Kết thúc một tháng nghỉ phép, nghỉ ngơi và hồi phục
xong Tần Vũ Dương đúng giờ xuất hiện ở công ty, sau khi đi làm chuyện thứ nhất
chính là chạy đến văn phòng của Đổng sự Tôn.
"Sư
phụ, vụ kia giải quyết thế nào rồi?"
"Đã
giải quyết xong, biết là ai không?"
"Tôi
nếu có thể đoán được cũng không cần mời ngài xuất thủ."
"Trợ
lý của cô, Lương Sảng."
Mặc dù Tần Vũ Dương đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng đối
với cái kết quả này cô vẫn có chút kinh ngạc: "Là anh ta?"
Trong mắt Tần Vũ Dương, trợ lý Lương là một người
thành thật đôn hậu, trên công việc cho tới bây giờ đều là làm tròn hết chức
trách, Tần Vũ Dương đã từng rất nhiều lần chứng kiến anh ta ở công ty làm tăng
ca đến tận khuya, đối với anh ta, cũng đã dự định giao cho nhiệm vụ quan trọng,
không nghĩ tới...
"Muốn
biết nguyên nhân không?" Đổng
sự Tôn nhìn Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương nhíu mày: "Không muốn."
Đổng sự Tôn đã sớm đoán được tình hình: "Chỉ sợ
cô một lần nữa phải tìm một trợ lý. Công ty đã sa thải anh ta, công việc của
anh ta còn chưa có người tiếp nhận, vừa lúc gần đây công ty đã tuyển một nhóm
người mới, hôm nay có một vòng phỏng vấn, cô đi bộ phận nhân sự nhìn một chút,
cô tự chọn một người đi."
Tần Vũ Dương đứng lên: "Được, giờ tôi sẽ đi xem
ngay đây."
Khi Tần Vũ Dương đi vào bộ phận nhân sự, nhìn thấy có
đứng 7, 8 người ngoài phòng họp, xem ra hẳn là đến phỏng vấn. Tần Vũ Dương giữa
một đám người ăn mặc chỉnh tề có chú ý tới một cô gái duy nhất không có mặc trang
phục cơ bản kia, tóc ngắn lộn xộn hợp lí, không có vẻ ngoài rất đẹp nhưng lại
có vẻ mặt anh khí, làm cho người ta cảm giác chính là: tư thế oai hung mạnh mẽ.
Cô mặc một áo da kiểu ngắn màu nâu, dưới người là một chiếc quần jean bó sát,
phối với một đôi giày quân đội kiểu nữ, đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn hướng
phòng họp, bình tĩnh tự nhiên, không có như người xung quanh khẩn trương, ồn
ào, biểu cảm trên mặt cũng là sự thản nhiên, Tần Vũ Dương cảm thấy cô bé này
rất hợp khẩu vị của cô.
Người phụ trách phỏng vấn hôm nay là một vị HR [1] thâm
niên của Đằng Đạt, lúc trước chính ông ta đã phỏng vấn Tần Vũ Dương. Nói đến vị
HR này, Tần Vũ Dương đối với ông ta lúc nào cũng có một loại cung kính phát ra
từ đáy lòng, có lẽ là di chứng phỏng vấn của năm đó, có lẽ là công lực của ông
ta quá mạnh mẽ, tóm lại, Tần Vũ Dương ở trước mặt ông ta luôn nề nếp thứ tự.
Cảnh phỏng vấn kinh điển: có vài cái bàn ngồi phía sau
là vài vị người phỏng vấn, còn cái bàn đối diện là chỗ ngồi của người được
phỏng vấn. Người thứ nhất đi vào là cô nàng model trang điểm quá dày, Tần Vũ
Dương cảm thấy cô ta không nên xuất hiện ở nơi này, cô ta hẳn là nên xuất hiện
ở những night club xa hoa truỵ lạc hoặc là xuất hiện ở dọc đường của night
club.
Quả nhiên vị HR công lực mạnh mẽ kia lúc cô ta còn
chưa ngồi xuống liền mở miệng: "Mời cô đi ra ngoài rửa mặt sạch sẽ
rồi hãy vào lại."
Cô nàng model sửng sốt một chút có chút tức giận đi ra
ngoài.
Tần Vũ Dương cười cười không tiếng động.
Vị thứ hai đi vào vừa nhìn cũng biết là một con mọt
sách. Vừa mở miệng liền giới thiệu mình mình học đại học có dang tiếng thế này,
lại đang nghiên cứu sinh có danh tiếng thế kia, khẩu khí ngạo mạn, Tần Vũ Dương
biết rõ vị HR này ghét nhất là cái loại này chỉ vì tốt nghiệp ở trường có danh
tiếng mà đem thái độ của mình đặt cao hơn người khác, cho nên không hề nghi
ngờ, anh bạn này chết vô cùng thảm.
Tần Vũ Dương chợt nghĩ đến trước kia lúc đi học ở trên
diễn đàn nhìn qua một bài post: Thanh Hoa có nhà cao tầng, học sinh tự sát đều
đi nhảy lầu, cho nên chim ưng bay đến trời cao, Bắc Đại có hồ Vị Danh, học sinh
tự sát đều đi nhảy hồ, cho nên là cá bơi vòng cạn đáy, mà Bắc Đại thì có vạn
loại như sương mù tự do ganh đua. Nghĩ đến đó cô nhịn không được mà vui vẻ.
Người thứ ba đi vào cô gái nhìn qua so với hai người
trước đều bình thường, nhưng vừa mở miệng ra Tần Vũ Dương liền tan ra, ỏn ên
của cô ta làm cả người đều nổi da gà, cô nhìn vài người khác tất cả đều là một
bộ dạng toàn thân không được tự nhiên. Sau đó thật sự là nhịn không nổi mới nói.
"Dừng,
quí cô này, làm phiền cô duỗi lưỡi thẳng ra rồi hãy nói được không?"
Nói xong, xung quanh có tiếng cười mơ hồ, còn cô bé
này lại vẻ mặt lúng túng.
Kế tiếp đi vào vài người trên các phương diện coi như
cũng bình thường, người cuối cùng đi vào là cô gái đẹp trung tính kia.
Tần Vũ Dương nhìn sơ qua lý lịch của cô ấy, Liễu Vận
Ca, 28 tuổi, kinh nghiệm cũng không tệ lắm. Tần Vũ Dương rất xem trọng cô bé
này, cho nên khi phỏng vấn vô cùng chú ý cô ấy, lúc phỏng vấn cô ấy vẫn thản
nhiên như trước, không có lời nói và vẻ mặt dư thừa, mặc dù hơi lạnh nhạt,
nhưng từ lời nói cử chỉ trên các phương diện đều nhìn được, cô bé này hẳn là có
thể đảm nhiệm công việc trợ lý.
Sau khi phỏng vấn kết thúc Tần Vũ Dương liền hướng bộ
phận nhân sự muốn cô bé này, mặc dù nhìn qua hơi lạnh nhạt, ít lời, nhưng Tần
Vũ Dương vẫn như trước rất hài lòng, dù sao cô không muốn đối mặt bát quái liên
tục cả ngày với một cô nữ sinh nhỏ.
Tần Vũ Dương trở lại văn phòng không bao lâu cô thư ký
mang theo một bó hoa bách hợp to còn sương sớm cười hì hì đi vào, Tần Vũ Dương
nghiêng nghiêng đầu: "Cho
tôi?"
"Dạ,
mới vừa gởi tới đây, Tần tổng, hoa thật đẹp hoa nha, chúng ta bên này đã lâu
không có ai đến tặng hoa."
Tần Vũ Dương nhận lấy không thấy được thiệp trong lòng
cũng thấy kỳ lạ: ai tặng nhỉ?
Không biết vì sao trong lòng phản ứng đầu tiên là Cố
Mặc Hàm. Kỳ thật Cố Mặc Hàm chưa bao giờ tặng hoa cho Tần Vũ Dương, cho dù là ở
đại học tình cảm lúc đó tốt nhất cũng không có tặng. Nhưng mà trong đầu Tần Vũ
Dương vẫn thoáng hiện chính là mặt của anh.
Khi Tần Vũ Dương mới vừa gia nhập cái ngành này, người
theo đuổi cô không ít, thỉnh thoảng cũng nhận được hoa, về sau Tần Vũ Dương đơn
giản chỉ làm tan nát lòng của những thanh niên anh tuấn tài giỏi, sau lưng xác
chết khắp nơi, dần dần tất cả mọi người nói, Tần Vũ Dương của Đằng Đạt đẹp thì
đẹp thật, chính là mắt cao hơn đầu, khó mà chinh phục được. Ví dụ thất bại quá
nhiều dần dần cũng không có người tặng hoa, cho dù đối với cô có tình ý cũng
không dám biểu hiện ra ngoài.
Tần Vũ Dương còn đang ở trong văn phòng suy nghĩ là
người nào tặng hoa, thì bên ngoài lại là một bầu xôn xao.
"Nói
này, Tần tổng thời gian thật dài không nhận được hoa, lần này lại là ai
đây?"
"Không
có nghe nói gần đây có người đuổi theo Tần tổng nha. Có phải là khi nghỉ phép
Tần tổng đã từng gặp gỡ hay không?"
"Ừ,
cái này cũng có thể."
"..."
Thời điểm bữa trưa Tần Vũ Dương nhận được điện thoại
của Trình Húc.
"Không
biết Tần tổng có thời gian nhận lời cùng nhau ăn trưa không?" Thanh âm ôn nhu hàm chứa sự hài hước của Trình Húc
vang lên bên tai.
Tần Vũ Dương dừng bút: "Đại luật sư Trình hôm
nay có thời gian rảnh như vậy sao? Nhưng thời gian buổi trưa của tôi chỉ còn
nửa tiếng thôi."
"Không
sao, đang ở một nhà hàng gần công ty của cô, tôi đặt chỗ tốt rồi."
Tần Vũ Dương suy nghĩ một chút: "Được,
vậy tôi đây hạ mình đi thôi."
Tiếng cười trầm thấp của Trình Húc truyền tới.
Tần Vũ Dương mới ra khỏi tòa nhà của công ty liền nghe
đến một tiếng còi xe, cô quay đầu nhìn lại, Trình Húc bước xuống xe giúp cô mở
cửa ghế lái phụ ra. Tần Vũ Dương chạy chậm qua đó.
Ngồi vào trong xe Tần Vũ Dương mới phát hiện Trình Húc
hôm nay ăn mặc rất chính thống: "Anh không phải là vì cùng tôi ăn cơm
mới mặc chính thống như vậy chứ?"
Trình Húc quay đầu nhìn cô một cái rồi mới quay trở
lại nhìn đường: "Cô
chắc là rất tin mình có cái hấp dẫn này."
Tần Vũ Dương trợn mắt liếc anh ta một cái: "Nói
đi, hôm nay là lên tòa án, hay là gặp đương sự?"
Trình Húc nở nụ cười: "Lên tòa."
Tần Vũ Dương lập tức quay đầu nhìn anh ta: "Thắng?"
"Thắng."
"Thảo
nào, tôi nói vì sao lại mời tôi ăn cơm. Này, Trình Húc, lần sau khi anh lên tòa
thì gọi tôi đi với, để tôi đi xem thử đại luật sư Trình ngày thường luôn tao
nhã không tranh quyền thế thì ở trên tòa án cùng người ta đánh võ mồm anh tới
tôi đi như thế nào, tôi thật không tưởng tượng được."
Trình Húc cười cười không lên tiếng.
Thời gian dùng cơm hai người nói chuyện rất nhiều chủ
đề có liên quan đến luật sư, kỳ thật phần lớn thời gian là Tần Vũ Dương đặt câu
hỏi, mà Trình Húc chịu trách nhiệm giải thích nghi hoặc. Tần Vũ Dương nhận thức
về luật sư chỉ dừng lại trong phim truyền hình TVB, trải qua sự giải thích của
Trình Húc cô phát hiện mình tất cả hiểu biết đối với luật sư đều bị phủ định,
hơi mất hết sự hứng thú: "Nè,
Trình Húc, lúc đầu tôi cảm thấy công việc luật sư này thật là thiêng liêng rất
to lớn rất có hứng thú, thế nào bị anh vừa nói liền nhàm chán đến vậy hả?"
Trình Húc nhấp một ngụm trà: "Công
việc luật sư vốn là rườm rà không thú vị, có đôi khi còn có thể tồn tại nguy
hiểm, cô cho rằng cũng giống như cái dạng kia trong phim truyền hình sao? Được
rồi, thời gian không sai biệt lắm, cô nên trở về đi làm thôi."
Đến dưới tòa nhà của công ty, Trình Húc đột nhiên hỏi
một câu: "Hoa
có thích không?"
Tần Vũ Dương giật mình nhìn anh ta: "Bó hoa
kia là anh tặng? Bó bách hợp kia?"
Trình Húc gật đầu: "Thế nào, không thích
sao?"
Tần Vũ Dương đột nhiên có chút đau đầu, ấp a ấp úng
nói:"Không
phải là không thích, chẳng qua tôi cảm thấy, giữa bạn bè không cần thiết tặng
hoa." Nói xong ngẩng đầu nhìn phản ứng của Trình Húc.
Ánh mặt trời chiếu vào trong xe, thật ấm áp, trên mặt
của Trình Húc lúc nào cũng biểu cảm sự ôn nhu, anh không có tức giận mà mắt nhìn
Tần Vũ Dương chậm rãi nói: "Vũ Dương, tôi thích em. Cho nên,
muốn theo đuổi em, tôi tặng hoa cho em chính là cái ý tứ này."
Tần Vũ Dương có chút khó có thể chấp nhận được, cô
nhíu lông mày được cắt sửa khéo léo nhìn Trình Húc: "Tôi..."
Trình Húc nhìn cô nói tiếp: "Tôi
biết rõ em bây giờ chưa thích tôi, nhưng mà em chỉ cần biết rằng tôi thích em
là đủ rồi."
Tần Vũ Dương không có dũng khí đối mặt với ánh mắt
sáng rực của anh, cúi đầu xuống có chút bực bội vuốt một vài sợi tóc rơi trên
trán, thấp giọng nói: "Tôi
nên vào làm rồi." Sau đó mở
cửa xe.
Trình Húc nắm lấy cổ tay của cô: "Vũ
Dương, tôi hi vọng em đừng bởi vì anh nói những lời này mà trốn tránh tôi, cho
dù em không thích tôi, chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau thoải mái như vừa rồi
cũng được."
Nói xong thả cổ tay Tần Vũ Dương ra, Tần Vũ Dương vẫn
như cũ không quay đầu lại xuống xe.
Tâm tình tốt đẹp của Tần Vũ Dương sau kỳ nghỉ phép đã
bị phá hủy, cô một chút cũng không muốn lâm vào vòng xoáy tình cảm nữa. Cô chỉ
là cảm thấy có thể một lần nữa gặp được Trình Húc là một loại duyên phận, cô có
thể cùng anh ta trở thành bạn rất thân, về phần bạn trai...
Tần Vũ Dương đột nhiên có chút ghét Trình Húc, làm bạn
bè không phải rất tốt sao, cần gì phải làm người yêu chứ, hiện tại tốt rồi, nói
ra rồi ngay cả bạn bè cũng không làm được, nói thì dễ nghe, hi vọng ăn uống với
nhau giống như trước đây, có khả năng sao? Tần Vũ Dương hận không thể quay
ngược lại cũng như không muốn gặp Trình Húc.
Lãnh Thanh Thu gọi điện thoại tới khi Tần Vũ Dương
đang nghẹn cơn giận trong bụng: "Có chuyện gì nói mau, tớ vội
lắm!"
Lãnh Thanh Thu sững sờ: "Cậu làm sao? Đến kỳ sinh
lý hả? Tớ nhớ của cậu không phải lúc này mà?"
"Cậu
mới đến kỳ sinh lý đó! Rốt cuộc cậu có chuyện gì? Không có chuyện gì tớ treo
đây!"
Lãnh Thanh Thu lập tức đầy thiện ý: "Có
chuyện gì vậy, chị gái à, tớ có việc mà. Tối hôm nay có thời gian rảnh không?
Tan việc đi làm tóc đi?"
"Được,
tan việc tớ đến công ty của bọn cậu đón cậu." Nói xong không đợi Lãnh Thanh Thu trả lời liền tắt
điện thoại.
Tan việc Tần Vũ Dương lái xe thẳng đến Phong Hoa, ở
dưới tòa nhà Phong Hoa chờ Lãnh Thanh Thu.
Cô nhìn thấy Cố Mặc Hàm cả người mặc tây trang màu xám
tro bình tĩnh từ tòa nhà công ty đi ra, đi về hướng một chiếc xe cách đó không
xa, lái xe đã mở sẵn cửa chờ anh. Trời đã hơi tối, nhưng đèn đường còn chưa
sáng, cho nên Tần Vũ Dương thấy không rõ mặt của anh. Trước khi lên xe anh có
ngẩng đầu lên theo hướng mà Tần Vũ Dương nhìn lại, Tần Vũ Dương theo tiềm thức
muốn trốn đi, nhưng mà anh chỉ nhìn thoáng qua liền lên xe. Xe chậm rãi trượt
vào làn đường, cho đến không nhìn thấy.
Có lẽ hắn căn bản là không nhìn thấy đi, huống chi
mình còn ngồi ở trong xe mà, có lẽ anh chỉ là theo động tác của thói quen thôi.
Anh hiện giờ như thế nào không tự mình lái xe? Là vì vết thương còn chưa tốt
sao? Hay là, có di chứng gì về sau cũng không thể lái xe được? Nghĩ tới những
thứ này, trong lòng của Tần Vũ Dương có chút hoảng sợ. Sẽ không, vừa rồi nhìn
thấy anh đi đường không có nhìn ra vấn đề gì mà, sẽ không có chuyện gì đâu. Tần
Vũ Dương trong lòng tự an ủi mình.
Lúc này Lãnh Thanh Thu mở cửa xe ngồi vào: "Nghĩ
gì thế, vẻ mặt đau khổ như vậy."
Tần Vũ Dương lấy lại tinh thần khởi động xe: "Vẻ mặt
tớ rất đau khổ sao?"
Lãnh Thanh Thu gật đầu.
"Ban
nãy, tớ có nhìn thấy Cố tổng của bọn cậu, anh ta sao lại không tự mình lái xe
vậy?" Tần Vũ Dương giống như vô tình hỏi.
Lãnh Thanh Thu tháo khăn quàng cổ xuống: "Tớ sao
biết rõ được? Ông tổng là tự mình lái xe hay để cho lái xe kia đưa đón là
chuyện tớ phải quản à."
"Không
phải cậu nói anh ta một thời gian trước có gặp tai nạn xe sao, hiện tại khỏe
chưa?" Tần Vũ Dương cẩn thận chọn lọc từ ngữ.
"Hẳn
là khỏe rồi, chẳng qua gần đây Cố tổng đem mình thành như một dạng như điên
cuồng công việc vậy, cả ngày gương mặt lạnh lùng, không biết bị cái gì kích
thích, bây giờ ở công ty cao thấp đều phải theo anh ta tăng ca làm việc."
Tần Vũ Dương đối với câu trả lời của cô ấy rất không
hài lòng: "Sao
cái gì cậu cũng không biết vậy, cậu là bạn gái của Thạch Lỗi, mà anh ta và
Thạch Lỗi là anh em, cậu không nghe Thạch Lỗi nói qua sao?"
Lãnh Thanh Thu quay đầu lại vẻ mặt nghiên cứu nhìn cô: "Tớ nói
này, Tần Vũ Dương, sao cậu vào lúc này lại có hứng thú với Cố tổng như vậy?
Đừng nói với tớ là vì công việc nha, loại lý do này có quỷ mới tin."
Tần Vũ Dương phát hiện sự thất thố của mình, lập tức
cười ha ha đảo mắt: "Đúng
rồi đúng rồi, tớ xem trúng Cố Mặc Hàm, được chưa?"
Lãnh Thanh Thu xoạt cô một cú, bắt đầu nói những chủ
đề khác, mà Tần Vũ Dương trong lòng vẫn còn vướng mắc.
____________
[1] HR:
viết tắt của Human Resource là quản trị nguồn nhân lực.