Nhớ Mãi Không Quên

Chương 7: Chương 7: Tình không biết bắt đầu tự lúc nào, chỉ biết hướng về một người mà yêu say đắm. [1]




Nếu như dùng hai điểm để khái quát mối quan hệ phức tạp năm đó của Cố Mặc Hàm, Tần Vũ Dương và Triệu Tịch Vũ..., đó chính là: thứ nhất, mỗi một học đệ hiền lành thì một đám học tỷ ở sau lưng đều thảo luận cậu em là công hay thụ, mỗi một học muội xinh đẹp sau lưng có một đống nghị luận cô ta có bạn trai là học trưởng hay không, mỗi một học tỷ rung động lòng người thì sau lưng đều có một cổ cảm thán chị ta đều vì học đệ, mỗi một học trưởng đẹp trai thì sau lưng đều nhận được một trận bối rối của các học muội ngây thơ. Cho nên, ở trong sân trường đại học học trưởng và học muội vĩnh viễn sẽ có một chân, giống như trong tiểu thuyết kiếm hiệp sư huynh và sư muội vĩnh viễn có một dạng mập mờ như vậy; thứ hai, mối tình đầu vĩnh viễn là một nỗi đau đớn trong lòng của mỗi người đàn ông.

Tần Vũ Dương biết đến cái tên Cố Mặc Hàm này là từ mười lăm năm về trước, từ lúc Tần Vũ Dương còn ở sơ trung.

Tần Vũ Dương ở trường Y và Cố Mặc Hàm ở trường W là hai trường sơ trung trọng điểm trên địa bàn tỉnh, bởi vì cũng không có ban cao trung, vì vậy tỷ lệ học lên chính là sự cạnh tranh của hai trường, thật ra thì cái gọi tỷ lệ học lên chính là tỷ lệ nhập học vào trường Z. Trường Z trong tỉnh thậm chí còn là trường cao trung trọng điểm của cả nước, hàng năm số lượng học sinh thi vào trường trọng điểm quốc gia này đều làm người khác kinh ngạc.

Tần Vũ Dương bước vào trường Y không bao lâu thì nghe đến Cố Mặc Hàm khóm cỏ thơm của trường W. Khóm cỏ thơm trong truyền thuyết này không chỉ có dáng người anh tuấn, gia cảnh giàu có, thành tích học tập khỏi chê vào đâu được, rất có trình độ trên sân bóng, còn am hiểu cầm kỳ thư họa, nho nhã lễ độ đối với mọi người, mọi người tiếp xúc với anh thì như đắm chìm trong gió xuân.

Tần Vũ Dương năm đó vẫn còn là một người nhút nhát, là cô bé nhỏ không nói nhiều, chỉ có thể tính là trên thanh tú mà thôi. Đối với cái người ở giữa tin đồn cũng chẳng có thái độ gì.

Thực sự gặp được Cố Mặc Hàm là trong trận đá bóng hữu nghị của hai trường, Cố Mặc Hàm dẫn dắt đội bóng trường Y giành được thắng lợi tuyệt đối, hơn nữa trong đó đa số bàn thắng đều là anh đá vào. Bây giờ nghĩ lại, năng lực tổ chức lãnh đạo của Cố Mặc Hàm khi đó đã bắt đầu định hình. Bởi vì khoảng cách khá xa, Tần Vũ Dương cũng không có thấy rõ bộ dạng Cố Mặc Hàm như thế nào. Chẳng qua chỉ là thấy cơ thể nam sinh cao lớn đang chạy trên sân bóng, động tác linh hoạt, dẫn bóng, chuyền bóng, đá bóng mỗi một động tác đều làm rất đẹp.

Sau khi trận bóng chấm dứt, mọi người từ trên khán đài nhộn nhịp đi xuống, Tần Vũ Dương chờ đến khi tất cả mọi người gần đi hết, mới từ cánh cửa cầu thang đi xuống, ngay tại khúc quẹo cầu thang Tần Vũ Dương gặp mặt Cố Mặc Hàm, một người lên lầu, một người xuống lầu, hai người nhìn đối phương một cái, sau đó liền sượt qua nhau.

Tần Vũ Dương không biết tại sao lúc ấy liền nhận ra Cố Mặc Hàm, anh rõ ràng đã thay đồng phục chơi bóng, trên người là một áo T – shirt trắng kết hợp với quần jean màu lam nhạt, mái tóc ngắn vẫn còn vài giọt nước nhỏ xuống, những giọt nước dọc theo làn da trắng lưu lại, rơi trên áo T – shirt trắng, trên mặt còn mang theo niềm vui chiến thắng, trong không khí còn có mùi thơm dịu nhàn nhạt của xà bông.

Tần Vũ Dương quay đầu lại nhìn bóng lưng của anh, sau đó tiếp tục đi xuống.

Sau này trong đầu Tần Vũ Dương liền vô số lần phác hoạ khuôn mặt của Cố Mặc Hàm, lông mày dày và đậm, lông mi thật dài, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, còn có khóe miệng hơi nhếch lên, quả nhiên là khiến cho người ta như đắm chìm trong gió xuân vậy.

Tuy nhiên cuộc sống sơ trung còn lại của Tần Vũ Dương cũng không còn có dịp gặp lại Cố Mặc Hàm. Sau này khi Tần Vũ Dương và Cố Mặc Hàm trở thành bạn bè cũng đã từng có rất nhiều khoảng khắc hạnh phúc, nhưng mỗi khi Tần Vũ Dương nhớ lại chuyện cũ, trong đầu lúc nào cũng hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên gặp anh.

Thành tích của Tần Vũ Dương cũng không tệ lắm, thi vào trường Z là dư sức. Nhưng trước kỳ thi cao trung, bởi vì sự lạc bước của bố mà dẫn đến hạnh phúc gia đình tan vỡ, Tần Vũ Dương cũng dần dần trở nên thờ ơ, thành tích thi cao trung so với điểm trúng tuyển trường Z còn ít hơn hai điểm.

Tần Vũ Dương ban đầu cũng không muốn vào Z học, dù sao cũng không phải là mình thi đậu. Nhưng bố Tần Vũ Dương vẫn kiên trì, nộp hơn mấy trăm nghìn, Tần Vũ Dương mới thuận lợi bước vào trường Z.

Sau này trong năm năm xa cách Cố Mặc Hàm, Tần Vũ Dương có vô số lần nghĩ, nếu lúc đầu không có sự kiên trì của bố, nếu bản thân kiên trì thêm chút nữa, thì kết quả sẽ không giống vậy chăng? Nhưng mà cuộc đời vĩnh viễn không có chữ nếu.

Mặc dù không cùng lớp, nhưng Tần Vũ Dương vẫn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy Cố Mặc Hàm, so với lần gặp gỡ đầu tiên, dáng Cố Mặc Hàm đã cao hơn, hơn nữa sự trẻ con giữa hai lông mày đã dần xóa đi, càng ngày càng đẹp trai hơn.

Ngay lúc Tần Vũ Dương không nghĩ muốn có gì đó với Cố Mặc Hàm, thế nhưng trong lòng cô biết bản thân luôn thích Cố Mặc Hàm. Ở trên hành lang lớp học nhìn thấy Cố Mặc Hàm, ở trên buổi lễ của trường nghe Cố Mặc Hàm đại diện học sinh phát biểu, đi ngang qua sân bóng nhìn thấy Cố Mặc Hàm đang chạy, nhìn thấy tên Cố Mặc Hàm đứng hạng nhất trên bảng điểm, trong lòng của cô đều có niềm vui nhỏ, trong trái tim dần lãnh đạm của cô cũng đổi lại có một chút ấm áp.

Lúc xã hội và tự nhiên chia lớp, Tần Vũ Dương lựa chọn lớp tự nhiên, thì khi cô mới vào lớp nhìn thấy Cố Mặc Hàm trong phòng học, trong lòng rất vui. Cô cũng dần hiểu nhiều hơn về Cố Mặc Hàm.

Ví dụ như, Cố Mặc Hàm rất có tài lãnh đạo, anh làm lớp trưởng vì chủ nhiệm lớp giải quyết vấn đề, vì bạn học mà phục vụ, làm rất tốt.

Ví dụ như, thành tích của Cố Mặc Hàm rất tốt, mỗi lần đến kỳ thi mọi người vĩnh viễn chỉ quan tâm đến tên người đứng thứ hai là ai.

Ví dụ như, Cố Mặc Hàm rất dễ ngủ, anh thường ngủ trong tiết học đầu và sau tiết tự học.

Ví dụ như, Cố Mặc Hàm rất được hoan nghênh, có thể hoà mình với các nam sinh, các nữ sinh cũng tranh nhau theo đuổi [1]anh.

Ví dụ như, mỗi một nữ sinh cùng Cố Mặc Hàm trò chuyện thì anh đều bảo trì nụ cười.

Hầu như mỗi ngày ở cửa phòng học đều có các nữ sinh khác lớp nhìn lén Cố Mặc Hàm, hầu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy lần lượt nữ sinh đưa thư tình cho Cố Mặc Hàm. Lúc sinh nhật Cố Mặc Hàm sẽ nhận được đống quà tặng chất đầy cả bàn học.

Tần Vũ Dương chỉ là thờ ơ nhìn những thứ đó, cô chưa từng nghĩ muốn tiếp cận Cố Mặc Hàm, cho tới lúc ấy cô vẫn chưa nói một câu nào với Cố Mặc Hàm.

Chiến tranh giữa bố mẹ đã ngày càng căng thẳng, cả ngày cãi vả khiến cho Tần Vũ Dương càng thêm trầm mặc, thành tích học tập cũng là trung bình.

Vào năm thứ ba, Tần Vũ Dương bỗng bắt đầu chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều dậy sớm ngủ trễ, đem tất cả thời gian đều dùng vào học tập, chỉ là khi học tập quá mệt mỏi thì sẽ nghĩ đến Cố Mặc Hàm. Đối với sự thay đổi của Tần Vũ Dương, bố mẹ thầy giáo bạn học đều thấy rất kỳ quái. Chỉ có Tần Vũ Dương biết là vì sao.

Ngày đó cô nghe được Cố Mặc Hàm và vài nam sinh nói chuyện phiếm.

"Lớp trưởng, cậu định thi trường nào!"

"H Đại, còn cậu?"

. . . . . .

Tần Vũ Dương chỉ nghe được câu đó, câu tiếp theo cô không nghe rõ. H Đại là trường đại học trọng điểm quốc gia, điểm chuẩn mỗi năm cũng rất cao, với thành tích hiện nay của Tần Vũ Dương nhìn thế nào cũng thi không đậu. Tần Vũ Dương tự nhủ ở trong lòng, Tần Vũ Dương, đã qua sáu năm rồi, trong thời gian sáu năm mày với Cố Mặc Hàm cũng chưa từng có cái gì, về sau cũng sẽ không có cái gì nữa. Một năm này hãy cố gắng học ra sức thi đậu H Đại, nếu thi không đậu, liền quên đi Cố Mặc Hàm, cũng đừng hy vọng xa vời nữa.

Cuối cùng cũng chào đón ba ngày thi đại học, thi đại học kết thúc thì hôm sau, nhà trường tổ chức tiến hành thủ tục bế giảng, trong ảnh chụp tốt nghiệp, bức ảnh tốt nghiệp năm đó là lần chụp đầu tiên có Tần Vũ Dương và Cố Mặc Hàm, cô vẫn luôn giữ. Tần Vũ Dương nhớ ngày đó mặt trời rất đẹp, Cố Mặc Hàm mặc một áo sơ mi trắng, quần đơn giản màu kem, áo sơ mi bị xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Ngày đó có rất nhiều người chụp hình cùng Cố Mặc Hàm. Tần Vũ Dương chẳng qua là đứng nhìn từ xa.

Sau khi kết quả thi đại học công bố, trình độ của Tần Vũ Dương phát huy hết sức, đạt được kết quả tốt. Cố Mặc Hàm là thủ khoa lớp tự nhiên, Tần Vũ Dương biết anh thi H Đại khẳng định là không có vấn đề, cho nên khi đăng ký nguyện vọng thì chỉ điền nguyện vọng thứ nhất là H Đại, còn lại đều bỏ trống.

Lúc Tần Vũ Dương đến trường nhận giấy báo trúng tuyển H Đại, thì gặp được Cố Mặc Hàm.

Cố Mặc Hàm nói với Tần Vũ Dương, hai chúng ta đã học một trường, nay còn cùng một trường đại học nữa, thật là có duyên!

Đây là lần đầu tiên Cố Mặc Hàm một mình nói chuyện cùng Tần Vũ Dương.

Thầy chủ nhiệm lớp cũng cười ha ha nói: "Đúng vậy, đã là bạn cùng lớp nay lại học chung một trường, về sau hãy chiếu cố lẫn nhau."

Tần Vũ Dương không biết Cố Mặc Hàm nghĩ như thế nào, nhưng cô thực sự đã chiếu cố Cố Mặc Hàm trong bốn năm đại học.

__________________

[1] Nguyên văn Xu chi nhược vụ: chạy theo như vịt, dùng để nói về tình huống nhiều chàng trai (cô gái) tranh nhau cùng theo đuổi một người khác phái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.