loạn la hét, "Cố Mặc Hàm! Anh thật sự
vì Tần Vũ Dương mà ngay cả mệnh cũng định không cần sao? Anh còn muốn để lại
tất cả tài sản cho cô ta! Cô ta có cái gì tốt! Cô ta đã làm gì cho anh? Em vì
anh làm nhiều như vậy, anh lại đối với em như vậy!"
Cố Mặc Hàm tỉnh táo ngồi ở sau bàn làm việc, mặt không
chút thay đổi nhìn cô ta nổi điên, mở miệng vẫn là khẩu khí lạnh như băng, "Cô đã làm
cái gì cho tôi? Cô xác định cô là vì tôi mà không phải là vì bản thân cô? Triệu
Tịch Vũ, cô đừng đem mình nghĩ đến cao thượng như vậy."
Cố Mặc Hàm suy nghĩ một chút lại cười lạnh nói, "Tôi
nhớ ra rồi, cô đã làm rất nhiều chuyện vì tôi, nhưng những chuyện này mang đến
cho tôi đều là sự thống khổ cùng hành hạ vô tận."
Mặc dù Cố Mặc Hàm ở vào vị trí bị nhìn xuống, nhưng
khí thế lại bức người. Triệu Tịch Vũ tức giận đến toàn thân phát run, nước mắt
lớn bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống. Một lát sau, cô cắn chặt hàm răng đem
hận ý trong mắt ép xuống, đưa tay lau nước mắt, cười có chút miễn cưỡng nói với
Cố Mặc Hàm, "Mặc
Hàm, xin lỗi. Hôm nay em là tới nói xin lỗi với anh, trước kia đều là lỗi của
em, hi vọng anh có thể tha thứ cho em."
Triệu Tịch Vũ chứng kiến ánh mắt nghi ngờ của Cố Mặc
Hàm, dời đi tầm mắt ấp a ấp úng nói, "Em, em vừa rồi... Em vừa
rồi quá kích động, về sau em sẽ không dây dưa với anh nữa."
Đối với sự chuyển biến đột nhiên của cô ta, Cố Mặc Hàm
có phần lo lắng, "Cô
lại muốn làm gì?"
Triệu Tịch Vũ nhìn anh, chậm rãi mở miệng, "Em mệt
mỏi rồi, em yêu một người không yêu em nhiều năm như vậy, hao tổn tâm sức, giở
hết thủ đoạn, lại là kết quả như vậy, em mệt mỏi, em từ bỏ, anh đi tìm Tần Vũ
Dương đi!"
"Cô
nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng cô sao?"
"Em
trong mắt anh lại không có uy tín như vậy sao?"
"Cô
cứ nói đi?"
Triệu Tịch Vũ tức giận, lớn tiếng nói, "Em
thật sự từ bỏ, anh không cần phải nhắm vào bang Thanh Điền nữa, về sau anh có
thể ở bên Tần Vũ Dương, như vậy còn chưa đủ sao?"
"Chuyện
gì ra chuyện đó, hai chuyện này không có liên quan, tôi đã sớm nói, tôi phải
nhổ cỏ tận gốc." Cố Mặc Hàm đứng
lên nói, "Không còn chuyện khác thì cô đi đi, tôi không
muốn nhìn thấy cô."
Triệu Tịch Vũ nhìn anh, "Trước khi em đi có thể
ôm anh một cái được không? Chỉ sợ là sau này chúng ta cũng không còn cơ hội gặp
lại."
Cố Mặc Hàm một mực từ chối, giọng nói lạnh như băng, "Cái
này không cần thiết."
Triệu Tịch Vũ hình như không nghe, một mực bổ nhào vào
trong ngực Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm lập tức đưa tay đẩy cô ta. Trong lúc lôi kéo,
Triệu Tịch Vũ từ trong túi áo lấy ra một vật dán vào khẩu sung bên hông Cố Mặc
Hàm.
Cố Mặc Hàm hết kiên nhẫn, dùng lực đẩy Triệu Tịch Vũ
ra, cô ta không đứng vững ngã nhào trên đất. Cố Mặc Hàm cũng không thèm nhìn cô
ta sải bước đi ra ngoài.
Triệu Tịch Vũ ngồi dưới đất cười ha ha, nụ cười trên
mặt dần dần vặn vẹo.
Cố Mặc Hàm, anh muốn cùng Tần Vũ Dương ở bên nhau?
Đừng có mơ! Anh yên tâm, chờ anh chết, em sẽ đi theo anh.
Hai ngày sau, Cố Mặc Hàm, Hà Văn Hiên cùng Lý Thanh
Viễn đứng chờ trực thăng trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc. Ba người đều
mặc áo đen quần đen, Lý Thanh Viễn còn bảnh bao đeo cặp kính mát.
Lý Thanh Viễn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, có chút
nhàm chán, "Sao
còn chưa tới?"
Hà Văn Hiên nhìn xa xa, "Đừng có gấp, thời gian
còn chưa tới mà."
Cố Mặc Hàm từ ban nãy thì đã trầm mặc, Hà Văn Hiên cho
Lý Thanh Viễn một cái ánh mắt, trên mặt Lý Thanh Viễn lập tức mang theo nụ cười
lớn đi tới, anh khoác lên bả vai Cố Mặc Hàm, cà lơ phất phơ mở miệng, "Sao
vậy, Cố thiếu? Có phải vì sắp được vui vẻ bên chị dâu mà nói không nên lời
không?"
Cố Mặc Hàm nhìn hai người bọn họ, "Trước
kia đều là sáu người chúng ta cùng nhau hành động, lần này chỉ có ba người
chúng ta, có điểm không quen."
Hà Văn Hiên vỗ vỗ bả vai Cố Mặc Hàm.
"Các
cậu có sợ không?"
Lý Thanh Viễn khì khì một tiếng, vẻ mặt đắc ý, "Tiểu
gia tớ khi nào thì sợ qua chứ?"
Sau khi nói xong, đột nhiên kịp phản ứng, cau mày nhìn
Cố Mặc Hàm, "Hàm
tử, cậu không phải đã sợ rồi chứ?"
Cố Mặc Hàm thành thực gật đầu, "Tớ sợ.
Tớ sợ hai người các cậu sẽ không quay về được, tớ sợ sau này tớ sẽ không còn
được gặp lại Tần Vũ Dương."
"Cậu
nghĩ nhiều rồi đấy, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên, lần này mặc dù
thực lực đối thủ cường mạnh hơn, nhưng chúng ta cũng không phải là kẻ ngốc, yên
tâm đi!" Hà Văn Hiên an ủi cậu.
Tiếng ầm ầm của trực thăng từ xa đến gần, ba người lên
máy bay mới nhìn đến ba người khác trên phi cơ, đều là vẻ mặt giật mình.
Thạch Lỗi cùng Mạc Sính Dã nhướng mày cười híp mắt
nhìn bọn họ, Doãn Đông Tuân ngồi ở trên ghế lái cũng nở nụ cười.
"Các
cậu sao lại ở đây?"
Doãn Đông Tuân thuần thục chống chế, "Năm đó
ông cụ không phải là ép tớ làm phi công sao, kỹ thuật học nhiều năm như vậy vẫn
không có cơ hội dùng tới, rốt cục hiện tại cũng có cơ hội, tớ sao có thể buông
tha được chứ, nói đúng không các cậu?"
Thạch Lỗi cùng Mạc Sính Dã phối hợp gật đầu.
Cố Mặc Hàm quay đầu nhìn hai người kia, "Còn
hai người các cậu?"
Thạch Lỗi vẻ mặt hưng phấn, "Tớ cãi
lộn với bà xã, bị đuổi ra khỏi nhà không còn chỗ nào để đi, chỉ có thể tới tìm
các cậu."
Mạc Sính Dã vẻ mặt không phục, "Năm
người các cậu đều tham gia, vì sao chỉ để lại tớ cô đơn một mình chứ, cho nên
tớ cũng tới."
"Những
người khác đâu?"
"Các
huynh đệ đi trước, chúng ta đến chỗ cũ tập họp."
Cố Mặc Hàm thở dài, Lý Thanh Viễn ngược lại cười hì
hì,"Thở
dài cái gì nha, đến là tốt, đây mới là huynh đệ chứ! Đến!"
Sáu bàn tay cùng nhau nắm chặt.
Màn bắn súng đêm hôm đó kéo dài suốt cả đêm.
Bọn họ xông vào ổ của bang Thanh Điền, dọc theo đường
đi không ngừng có người ngã xuống, người của đối phương, người của mình, tiếng
súng không ngừng.
"Lão
hồ ly kia đâu rồi?"
"Chia
nhau tìm xem!"
Sáu người phân tán ra. Cố Mặc Hàm ném khẩu súng không
còn đạn trong tay xuống, rút ra khẩu súng bên hông, mở bảo hiểm ra đi vào đại
đường của bang Thanh Điền, thấy Morioka Astoria ở đằng sau một cây cột.
Trong gian phòng lớn như vậy, chỉ có hai người bọn họ,
hai người nhìn nhau, bất ngờ đồng loạt giơ súng nhắm vào đối phương, bóp cò.
Cố Mặc Hàm phát hiện mình không có bắn ra được viên
đạn, mà một viên đạn khác đang bắn về phía anh, xuyên vào cơ thể anh, anh từ từ
ngã xuống, thấy được nụ cười âm hiểm trên mặt Morioka Astoria.
Nhưng, nụ cười của ông ta cũng không kéo dài được bao
lâu, Cố Mặc Hàm nhìn sau lưng Morioka Astoria xuất hiện một người, người kia nổ
súng bắn về phía Morioka Astoria, sung nổ bắn vào chỗ hiểm.
Trước khi Morioka Astoria ngã xuống thì nhìn về phía
sau, vẻ mặt không thể tin, "Mày..."
Lúc này xông tới một đám người, tình cảnh hỗn loạn.
Cố Mặc Hàm rõ ràng cảm giác được máu đang từ từ chảy
trên người mình, trước mắt anh xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Tần Vũ
Dương...