Nhớ Mãi Không Quên

Chương 40: Chương 40: Tranh chấp




Dự án hợp tác của Phong Hoa và Đằng Đạt lần thứ hai được đăng lên tin tức hằng ngày, Tần Vũ Dương bận rộn cho tới trưa ngay cả nước bọt cũng không có thời gian để nuốt, toàn bộ sự chuẩn bị trước kia đã bị đảo lộn, biến thành rườm rà lẫn lộn. Khi điện thoại của bà Tần gọi tới thì Tần Vũ Dương đang vùng vẫy giữa một đống văn kiện.

Cô dùng bả vai kẹp di động: "Alô, mẹ à."

Bà Tần dùng giọng nói ôn nhu trước nay chưa có nói lời dạo đầu không thay đổi: "Con gái hả, con trai bác Trầm con mới đây từ Anh trở về, dành chút thời gian các con gặp gỡ đi?"

Tần Vũ Dương vừa lật văn kiện vừa không tập trung trả lời:"Chính là cái cậu bé mập so với con còn thấp hơn nửa cái đầu?"

"Đó là hồi nhỏ, bây giờ người ta vừa cao vừa gầy, dáng vẻ rất hoạt bát."

"Mẹ, gần đây con có một vụ lớn phải làm, rất là bận, làm sao có thời giờ được, lần sau đi, lần sau nghỉ phép con nhất định báo cho mẹ biết, cứ như vậy đi, con bỏ máy nha."

Tần Vũ Dương từ trên vai cầm lại điện thoại, ném ở trên bàn, lại vùi đầu vào văn kiện. Rất nhanh điện thoại lại vang lên, cô nhìn cũng không nhìn liền nhận: "Mẹ, con thật sự bận nhiều việc, lần sau nghỉ phép bất luận ngài sắp xếp bao nhiêu vụ xem mắt con nhất định sẽ đi có được không?"

Đầu bên kia điện thoại nửa ngày cũng không có thanh âm, lát sau lại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng: "Sao vậy, vẫn còn xem mắt? Chẳng lẽ tôi đối tượng xem mắt này làm em không hài lòng?"

Tần Vũ Dương không nghĩ tới Trình Húc vừa trải qua tối hôm qua lại nhanh như vậy tìm cô: "Trình Húc?"

"Như thế nào rất ngạc nhiên?" Thanh âm Trình Húc vẫn ôn hòa trước sau như một, giống như không có bị ảnh hưởng bởi tối hôm qua.

Tần Vũ Dương thay đổi tay: "Có một chút." Nếu anh ta đã không đề cập tới, Tần Vũ Dương cũng sẽ không chủ động nhắc đến.

"Tối nay có thời gian rảnh không, muốn xin em giúp một chuyện."

Tần Vũ Dương có một chút hiếu kỳ, cô có thể làm chuyện gì có thể giúp được Trình Húc: "Là chuyện gì ?"

"Tối nay là buổi tiệc mừng thọ của thầy tôi, nhưng mà tôi lại thiếu một người bạn gái, chắc cách này em không thấy phiền phức."

Tần Vũ Dương suy nghĩ một chút không có gì lý do từ chối:"Được rồi, tan việc tôi phải về nhà thay quần áo, đến lúc đó anh trực tiếp đến nhà tôi đón tôi đi."

Trong thanh âm Trình Húc có mang ý cười: "Không thành vấn đề."

Bỏ điện thoại xuống không được bao lâu, thư ký xông vào phòng làm việc của Tần Vũ Dương: "Tần tổng, không xong, trợ lý Liễu và người trong tổ của Bạch tổng kia đang ầm ĩ ở gian trà nước!"

Tần Vũ Dương từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, cau mày lại:"Chuyện gì xảy ra vậy hả?"

"Hình như là trợ lý Liễu ở gian trà nước làm nước rơi lên trên người của người trong tổ Bạch tổng kia, sau đó cứ như vậy."

Tần Vũ Dương đứng dậy đi đến gian nước trà, lắm người không chọn, hết lần này tới lần khác lại là người của Bạch Ngưng chứ?

Tại Đằng Đạt, từ ban giám đốc cho tới nhân viên vệ sinh cũng sẽ cho Tần Vũ Dương vài phần mặt mũi, ít nhất ngoài mặt đều rất vui vẻ, chỉ ngoại trừ Bạch Ngưng, lúc nào cũng không hợp với cô.

Trong sự cạnh trang của phụ nữ lúc nào cũng tận dụng mọi thứ, chỗ nào cũng có. Chứng tỏ quan hệ hai người không tốt chính là lờ nhau, dùng cách này để phán đoán quan hệ của hai người, tuyệt đối không có sai, hơn nữa nam nữ đều có thể, đó là một công thức vạn năng.

Tần Vũ Dương và Bạch Ngưng chính là như vậy. Tần Vũ Dương cùng Bạch Ngưng là cùng một nhóm tiến vào Đằng Đạt, lại cùng đi theo Đổng sự Tôn, theo lý thuyết quan hệ của hai người hẳn là rất tốt, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Tần Vũ Dương đến nay cũng không rõ ràng lắm vì sao Bạch Ngưng lại tràn ngập địch ý đối với cô, mỗi lần nhìn thấy cô đều là một bộ dạng cậy tài khinh người cao cao tại thượng. Cùng chung một công ty, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ có chút ít cạnh tranh, mà Tần Vũ Dương và Bạch Ngưng là đặc biệt cạnh tranh quyết liệt. Trong công ty hầu như mỗi người đều biết Tần tổng và Bạch tổng suy nghĩ không hợp nhau, mà ngay cả thành viên trong tổ hạng mục hai người dẫn dắt bình thường gặp mặt cũng là làm như không thấy. Dù sao tất cả mọi người đều chịu qua sự giáo dục đại học, xem ai không vừa mắt liền đánh cô, mắng cô, bịa đặt sinh sự phỉ báng cô, chỉ trích cô là rất mất thân phận. Coi như là chỉ trích cô trả thù cô cũng thường thường phải bất động thanh sắc, rất có kỹ thuật đè nén, rất nữ tính hóa, rất biết che dấu tai mắt người khác. Vừa mới bắt đầu Tần Vũ Dương còn nghĩ có thể chung sống hoà bình với Bạch Ngưng, bởi vì thái độ không từ bỏ của Bạch Ngưng, mấy năm nay cô liên tục hưởng thụ cảm giác kích thích đấu trí so mưu cùng Bạch Ngưng, làm không biết chán.

Tần Vũ Dương từ xa đã thấy gian nước trà đã có rất nhiều người vây quanh, cách đám người liền nghe được một cô gái hùng hùng hổ hổ, nói ra những lời thật khó nghe, mà Liễu Vận Ca chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn cô ta.

"Cô cho rằng cô là ai hả, trưa hôm nay tôi còn trông thấy cô cùng một đám côn đồ cùng một chỗ, thật không biết công ty làm sao lại để cho loại người như cô vào đây, không biết đã từng bán mình bao nhiêu lần còn giả bộ thanh cao, thật không biết mẹ cô làm thế nào dạy cô, nói không chừng cũng là bán mình !"

Tần Vũ Dương nhíu mày, đẩy một đám người đang vây quanh ra đi vào gian nước trà, cô gái kia đột nhiên ngậm miệng. Tần Vũ Dương thấy trên mặt hờ hững của Liễu Vận Ca mang theo một chút tức giận cùng ẩn nhẫn, dù sao ai cũng đều vô pháp tha thứ người khác vũ nhục mẹ của mình.

Cô gái kia sở dĩ câm miệng thứ nhất là kiêng kỵ địa vị của Tần Vũ Dương, thứ hai là vì biết rõ Tần Vũ Dương là một người có cừu oán tất báo, còn có một nguyên nhân mà hầu như tất cả mọi người đều biết, Tần Vũ Dương rất bao che khuyết điểm, hơn nữa bao che tương đối nghiêm trọng.

Tần Vũ Dương đi đến trước mặt hai người, cười đến vẻ mặt sáng lạn, nhưng trong Đằng Đạt mọi người quen thuộc Tần Vũ Dương đều biết, thời điểm mỗi khi Tần tổng lộ ra nụ cười này, thì sẽ có người gặp xui xẻo.

Tần Vũ Dương chậm rãi mở miệng: "Nhìn cô mặt mày rất đoan trang, như thế nào lời nói ra lại khó nghe như vậy nhỉ, tôi cũng rất khó hiểu, công ty sao lại cho loại người như cô vào đây. Cô cho rằng mẹ cô đã dạy tốt cô? Mắng chửi nói ra được người khác hèn hạ, cô không biết là vô hình chung cô đã đem thân phận của mình hạ thấp sao? Cô ngay cả đạo đức danh dự tối thiểu nhất cũng không lưu lại cho người khác, giá trị con người của cô cũng không đáng giá một đồng, người không có phẩm chất dựa vào cái gì lại chỉ chỉ trỏ trỏ đối với người khác, thân tình trong mắt cô cứ như vậy chẳng thèm ngó tới? Việc riêng của người khác cô cảm thấy hứng thú như vậy?"

Cô gái kia sớm đã mất khí thế hung hăng vừa rồi, bây giờ là một bộ dạng rụt rè sợ hãi: "Tần tổng, tôi..."

"Người của tôi, chỉ sợ còn chưa tới phiên Tần tổng dạy dỗ đó?" Bạch Ngưng không biết khi nào thì cũng đã vào gian nước trà.

Tần Vũ Dương cười cười: "Đương nhiên không phải, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, tôi sao không để lại mặt mũi cho Bạch tổng chứ?"

Sắc mặt của Bạch Ngưng giống như họ của cô: "Cô nói ai là chó?"

Tần Vũ Dương nhìn Bạch Ngưng không nói lời nào, chỉ cười.

"Làm cái gì vậy hả? Đều không chuyện để làm sao?"Đổng sự Tôn lớn tiếng khiển trách, mọi người đều trở về làm việc.

"Các cô theo tôi vào đây !"

Đường đến phòng làm việc của Đổng sự Tôn rất là quen thuộc với Tần Vũ Dương. Tần Vũ Dương ngược lại một chút không sợ, dù sao Liễu Vận Ca không phải là một người gây sự, sự việc này khẳng định là đối phương cố ý bới móc.

Sau khi hỏi hai người trong cuộc, sự việc đã rất sáng tỏ. Chẳng qua là Liễu Vận Ca không cẩn thận làm nước vung lên trên người của đối phương, còn đối phương mượn cơ hội bới móc mà thôi.

Đổng sự Tôn nhìn trợ thủ đắc lực của mình, thở dài một tiếng:"Tôi vẫn hi vọng hai người các cô chung sống hòa bình, không phải là việc lớn gì thì cần gì để cho người khác chế cười chứ? Về sau các cô chú ý một chút, ra ngoài đi!"

Tần Vũ Dương rõ ràng sự việc này không thể trách Liễu Vận Ca được, người của Bạch Ngưng chẳng qua là ngứa mắt cơ hội hợp tác lần này của Đằng Đạt, cô cũng không để ở trong lòng, nhưng mà người khác cũng không nghĩ như vậy. Trong công ty rất xôn xao những lời đồn về thân thế không trong sạch của Liễu Vận Ca, Liễu Vận Ca ngược lại không có phản ứng gì, Tần Vũ Dương nhưng có điểm phiền lòng, cũng may các thành viên tổ hạng mục đối với Liễu Vận Ca có thái độ bàng quan, Tần Vũ Dương cảm thấy rất vui mừng.

Tần Vũ Dương đúng giờ tan tầm về nhà thay quần áo, trang điểm, chờ Trình Húc tới đón cô. Đợi đến khi cô cùng Trình Húc đến khách sạn tổ chức buổi tiệc mừng thọ, Tần Vũ Dương đã bụng đói kêu ục ục.

Tiệc tối, vô luận tên gọi là gì, đều là ánh đèn sáng trưng giống nhau, xanh vàng rực rỡ giống nhau, ăn uống linh đình giống nhau, y phục kiểu tóc giống nhau, nói cười ríu rít giống nhau, hết thảy đều là những cảnh giống như đã từng quen thuộc. Lúc cô nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc sau đó cảm thấy ông thầy này của Trình Húc khẳng định không phải là người bình thường.

Tần Vũ Dương cùng Trình Húc đi một vòng cơ bản đã hiểu rõ, hôm nay tới đa số là người của giới chính pháp, trong đó không thiếu những người quyền cao chức trọng. Tần Vũ Dương tìm tòi nghiên cứu nhìn Trình Húc: "Tôi nói này, luật sư Trình, ông thầy này của anh rốt cuộc là ai vậy?"

Trình Húc còn đang mỉm cười cùng người ở đằng xa nâng ly chào hỏi, nhẹ nhàng nói một cái tên.

Tần Vũ Dương ngược lại hít vào một hơi, cho dù khác nghề như cách núi, cô đối với Thái Đẩu của giới tư pháp này vẫn là biết đến, tên của ông cụ Lưu chỉ sợ không ai là không biết.

"Anh là học trò của ông ấy? Luật sư Trình, anh chỉ sợ không giống một luật sư bình thường đi? Lần trước anh tìm tôi đi xem cái màn kiện cáo kia mà cần tới anh tự thân xuất mã sao? Còn có cái người đương sự kia sẽ mời được anh sao?"Tần Vũ Dương không thể tin.

Trình Húc quay đầu cười với Tần Vũ Dương: "Tình huống của người đương sự kia rất đặc thù, tôi có nghĩa vụ phục vụ, không thu tiền."

Tần Vũ Dương cảm giác mình thật sự không một chút nào hiểu rõ Trình Húc, có lẽ, anh ta cũng không có bề ngoài nhìn qua đơn giản vô hại như vậy.

Rất nhanh xuất hiện một ông già nhanh nhẹn khỏe mạnh, không khí hiện trường có một chút sinh động hẳn lên. Ông cụ Lưu hiển nhiên rất coi trọng đối với người học trò Trình Húc này, sau khi ông ấy hỏi thăm tình hình gần đây của Trình Húc, thì đem tầm mắt chuyển qua liên tục trên người đang làm cái bình hoa Tần Vũ Dương, vẻ mặt hiền lành tươi cười: "Trình Húc, cậu hình như chưa hề mang theo cô gái tới gặp thầy ?"

Tần Vũ Dương nở nụ cười thật sâu, mở miệng khéo léo tự nhiên: "Thầy Lưu, chào ngài ! Tôi là bạn của Trình Húc, chúc ngài thân thể kiện khang, tiếu khẩu thường khai [1] !"

Ông cụ Lưu cười cười, nói với Trình Húc: "Cái nha đầu này không tệ a, hãy giữ cho chắc vào."

Trình Húc cười cười mờ ám, người xung quanh ồn ào theo, rõ ràng đã hiểu lầm quan hệ của Tần Vũ Dương với anh ta, nhưng anh ta cũng không nghĩ giải thích.

Tần Vũ Dương trừng Trình Húc một cái vừa định giải thích, liền thấy ông cụ Lưu quay vẫy vẫy từ xa, thân thiết gọi: "Hàm tử, bên này!"

Tần Vũ Dương tò mò quay đầu, liền thấy Cố Mặc Hàm quần áo bảnh bao hướng bên này đi tới. Cô rất nhanh quay đầu lại, trong lòng cảm thán, thật sự là nhân sinh hà xử bất tương phùng [2] a!

________________

[1] Đây là câu chúc chữ Hán trong dịp sinh nhật: thân thể khỏe mạnh, miệng luôn mỉm cười.

[2] Đây là một vế trong câu “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nhân sinh hà xứ bất tương phùng’’: Trong đời người con người ta thế nào cũng sẽ gặp được nhau, chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.