Tần Vũ Dương kéo cái cơ thể mệt mỏi lê đến phòng làm
việc của Đổng sự Tôn, chỉ vì một việc, xin nghỉ. Chính thức bước vào giai đoạn
đầu của dự án hợp tác, có rất nhiều công việc cần chuẩn bị, lúc này xin nghỉ,
sẽ có hai kết quả: một, giả sử được đồng ý, sau khi khổ cực mấy tháng trước đó
lấy dự án hợp tác trở về từ vụ đấu thầu thì phải dâng lên tay người ta, đến lúc
đó còn phải bày một khuôn mặt tươi cười đem theo một trái tim đã vỡ thành thất
linh bát lạc [1] đi
chúc mừng người khác; hai, giả sử không cho phép, thì Tần Vũ Dương phải cuốn
gói từ chức. Dù sao bách thiện hiếu vi tiên [2].
"Đổng
sự Tôn, tôi muốn xin nghỉ một khoảng thời gian."Tần Vũ
Dương đi thẳng vào vấn đề.
Đổng sự Tôn cúi đầu xem văn kiện, không chút suy nghĩ
liền bác bỏ, "Không
được."
"Tôi
muốn kháng án." Tần Vũ Dương kiên
trì.
Đổng sự Tôn lập tức nộ khí trùng thiên: "Cô không
phải mới xin nghỉ phép sao, cô có biết bây giờ là thời kỳ nào không, toàn bộ
mọi người của công ty đều đang đỏ mắt nhìn cô và tôi phạm sai lầm đấy, vào lúc
này mà cô lại muốn nghỉ phép?"
Tần Vũ Dương thở dài, "Thực xin lỗi, sư phụ,
nhà của tôi xảy ra chút việc, thực sự không được, thì tôi xin từ chức."
Đổng sự Tôn lúc này mới phát hiện hôm nay Tần Vũ Dương
không giống lắm, sắc mặt vàng vọt, vẻ mặt mệt mỏi, không có ý chí chiến đấu,
không có sức sống, khẩu khí ông chậm lại: "Là chuyện lớn sao? Không
làm như vậy không được sao ?"
Tần Vũ Dương kiên định gật gật đầu. Cô ở Đằng Đạt được
đối đãi gần sáu năm, mọi thứ ở đây cô đều không bỏ được, nhưng mà tất cả mọi
thứ đặt trước tình thân lại không có ý nghĩa. Cá và tay gấu, không thể chọn cả [3].
Đổng sự Tôn lấy mắt kính xuống, phất phất tay, "Đi đi,
sớm trở lại."
Tần Vũ Dương cười khổ, cô duy nhất không yên tâm chính
là đội ngũ của mình, vụ này bản thân cô không cần cũng không sao, nhưng cô
không có thể thay mặt bọn họ từ chối, "Vậy những người của tổ
tôi ..."
"Những
người kia của tổ cô vẫn tiếp tục theo, tôi sẽ giúp cô trông nom."
"Ngài?"
"Sao,
không được à? Cô cực nhọc vất vả lấy lại được vụ này không thể tiện nghi không công
cho người khác."
Tần Vũ Dương nở nụ cười, cái kết quả này là ý tưởng
tốt nhất đi.
Trên đường về nhà Cố Mặc Hàm liền nhận được điện thoại
của Loan Hạo.
"Cố
tổng, sự kiện kia tôi đã điều tra xong, là cuộc giao dịch bình thường với nhau,
bắt người vì tiền tài, thay người ta xử lý tai họa."
"Người
kia là ai ?"
"Cái
này, mỗi nghề đều có quy củ của nó, cho dù là tôi cũng không thể phá hủy quy
củ, tôi không thể nói cho cậu biết người nào chỉ thị, nhưng tôi có thể bảo đảm
sau này ở trong giới của thành phố C sẽ không ai sẽ tìm đến nhà cô Tần gây
phiền phức nữa."
Cố Mặc Hàm suy tư một lát, nói cám ơn, trước khi tắt
điện thoại Loan Hạo chần chờ một chút mới nói một câu.
"Cố
Mặc Hàm, cẩn thận người bên cạnh cậu."
Người bên cạnh? Cố Mặc Hàm nheo mắt, chuyện này có
liên quan tới anh?
**
Tần Vũ Dương vừa tới cửa phòng bệnh liền thấy hai mắt
bà Tần đẫm lệ ngồi ở bên ngoài, trong phòng bệnh vây quanh một nhóm bác sĩ y
tá, trong lòng cô căng thẳng.
"Mẹ,
bố của con làm sao vậy?"
"Bố
con tỉnh, bác sĩ đang kiểm tra, mẹ còn chưa kịp gọi điện thoại cho con."
Tần Vũ Dương thở phào nhẹ nhõm, "Mẹ làm
con sợ muốn chết, tỉnh là chuyện tốt mà, mẹ khóc cái gì chứ?"
Bà Tần lau nước mắt: "Là mẹ cao hứng, cao
hứng."
Một lát sau, bác sĩ đi ra, mặc áo khoác trắng Hà Văn
Hiên nói với Tần Vũ Dương cùng bà Tần: "Bệnh nhân tỉnh lại sẽ
không nguy hiểm tính mạng nữa, có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường, cần
chú ý tĩnh dưỡng."
Tim của Tần Vũ Dương rốt cục cũng đặt xuống, cô đứng ở
trước giường bệnh nghe mẹ đang oán giận bố, bố chỉ hơi hơi toét miệng cười, cô
cảm thấy tất cả điều này thật sự là quá tốt.
Cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Vân dắt Lâm Duệ Trạch đi
vào, Lâm Duệ Trạch thoát khỏi tay bố đụng bổ nhào trước giường bệnh, bàn tay
nhỏ bé trắng trắng mềm mềm cầm lấy tay ông Tần không buông, "Ông
ngoại, ông đã tỉnh? Tối hôm qua con tới thăm ông thì ông cứ mãi ngủ, con gọi
ông thế nào cũng không tỉnh."
Ông Tần miễn cưỡng cười cười, thanh âm suy yếu vô lực:"Ông xin lỗi, ông
ngoại ngày hôm qua không nghe thấy."
"Ông
ngoại, vậy chúng ta đi ra ngoài chơi đi."
Lâm Vân tới gần sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai, "Duệ
Trạch, ông ngoại ngã bệnh, đợi ông ngoại khỏe rồi lại chơi với con nha."
Lâm Duệ Trạch nghiêng cái đầu nhìn ông Tần, đại khái
là hiểu, trịnh trọng gật đầu, trả lời một cách giòn giã: "Được
ạ!"
"Lâm
Duệ Trạch, sao con không nhìn thấy dì hả?" Tần Vũ Dương cố ý nghiêm mặt hỏi nhóc.
Cậu yêu tinh nhỏ Lâm Duệ Trạch này lập tức chạy tới ôm
lấy chân của Tần Vũ Dương, ngước đầu nịnh nọt cười, "Dì
nhỏ, con cũng nhớ dì mà. Tối hôm qua khi con tới cái chú đẹp trai kia nói dì
đang ngủ, con liền không thấy được dì. Cái chú đẹp trai kia đâu?" Vừa nói vừa ngó trái ngó phải tìm.
Tần Vũ Dương cúi người xuống nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn
mập mạp của cậu, "Chú
đó về nhà nghỉ ngơi rồi."
Bởi vì Lâm Duệ Trạch đến nên trong phòng bệnh tràn
ngập tiếng cười, bi thương trước đó đều vì ông Tần tỉnh lại mà dần dần tản đi.
Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Trình Húc cầm lấy một
giỏ trái cây cùng vài hộp thuốc bổ xuất hiện ở cửa.
"Vũ
Dương, đã lâu không gặp." Trình
Húc vẫn cười ôn nhu.
Tần Vũ Dương đứng thẳng người, "Thật
sự là đã lâu không gặp." Tần
Vũ Dương nhớ rõ lần trước gặp anh đã là ở buổi yến thọ của ông cụ Lưu, không
chào mà đi sau đó vẫn không gặp lại.
"Nghe
nói bác Tần gặp chuyện không may, cháu đến thăm bác." Trình Húc vừa nói liền đi vào trong.
"Tiểu
Húc tới rồi, mau vào đi!" Bà
Tần nhiệt tình nói với Trình Húc.
"Dì
Tần, chào dì, con nghe mẹ con nói bác Tần nhập viện, con đến thăm bác ấy."
"Ôi,
thật sự là đứa bé ngoan mà, mau ngồi xuống." Bà Tần chỉ vào Lâm Vân cùng Lâm Duệ Trạch nói với
Trình Húc,"Đây là anh rể của Vũ Dương, Lâm Vân, đó là cháu
ngoại của dì."
Sau khi Trình Húc cùng Lâm Vân bắt tay thì mới phát
hiện cậu bé mới vừa rồi làm nũng với Tần Vũ Dương đang nhìn chăm chú anh, Trình
Húc đối với cậu nhóc cười một cái.
"Duệ
Trạch, mau gọi chú nào." Lâm
Vân ở một bên nhắc nhở.
Lâm Duệ Trạch cong cong môi, "Không
muốn, bố ơi, người đó không có vẻ đẹp trai như cái chú đẹp trai kia, con không
muốn gọi người đó."
Tần Vũ Dương có chút sụp đổ, làm sao mà Cố Mặc Hàm đã
tu luyện đến trình độ nam nữ đều xơi hết già trẻ đều không tha?
Bà Tần có chút lúng túng, Trình Húc cũng không để tâm,
anh ta đi tới ngồi xổm trước mặt Lâm Duệ Trạch, lấy ra một thanh chocolate, "Cháu
gọi chú một tiếng chú, cái này sẽ là của cháu."
Tần Vũ Dương mừng thầm, cô trái lại muốn nhìn một chút
là mị lực của Cố Mặc Hàm lớn hay là mị lực của chocolate lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duệ Trạch vo thành một nắm,
vừa quay đầu lại, bỗng nhiên mặt mày hớn hở, chạy đến cửa:"Chú!"
Cố Mặc Hàm khẽ cong lưng ôm lấy Lâm Duệ Trạch, chọi
chọi vào cái trán của cậu nhóc, chọc cho Lâm Duệ Trạch cười ha ha.
Vừa rồi Trình Húc đi vào không đóng cửa lại, Cố Mặc
Hàm nhận được điện thoại của Hà Văn Hiên liền chạy tới, mới ra khỏi thang máy
liền nghe được tiếng cười không ngừng trong phòng bệnh, anh thấy Tần Vũ Dương
nở nụ cười nhìn Trình Húc trong lòng liền không thoải mái.
Tần Vũ Dương nhìn Cố Mặc Hàm áo quần bảnh bao tràn đầy
năng lượng, trong lòng có một tia bất bình, đều là thức một đêm, như thế nào
anh nhìn qua có vẻ như là tối qua chín giờ đã lên giường ngủ ?
Cố Mặc Hàm cùng Lâm Vân, Trình Húc gật đầu chào hỏi,
buông Lâm Duệ Trạch xuống đi đến trước giường bệnh, nho nhã lễ độ mở miệng: "Bác
gái, nghe bác sĩ Hà nói bác trai đã tỉnh?"
"Ừ,
mới vừa tỉnh." Bà Tần cười trả
lời, lại cúi đầu xuống nói với ông Tần, "Ông nó, Tiểu Cố
là bạn của Vũ Dương, tối hôm qua ở chỗ này bồi cả một đêm, giúp không ít
việc."
Ông Tần khẽ nghiêng đầu, từ từ mở miệng: "Vất vả
rồi, cám ơn cậu!"
"Bác
trai quá khách khí rồi!"
Nửa ngày sau đó, không ngừng có người tới thăm ông
Tần, từ vài vị thiếu gia của Phong Hoa đến đồng nghiệp của công ty ông Tần, nối
dài không dứt, về sau ông Tần mệt mỏi ngủ thiếp đi, bà Tần đều đuổi bọn họ về
nhà.
Đến dưới khu nội trú, Lâm Duệ Trạch lại cầm lấy ống
quần của Cố Mặc Hàm không buông tay, "Chú, chú theo con về nhà
đi, con đem đồ chơi của con cho chú chơi."
Lâm Vân vẻ mặt bất đắc dĩ cười với Cố Mặc Hàm, Cố Mặc
Hàm cũng không rõ ràng lắm vì sao cậu nhóc này lại thích anh như vậy, anh ngồi
xổm xuống, sờ đầu Lâm Duệ Trạch, "Nhóc, lát nữa chú còn có
việc, không thể cùng chơi với cháu được."
"Vậy
cuối tuần này, con muốn mời chú cuối tuần tới nhà của con chơi, có được hay
không? Chú và dì nhỏ cùng tới đi."
Cả bốn người lớn đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, Cố Mặc Hàm
gật đầu cười. Cuối cùng, Lâm Duệ Trạch cẩn thận từng bước đi theo bố, trước khi
đi vẫn không quên dặn dò: "Chú,
không được quên đó!"
Cố Mặc Hàm cười vẫy tay với nhóc: "Ừ."
Khi ở chỗ này chỉ còn lại Tần Vũ Dương, Cố Mặc Hàm
cùng Trình Húc, Tần Vũ Dương không thể không hoài nghi ông trời đang đùa cô mà,
"Người tình mới người tình cũ" tề tụ một lần, nội dung vở kịch này
thật sự là đường cùng, đủ cẩu huyết!
Cô nhìn hai người Cố Mặc Hàm cùng Trình Húc, đường
cong trên mặt ôn hòa, không có bất kỳ khác thường gì, thật là một người so với
một người có thể càng giả bộ, một người so với một người càng tự nhiên, chẳng
lẽ chỉ có một mình cô cảm thấy lúng túng sao? Cô hơi ho nhẹ.
"Này,
chúng ta mỗi người trở về nhà mình thôi."
Trình Húc cùng Cố Mặc Hàm đều nhìn đối phương, từ từ
gật đầu.
Tần Vũ Dương khẩn trương rời khỏi cái hoàn cảnh làm
cho cô ngột ngạt này, ba chiếc xe từ cổng chính bệnh viện đã mở ra, ở cửa từ
ngã ba theo ba hướng khác nhau lái đi. Khi Tần Vũ Dương đi vào lầu dưới nhà
mình, nghĩ tới một thành ngữ, trăm sông đổ về biển.
__________
[1] Thất
linh bát lạc: là bảy héo tám rụng, ý
nói thua mất, không toàn vẹn, diễn
tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác...
[2] Bách
thiện hiếu vi tiên: Trong một trăm điều thiện thì hiếu thảo là trước hết.
[3] Nguyên
văn Ngư dữ hùng chưởng, bất khả đắc kiêmcủa Mạnh Tử.
“Ngư dữ hùng chưởng” chính là ngã tư đường sinh mệnh
của mỗi con người. Rồi sẽ đến một lúc nào đó con người ta phải đứng trước hai
sự lựa chọn.
Nói cao nói xa thì là vừa muốn có danh vừa muốn có
lợi; muốn có quyền thế làm quan lại lại không muốn làm quan được phóng khoáng
tự do.
Nói gần nói cận, thì vừa muốn đọc sách vừa muốn chơi
mạt chược; muốn làm việc lại vọng tưởng hưu nhàn.
Đây là thành ngữ, ý nói con người đôi khi phải có sự
lựa chọn, nhắc nhở người ta phải biết thế nào là đủ.