Nhớ Mãi Không Quên

Chương 14: Chương 14: Say rượu




Ngày hôm sau trong phòng họp Tần Vũ Dương trước mặt tất cả mọi người trong tổ hạng mục hăng hái công bố các công việc có liên quan về đối tượng cạnh tranh, cũng khích lệ bọn họ một phen, tiếp đó hứa hẹn nếu như đấu thầu thành công, cô sẽ cho bọn họ hai tuần nghỉ phép.

Phong Hoa hiện tại tuyên bố công khai đấu thầu liền ý nghĩa tất cả công việc trong thời gian trước đây đều vô ích, tất cả mọi người có hơi nản lòng thất vọng, cho nên Tần Vũ Dương phải tìm biện pháp cổ vũ tinh thần. Kỳ thật, chuyện này cũng không trách được Cố Mặc Hàm, lúc trước khi cùng Phong hoa thương nghị dự án hợp tác án, đối phương liên tục không có cự tuyệt, Đằng Đạt liền cho rằng đây là ngầm thừa nhận, mà bắt đầu chuẩn bị công việc hợp tác. Hiện tại Cố Mặc Hàm trở lại tiếp nhận toàn bộ công việc, trở thành như hiện tại cũng là điều không thể tránh được. Khiến cho Tần Vũ Dương tức giận là, ban giám đốc tại sao lại có thể phạm một sai lầm ngu ngốc như vậy.

Phàn nàn cũng đã phàn nàn rồi, sau khi bực tức xong còn phải nỗ lực làm việc. Tần Vũ Dương nghe được, nhiều công ty ở thành phố C đều chuẩn bị tham gia đấu thầu, có ưu thế cạnh tranh là công ty T còn có hai công ty ở địa phương khác.

Mấy ngày nay Tần Vũ Dương và thành viên tổ hạng mục đi sớm về khuya chuẩn bị tư liệu của đối tượng đấu thầu cũng như phương án đấu thầu chẳng phân biệt được ngày đêm, loay hoay đến trời đen kịt, mất ngủ không cần trị cũng tự khỏi.

Vòng thứ nhất đấu thầu được tổ chức như dự kiến, khi chứng kiến chủ trì hội nghị là Thạch Lỗi mà Cố Mặc Hàm cũng không có tham dự liền thở phào nhẹ nhỏm.

Tần Vũ Dương trong cuộc đấu thầu luôn duy trì một tác phong mạnh mẽ kiên quyết, phương án giàu tính sáng tạo, hình ảnh hoàn hảo, giải thích rõ ràng, ánh mắt tự tin làm cho cô nổi bật trong hội nghị, Tần Vũ Dương tin tưởng tiến vào vòng thứ hai là không có vấn đề.

Trong cuộc đấu thầu Triệu Tịch Vũ cũng biểu hiện sự tài giỏi tương tự. Sau hội nghị, những gương mặt không quen biết lại làm bia đỡ đạn cho các ông tổng công ty xum xoe lấy lòng với mỹ nữ giai nhân, mà có hi vọng đi tiếp thì lại thờ ơ lạnh nhạt, bàng quan, Tần Vũ Dương cũng như vậy.

"Cô Triệu vừa xinh đẹp lại tài giỏi, lại đang làm công ty T, tiền đồ thực sự là đầy hứa hẹn, không thua Tần tổng chúng ta!" Trần tổng của Thác Thạch vừa cười vừa nói.

Tần Vũ Dương nghe được đề tài dính đến cô, quay đầu lại thản nhiên cười với mọi người, quả nhiên là đoan trang hiền thục, như làn gió giữa biển người. Trong lòng lại hung hăng mắng chửi ông Trần nào đó. Lơ đãng nhìn thấy ánh mắt có chút thích thú của Thạch Lỗi bắn phá qua lại trên người cô và Triệu Tịch Vũ, cô hung hăng trợn mắt nhìn anh ta một cái.

Thạch Lỗi nhìn thấy trái lại càng cao hứng. Thạch Lỗi và Cố Mặc Hàm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh ta luôn xem Cố Mặc Hàm như thủ lĩnh tinh thần, luôn đi theo anh ấy như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Năm đó anh ta còn rất nhỏ đã đi Mĩ, nhưng vẫn luôn liên lạc với Cố Mặc Hàm, về sau anh ta bất chấp sự phản đối người nhà đến đại học H Đại học mới lại cùng Cố Mặc Hàm một chỗ.

"Trần tổng thật sự là khách khí, tôi làm sao có thể so với Tần tổng được?" Triệu Tịch Vũ cười duyên trả lời.

"Mỗi người mỗi vẻ, mỗi người mỗi vẻ, ha ha..."

"Đúng rồi, cô Triệu là từ Nhật Bản tới sao?"

"Tôi học đại học thành phố C, về sau đến Nhật Bản làm việc, hiện tại có cơ hội trở về này tôi liền trở về."

"Học ở đại học thành phố C? Là H Đại?"

"H Đại? Nghe nói Cố tổng cũng tốt nghiệp ở H Đại, chẳng lẽ các người biết nhau?"

"Cố tổng là học trưởng của tôi, chúng tôi... Ai nha, không nói cái này nữa, đều là chuyện nhiều năm trước rồi."

Tần Vũ Dương nhìn bộ dạng của Triệu Tịch Vũ muốn nói còn ngừng lại cúi đầu xấu hổ, nhìn lại một chút mọi người chung quanh một bộ dáng thì ra là như vậy, cô cảm thấy Triệu Tịch Vũ thực sự là xưa không bằng nay, nói mấy câu vô cùng đơn giản khiến cho mọi người biết rõ cô và Cố Mặc Hàm là người quen cũ, còn làm cho người ta biết rõ sự mập mờ giữa bọn họ, thật sự là không đơn giản!

Thạch Lỗi nhìn mặt không chút thay đổi của Tần Vũ Dương, lại nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Triệu Tịch Vũ, khóe miệng của anh khẽ cong lên, một người cố gắng phân rõ giới hạn nóng lòng mong muốn cả đời không qua lại với nhau, một người khác cố gắng tạo sự mập mờ cho mọi người, anh Cố à, anh còn một chặng đường dài để đi a!

Thạch Lỗi không rõ là, khi Cố Mặc Hàm vẫn còn ở nước Mĩ, mỗi ngày đều hỏi thăm tin tức về Tần Vũ Dương, nóng lòng đến ngay cả cô một ngày ba bữa cơm ăn cái gì cũng biết, còn cố ý làm cho anh trở lại thành phố C để nhìn Tần Vũ Dương ở khoảng cách gần. Hiện tại rốt cục đã trở về, ngược lại không nóng vội, nhàn nhã nhìn Tần Vũ Dương và Triệu Tịch Vũ đấu nhau, tuy nói là công khai đấu thầu, đúng là ai cũng biết có nhiều hy vọng nhất chính là hai công ty kia, có thể không đấu sao? Cho dù Tần Vũ Dương lòng dạ có rộng lớn cũng không muốn bị mất danh sách lớn như vậy, nếu bị mất cô cũng đừng ở lại lăn lộn trong nghành này nữa.

Chờ chút, chẳng lẽ Cố Mặc Hàm muốn Tần Vũ Dương và Triệu Tịch Vũ đấu nhau? Chẳng lẽ...

Thạch Lỗi nhìn bộ dạng thờ ơ của Tần Vũ Dương, nở nụ cười đầy ý vị sâu xa.

Tần Vũ Dương bị Thạch Lỗi nhìn đến sợ hãi, cau mày lại cũng trợn mắt nhìn anh ta một cái.

Buổi tối có một bữa tiệc, là khách hàng từ Thâm Quyến tới khảo sát thị trường, đây là một hợp đồng không nhỏ, nếu ký được hợp đồng thì Tần Vũ Dương có thể nghỉ ngơi đến một tháng.

Hết giờ làm Tần Vũ Dương về nhà thay đổi trang phục liền đến thẳng quán rượu. Trên bàn rượu ăn uống ồn ào, anh tới tôi đi, vẽ đủ loại danh nghĩa rót rượu cho đối phương. Kỳ thật Tần Vũ Dương bây giờ vẫn thích cách bàn chuyện làm ăn này ở trên bàn rượu. Ăn cơm uống rượu là có thể có chữ ký trên hợp đồng, thật sự là dễ dàng lại thoải mái hơn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là tửu lượng của bạn phải tốt, hơn nữa có thể đem những người của đối phương rót đến mê mang. Lúc vừa mới bắt đầu Tần Vũ Dương ghét loại cái cách này, mỗi khi cô ở trong toilet nôn đến hoa cả mặt, cô liền hung hăng mắng sự thối nát của xã hội Trung Quốc. Nôn lên nôn xuống tửu lượng của cô liền luyện được, hiện tại người bình thường đều không phải là đối thủ của cô.

Hôm nay ngay từ đầu, Tần Vũ Dương liền ý thức được đối thủ rất mạnh, mặc dù đã cảnh giác, nhưng trong lúc bất tri bất giác cũng uống không ít. Thật vất vả dụ dỗ đối phương ký tên ở trên hợp đồng, Tần Vũ Dương đánh giá thực lực còn lại của cả hai bên, bàn giao lại một chút với đồng nghiệp ở bộ phận PR, liền viện lý do đi toilet. Vừa đứng lên, Tần Vũ Dương đã cảm thấy choáng váng, gắng gượng trấn tĩnh đi ra ghế lô, dựa tường từ từ đi đến toilet, định rửa mặt làm thanh tỉnh một chút, sau đó đem rượu uống vào nôn ra, nếu không chỉ trong lát nữa cô sẽ treo móc ở nơi này.

Ở một khúc rẽ liền đụng vào một người, người nọ liền đỡ lấy cô, vừa ngẩng đầu lên, dĩ nhiên là Cố Mặc Hàm.

Cố Mặc Hàm nhìn Tần Vũ Dương thấy cô hơi có vẻ giật mình kinh ngạc, ngay cả che dấu cũng không có, lại còn dùng sức chớp mắt vài cái đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, anh liền cảm thấy có điều gì không bình thường. Nhìn kỹ lại, mới nhìn ra được cô uống quá nhiều. Cô hôm nay hiển nhiên là chịu khó ăn mặc, hai gò má hồng hồng, đôi mắt quyến rũ như tơ, trên trán mang theo □, trong ánh mắt đẹp giống như có giọt nước sẽ chảy ra, anh cảm thấy nhịp tim của mình bỗng nhiên đập rất nhanh.

Đây là lần đầu tiên sau khi trở về anh tiếp xúc gần gũi với cô như vậy, anh mơ hồ có thể ngửi thấy được mùi hương trên người Tần Vũ Dương, chính là mùi thơm trên tóc truyền đến, như có như không, lại càng thêm quyến rũ. Đỡ lấy tay kia của cô cảm giác sờ vào thật tốt, vừa ấm áp, vừa mềm mại.

Anh giơ tay lên muốn sờ vào khuôn mặt mà anh đã ngày nhớ đêm mong trong năm năm, bàn tay vừa đến một nửa, Tần Vũ Dương bất ngờ che miệng lại đẩy anh ra, lao vào toilet.

Sau khi Tần Vũ Dương nôn xong, dùng nước lạnh rửa mặt, trang điểm lại rồi đi ra, liền thấy Cố Mặc Hàm còn đứng ở chỗ khúc rẽ kia.

Hiện tại cô rất tỉnh táo, cũng liền ý nghĩa cô lại mang mặt nạ. Mỉm cười đi tới: "Cố tổng, thật là khéo."

Cố Mặc Hàm ghét đến nghiến răng nghiến lợi, anh lại nghĩ đến sự ngây ngô đáng yêu vừa rồi của cô.

Anh nhìn cô, từ từ cười rộ lên, cười đến ý vị sâu xa, bất ngờ nắm lấy cánh tay cô kéo cô vào một phòng gần đó, sau đó trở tay đóng cửa lại, đem cô chống lên trên cửa.

"Anh bị bệnh à!" Sau một loạt các động tác, cô lại bắt đầu đau đầu hoa mắt, sau lưng đụng phải cánh cửa lực đạo không nhẹ, cuối cùng cô cũng tức giận.

"Thế nào, không gọi anh là Cố tổng nữa à?" Cố Mặc Hàm một tay chống ở trên cửa, tay kia đặt ở eo của cô, đem cô trói vào ngực, ngón tay ấm áp nhiều lần vuốt ve lên mặt, cúi người xuống, đôi môi sát qua vành tai của cô, thành công làm cho Tần Vũ Dương run lên, anh vùi đầu trên vai của cô, rầu rĩ cười ra tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.