“Kéo?” anh lập lại câu hỏi như thể anh chưa bao giờ nghe đến nó trước đây vậy. Đôi mắt anh nhìn đăm đăm vào cô, bóc đi từng lớp, từng lớp cái áo giáp phòng thủ cho đến khi anh với tới được linh hồn cô. “Anh không biết nó ở đâu,” cuối cùng anh lên tiếng.
“Thôi không sao.” Không suy nghĩ, cô chỉ mong ước chấm dứt công việc đáng nản này, cô nghiêng người ra trước và giữ sợi chỉ giữa hàm răng, cắn chúng làm đôi. Cho đến tận lúc này cô mới nhận ra môi cô chỉ cách ngực anh vài phân. Hơi thở cô khuấy động phần lông bao phủ chỗ đó.
“Shelley.”Anh thở dài. Hai bàn tay anh đưa lên vuốt tóc cô.
Cô không thể quay đầu đi nơi khác được. Trí óc cô kêu thét cô hãy lùi lại, tránh ra, trốn chạy, nhưng thể xác cô lại không vâng lời. Thay vào đó,cô đầu hàng cho giây phút quyến rũ này. Cô ngay cả cũng không thèm cố gắng chống lại sự ép buộc cuốn cô trôi đến bên anh trên ngọn sóng không thể hủy diệt. Cô lấy mũi cọ vào anh một cách ngọt ngào.
“Lần nữa đi, Shelley. Lại lần nữa đi. Xin em.” Rõ ràng anh cũng bị lôi cuốn bởi những gì đang xảy ra như cô vậy. Giọng anh đứt quãng và nhẹ, thiếu khí chất thường ngày. Anh đặt ngón tay cái ngay trước tai cô và xoa vòng tròn phía sau đầu cô với những ngón tay thon khoẻ.
Cô nhắm mắt. Khi môi cô đụng vào anh, ban đầu hơi ngần ngừ. Nhưng phản ứng dâng cao của cơ thể anh khuyến khích cô. Cô hôn anh lần nữa, chậm rãi với những nụ hôn đo lường biểu đồ con đường đi ngang qua bộ ngực rộng của anh. Cô hơi ngước đầu lên. Cô có thể cảm thấy được ánh mắt anh chăm chú xuống đỉnh đầu cô. Một giây kéo dài như cả ngàn thu. Bàn tay anh như bị thôi miên không động đậy trên da đầu cô. Anh chờ đợi.
“Em có nên tiếp tục không?” Cô thì thầm. “Anh có muốn không?”
“Em có muốn không?”
Cô quyết định trong tiềm thức. Trước khi cô nhận ra toàn bộ ý nghĩa của quyết định đó, thì cô đã hôn ngực anh.
Grant rên một tiếng ngắn trước khi anh vồ lấy cô vào trong vòng tay. “Ôi, lạy Chúa, em mới ngọt ngào làm sao!”
Cô ngẩng đầu lên và anh hạ thấp miệng xuống để gặp cô. Những đôi môi đói khát tan chảy vào nhau. Lưỡi anh lao vào miệng cô và tàn bạo chiếm hữu. Cẩn thận với cây kim trên tay, cô vòng một tay ôm cổ anh, kéo anh xuống, gần hơn. Tay kia cô đặt trên bộ ngực uy nghi của anh, luồn ngón tay vào cả rừng lông, ấn mạnh vào những bắp thịt rắn chắc. Anh hôn cô vô cùng tinh tế đến nỗi cô buột miệng gọi tên Grant trên bờ môi anh.
“Shelley, em có bao giờ mơ tưởng về chuyện này không? Về việc anh sẽ chạm vào em như thế này?”
“Có, vâng có.”
“Anh cũng thế. Xin Chúa tha tội cho anh, nhưng anh đã tưởng tượng ra đúng như vậy, và khi em còn quá nhỏ để biết đến những loại mơ tưởng này.” Môi anh di chuyển tới lui trên môi cô. “Chúng ta có thể biến mơ ước đó thành hiện thực…” Anh thúc giục.
Cô yếu ớt dựa vào anh, ham muốn được cho đi, mà chưa biết đó không phải là điều khôn ngoan. Cô yêu anh. Vào một thời điểm nào đó mười năm qua cô đã đi đến kết luận hiển nhiên, anh không còn là thần tượng, một đối tượng trong trí tưởng tượng non trẻ. Anh là người đàn ông để cô yêu, và cô muốn đó là một tình yêu hoàn hảo. Nhưng với anh, cô có lẽ chỉ là vật mới mẻ.
Trong khi cô sống một cuộc sống không hạnh phúc, kìm chặt đời mình vì anh, thường xuyên nghĩ đến anh, mơ những giấc mơ hoang đường, tâm trí sáng tạo ra những tình huống lãng mạn không bao giờ xảy ra, thì anh đang sống một cuộc sống bận rộn, xoay nhanh như gió lốc ở Washington. Anh có khi nào thực sự nghĩ đến cô lúc đó không, hay là mưu chước để kéo cô lên giường của anh chỉ sành sỏi hơn Daryl khi trước? Cô đã dựng xây lại đời sống mới cho bản thân từ những đống gạch vụn của cuộc hôn nhân tan vỡ. Kế hoạch tương lai của cô được cẩn thận sắp xếp và đang theo đúng thời khoá biểu. Cô có nên để cho Grant Chapman bước vào cuộc đời cô không, anh có thể làm hỏng thời gian biểu của cô, nếu không làm phá huỷ toàn bộ kế hoạch và cả tương lai. Nỗi đau phải bứt rời khỏi vòng tay anh thật đau đớn hơn cả mũi dao nhọn đâm sâu vào tim, nhưng cô cũng dần dần đẩy được anh, cho đến khi anh mềm lòng buông cô ra.
Cô quay người và đi ra phía cửa sổ, chăm chăm nhìn ra ánh sáng mờ ảo của buổi tối. Tai cô nhận ra tiếng chân anh êm ái đi trên tấm thảm dầy khi anh đến đứng sau lưng cô.
“Anh chưa bao giờ là người yêu của cô Lancaster.” anh không đụng vào cô, lời nói của anh đã khiến cô quay phắt lại với đôi mắt mở to.
“Grant,” cô ai oán nói, “Chuyện đó không có liên can gì tới chúng ta cả. Em chưa sẵn sàng cho chúng ta cùng… cùng ngủ với nhau, nhưng không phải vì chuyện xảy ra giữa anh và cô gái ở Washington.”
Hai đường rãnh bên khoé miệng anh thư giãn chứng tỏ gánh nặng vừa được cất đi khỏi anh. Nhưng đôi mắt anh không hề giảm cường độ “Anh mừng khi em đã nghĩ như thế, bởi vì thực sự không có chuyện gì giữa cô ấy và anh. Ít nhất không như mọi người đã nghĩ. Kể toàn bộ sự thực là tiết lộ cơ mật anh không được phép.” Tay anh đưa lên kiềm chặt bờ vai cô, “Hãy tin anh, Shelley. Anh không nói dối về chuyện này đâu.”
Đôi mắt cô lục tìm khắp khuôn mặt anh, không có gì được che giấu trên đó cả. “Em tin anh, Grant”.
Anh thở phào và buông gọng kìm chết trên vai cô ra.
“Cám ơn em vì chuyện đó nhé.” Anh hôn nhẹ môi cô.
“Chúng ta đi được chưa? Anh không thể làm nguy hại đến vị trí của anh tại trường đại học bằng việc đến trễ bữa tiệc của viện trưởng.”
Lát sau, họ đã rời căn duplex. Anh rút về lầu lấy chiếc áo lạnh thể thao và thắt cà vạt vào cổ áo. Shelley lui vào phòng vệ sinh để trang điểm lại - lần này thì cần thiết thật - và để chải đầu .
Viện trưởng sống trong khuôn viên trường đại học. Nằm trên ngọn đồi, ngôi nhà là một thuộc địa hùng vĩ với sáu cột trắng lừng lững ngang mặt tiền hàng hiên. Grant đậu xe ở chân đồi và họ bắt đầu chúi người về phía trước leo lên bằng đường bộ.
Anh giả vờ vô tư hỏi, “Nếu vấn đề ở Washington không phải là lý do, tại sao em chặn anh lại, Shelly?”
Cô do dự dừng chân trên lối đi trải sỏi. Anh chộp khuỷu tay cô và kéo đi.
“Em cần thêm thời gian,” cô trầm giọng nói. “Em cần biết những tình cảm em đang trải qua bây giờ là thật, hay chỉ là cảm giác của mười năm trước.” Đó là lời nói dối. Cô hiểu cô yêu anh, đã yêu, sẽ yêu mãi mãi. Nhưng cô chưa muốn anh biết. “Em không chắc em muốn quan hệ với ai lúc này. Em khó khăn lắm mới có thể vực dậy cuộc đời em. Bây giờ xem ra em đã có thể làm được cái gì đó, em sợ phải liều lần nữa.” Cô dừng lại đối diện với anh. “Em không thay đổi nhiều lắm từ khi em rời trung học. Ít ra là những quan niệm đạo đức. Sex không phải là trò tự nhiên tiêu khiển thì giờ đối với em. Em không thể ngủ với anh một đêm, rồi ngày hôm sau lại vô tư bỏ ra đi như không có chuyện gì xảy ra.”
Đôi mắt anh ánh lên bên trong ngọn lửa như muốn thiêu đốt cô. “Anh rất mừng em đã nghĩ như vậy. Bởi vì nếu anh đã ngủ một lần với em rồi, anh nghi ngờ bản thân anh không khi nào để cho em đi.”
Sửng sốt vì lời nói và cách diễn đạt của anh, cô như bị đôi mắt anh thôi miên đứng sững sờ. Cuối cùng, cô cũng buộc được mình thoát ra khỏi tình trạng hôn mê đó, cô nói. “Ngoài ra, đừng quên chúng ta vẫn còn là học trò với thầy giáo.”
Anh ngữa đầu ra sau, bật ra một tràng cười ngắn. “Lúc nào em cũng trở lại cái trò cũ rích đó được, có phải không?”
Cô cùng cười với anh khi anh dìu cô lên những bậc tam cấp trước thềm nhà. “Cố gắng tìm ra những lý do khác đi, Shelley. Ai trong cái địa ngục này lại quan tâm đến những trò đó chứ?”
Viện trưởng Martin thì lại quan tâm. Tiệc trà - hay đúng hơn là tiệc rượu - quả là ngột ngạt và buồn tẻ như Grant đã đoán trước. Họ được đón chào long trọng bằng cả một dàn chào ngay khi họ được người quản gia mời vào cửa. Thân chinh viện trưởng Martin xuất hiện hoàn hảo rất phù hợp với nghề nghiệp của ông, là viện sĩ viện hàn lâm văn học nghệ thuật. Ông ta thật giản đơn với mái tóc hoa râm, lông mày cao, dong dỏng như pho tượng.
Ông ta lịch sự giới thiệu mình với Shelley, nhưng cô có thể cảm thấy được đôi mắt xanh khó chịu của ông ta đang ngầm điều tra cô.
Vợ ông ta, một bà quản lý mập mạp có mái tóc bạc hơn chồng một chút, nói chuyện với Grant và Shelley bằng nụ cười giả dối khắc trên mặt. Bà dường như quan tâm đến việc sửa tới sửa lui đống kim gài bằng kim cương gắn trên bộ ngực đồ sộ của bà hơn là họ.
“Em có thể tưởng tượng ông Martin quằn quại ra sao với sự đam mê đang cơn hấp hối đó?” Grant nhếch mép hỏi cô khi họ đã đi khuất .
Shelley suýt làm đổ ly rượu mà cô vừa mới nhận lấy từ chiếc khay bạc của anh bồi được mướn phục vụ cho bữa tiệc tối nay. Cô rung cả người cười không thành tiếng.
“Im nào,” Shelley gầm gừ giữa hai hàm răng, cô đang cố giữ phong cách trang nghiêm. “Anh sẽ làm em đổ rượu và em sẽ phải đưa chiếc áo này vào tiệm giặt ủi, trong trường hợp em có thể dùng lại.”
Họ trà trộn vào đám đông, và Shelley không khỏi lưu ý tất cả phụ nữ trong phòng, từ những nữ giáo sư đến những bà vợ, đều bị Grant thu hút như những con chim bồ câu nuôi trong nhà. Cô bực mình vì những câu hỏi vu vơ, mục đích lừa dẫn anh đến việc bàn tán về cô Lancaster và vụ tự tử của cô ta. Giả điếc, anh xoay sở vòng họ sang tiêu đề khác.
Đàn ông trong phòng thì bàn luận về trận đá bóng lúc chiều, tổng quát của mùa bóng và cơ hội của đội bóng vào vòng chung kết .
Grant giới thiệu Shelley và không giải thích thêm cô là ai, nhưng một trong những vị giáo sư cũ nhớ ra cô. Shelley chắc rằng tin tức thầy-trò quan hệ với nhau đã truyền đi khắp phòng rồi.
Nữa giờ sau, Shelley và Grant nhận ra họ đang ở trong phòng riêng của viện trưởng. Họ đang bàn bạc về giá trị của ván cờ tướng thì đích thân viện trưởng bước vào.
“À, đây rồi, giáo sư Chapman. Tôi đang hy vọng được có vài lời với anh.” Ông ta nói với vẻ rất hiếu khách, nhưng cái lối ông khép lại sau lưng cánh cửa đôi dẫn sang căn phòng kế cận, khiến Shelley cảm thấy điều gì chẳng lành.
“Chúng tôi vừa mới trầm trồ khen ngợi cách bài trí của căn phòng này.” Grant tương đắc nói “Nó thật là đẹp, như toàn bộ ngôi nhà vậy.”
“Vâng, tốt quá.” Ông ta nói, vờ ho lục khục “Như anh đã biết rồi đấy, trường đại học là chủ nhân của ngôi nhà này, nhưng khi tôi được chỉ định làm viện trưởng và dọn vào, Marjorie trang trí lại hết.”
Đi lại phía hàng dãy kệ sách sát trong tường, ông chắp hai tay sau lưng, đu đưa thân mình trên gót giày. “Giáo sư Chapman…”
“Tôi xin lỗi,” Shelley nói, khép nép đi lùi ra cửa.
“Không, cô Robins. Việc này có liên quan tới cô, tôi mạn phép xin cô ở lại.”
Cô ném một cái liếc trộm về hướng Grant, rồi nói. “Dạ, được.”
“Giờ đây,” Viện trưởng nặng nề nói. “Như mọi người đã biết, trường đại học chúng ta có tiếng cả về giáo dục lẫn đạo đức. Chúng tôi, nghĩa là ban hiệu trưởng, rất quan trọng phẩm cách của trường, cả hai mặt giáo dục và sinh hoạt cộng đồng. Bởi vì chúng ta là trường đại học được bảo trợ bởi nhà thờ, chúng ta phải bảo vệ an toàn phẩm giá đó. Vì thế…” Ông quay đầu lại phóng cái nhìn dữ tợn vào họ với thái độ bảo đảm cho một cuộc công kích khủng bố vào tận tim gan của những kẻ vô lại, “Thành viên của khoa viện phải tuyệt đối giữ phẩm cách đó trong cũng như ở ngoài khuôn viên trường đại học.”
Một sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng. Grant và Shelley đều không lên tiếng hoặc cử động, nhưng qua khoé mắt, cô thấy nắm tay của Grant siết chặt hai bên hông anh.
“Chúng tôi đã cho anh cơ hội dạy tại trường đại học này, giáo sư Chapman. Ban hiệu trưởng duyệt qua đơn của anh rất cẩn thận. Họ thấy rằng anh không được công báo công bằng bởi truyền thông ở Washington. Họ nhân từ cho anh được thuận lợi từ những nghi ngờ đó. Những ủy nhiệm thơ của anh đều xuất sắc. Khi anh in ra và bán cho công chúng, như anh dự tính làm, cái đó sẽ làm cho trường đại học được nhiều phần thưởng ưu tú hơn nữa. Nhưng anh giữ quan hệ mật thiết với sinh viên, dù cho đã lớn tuổi, vẫn cho anh cái yếu điểm dễ bị chỉ trích phê bình và đặt trường chúng ta vào thế bất lợi. Đặc biệt sau vụ lăng nhăng xui xẻo được đăng tải cách đây không lâu. Tôi yêu cầu anh và cô Robins, người có tình trạng vừa mới li dị chỉ đổ thêm nghi vấn thích đáng vào những vấn đề nan giải của anh, ngưng những cuộc gặp gỡ nơi công cộng đi.”
Chỉ dụ của viện trưởng hay cả lòng mến mộ của ông ta xem ra không gây nên ấn tượng gì cho lắm ở Grant .
“Hoặc là cái gì?” anh bình tĩnh hỏi. Giọng nói tự chủ không hề đi đôi với nét hung dữ trên mặt anh.
“Hoặc là chúng tôi có lẽ phải duyệt lại hợp đồng của anh vào cuối mùa học.” viện trưởng Martin nói.
Grant đi ngang qua hướng Shelley và nắm lấy cánh tay cô. “Ông không những chỉ xúc phạm và nghi vấn đạo đức của tôi, cái chắc chắn tôi sẽ giữ cho trường đại học, mà còn có ác ý với cô Robins, người có thanh danh trong sạch.”
Cô cố xen vào, sợ rằng vì bảo vệ cô mà anh sẽ nói ra những gì gây hận thù với viện trưởng.
Bằng vào suy đoán bởi vẻ mặt tái nhợt của anh, không ít thì nhiều, nếu có, đã phớt lờ lời cảnh cáo của ông ta. “Cám ơn sự đối đãi của ông” Grant vừa nói vừa lôi cô hướng ra cửa “và cám ơn bà Martin dùm chúng tôi nhé.”
Anh hất tung cửa rộng mở, hiên ngang mở đường đi xuyên qua đám đông tới cửa trước. Nếu anh có để ý thấy những cái đầu tò mò quay nhìn thì anh cũng không tỏ ra chú ý. Shelley chỉ cầu nguyện cho đôi má cô không đỏ bừng như cô cảm thấy, và đầu gối cô tiếp tục đỡ lấy cô cho đến khi họ ít nhất thoát ra bằng cửa trước. Thực tế là họ giữ vững cho đến khi cô ra đến xe .
Ngay khi Grant mở cánh cửa xe bên phía hànhkhách, cô nặng nề đổ người vào ghế, run rẩy bất lực. Chưa hết, cho đến khi Grant phóng xuống con đường chính, bẻ lái chiếc xe thể thao vào một quãng đường thưa xe, khi đó anh nói. “Anh đói bụng quá. Em thích ăn gì? Pizza, bánh mì kiểu Ý nhé?”
Cô quay đầu nhìn trừng trừng vào anh với vẻ không tin nổi. “Pizza! Grant, viện trưởng vừa mới hăm doạ đuổi việc anh.”
“Việc đó ông ta không thể làm nếu không có đại đa số phiếu bầu từ ban hiệu trưởng. Và không kể những quảng cáo công cộng anh được nhận, và những cảm xúc của vụ bê bối xung quanh anh, vài người trong bọn họ khoái người nổi tiếng, và muốn giữ anh ở bên. Còn những người khác thì nhận ra anh là một ông thầy giỏi bỏ mẹ. Chỉ có một việc làm anh rất tức giận như bị bỏ trong hỏa ngục là cái cách hắn nói về em. Đồ ngu ngốc đạo đức giả. Nếu hắn có cơ hội, đừng có nghĩ là hắn không ham muốn cặp kè với em ở nơi công cộng.”
“Grant!” Shelley bật khóc, hai tay bưng mặt.
Nỗi đau khổ cùng cực của cô rõ ràng đã làm anh tỉnh táo. Sau khi chạy hết quãng đường về nhà cô trong im lặng, chỉ có tiếng nức nở của Shelley thỉnh thoảng điểm vào, anh quay gắt bánh xe vào lề đường, đạp thắng đột ngột. Đề nghị ăn tối lúc nãy của anh chìm vào quên lãng.
Môt lúc lâu họ ngồi im lặng như tượng đá. Khuôn mặt nhìn nghiêng của Grant sáng lên bởi ánh đèn đường yếu ớt phản chiếu qua cửa kính xe, trông nghiêm khắc như của viện trưởng Martin.
Shelley cố gom hết can đảm nói “Chúng ta không thể gặp nhau nữa, Grant. Không thể như hôm nay.”
Anh quay người vẫn còn vướng trong khoá dây an toàn lại đối diện với cô, quần áo anh kêu sột soạt trong bóng tối. Anh quàng tay vào lưng ghế để có thể nhìn trừng thẳng vào mắt cô “Em có thật lòng sẽ để cho người đáng được tôn trọng một cách giểu cợt như Martin ngăn cách chúng ta sao?”
Cô thở dài mệt mỏi. “Em biết ông ta là cái gì, và nếu ông ta không giữ vị trí như hiện nay, em không cho ông ta hoặc ý kiến của ông ta một băn khoăn nào cả. Nhưng ông ta là viện trưởng của truòng đại học và anh là nhân viên của ông ấy.”
“Không có mục nào trong hợp đồng của anh về người nào anh hò hẹn cả.”
“Nhưng có một luật bất thành văn là giáo sư không thể hẹn hò với sinh viên. Em đã cố giải thích với anh vài tuần trước cái cách mà mọi người quanh đây sẽ nghĩ về chúng ta. Anh đã không nghe. Những thứ ở đây không giống như miền đông hay miền tây. Đây là trung Mỹ. Có nhiều thứ chưa được chấp nhận.”
“Chúng ta có làm gì xấu xa đâu chứ?” anh hét lên, cuối cùng cũng đáng mất sự tự chủ mà anh đã cố hết sức kiềm chế lại từ trước.
Khi thấy cô co rúm lại, anh mới tự rủa mình một lúc lâu, rồi thở dài. “Cho anh xin lỗi. Anh không có giận dữ vì em đâu.”
“Em biết.” cô thì thào. Tình thế hoàn toàn bất lợi đã làm anh tức giận. Dù thế nào đi nữa Grant khó khăn lắm mới thừa nhận điều đó.
“Anh không muốn có một biến động nào nữa trong đời anh. Lạy Chúa đày anh xuống hỏa ngục, đó là điều cuối cùng trong đời mà anh muốn. Anh cũng đặc biệt không muốn vụ nào đụng chạm đến em dù bằng cách nào đi nữa. Nhưng, mẹ kiếp, anh cũng không thể để mất em!”
“Anh phải bắt buộc thôi. Anh nghĩ như thế nào nếu em biết vì em mà anh bị đuổi việc? Anh nghĩ em có thể sống với điều đó chăng?”
“Anh đã trãi qua cái còn tệ hơn thế này nữa, Shelley. Tin anh đi, anh biết làm sao để sống sót mà. Nó sẽ không làm phiền anh đâu.”
“Thế nhưng nó sẽ làm phiền em nhiều lắm đấy.” Shelley đặt tay lên nắm cửa. “Vĩnh biệt, Grant.”
Anh túm lấy cánh tay cô với bàn tay cứng như sắt. “Anh sẽ không để họ bắt buộc chúng ta phải chia cắt bất kể họ có hăm doạ như thế nào. Và anh sẽ không để cho em vứt bỏ nó. Shelley, anh cần em, anh muốn em. Và anh biết em cũng muốn anh nhiều như thế.” Bàn tay còn lại của anh vụt qua thành xe nắm lấy sau cổ cô, kéo cô vào người anh.
“Không…” cô cố xoay trở thoát ra trước khi anh bập môi vào miệng cô. Nụ hôn tàn nhẫn, đam mê trộn lẫn với thất vọng, giận dữ của anh.
Giữ cô tê dại bằng một tay, anh luồn tay kia xuống người cô. Những ngón tay tài tình trong nghệ thuật quyến rũ của anh tế nhị xông vào phá vỡ hàng phòng thủ kiên quyết của cô bảo vệ cho lòng khao khát đang dâng lên.
“Em xin anh, không…” cô thở hổn hển trong miệng anh khi nụ hôn của anh trở nên mềm mỏng hơn.
“Đừng đụng vào em nữa…”, lưỡi anh quấn quanh môi dưới cô, mơn trớn thành trong miệng cô.
“Đừng từ chối chúng ta nữa, Shelley. Sau ngần ấy năm, đừng vất bỏ cảm xúc này khỏi chúng mình. Chúng ta đã chẳng trả giá đủ cho tất cả những đặc quyền ấy rồi sao? Anh muốn biết tất cả con người em.”
Anh bắt đầu từ tai cô. Khám phá bằng chiếc lưỡi nhám mềm mại không định hướng dọ dẫm hoặc trêu chọc. Hai tay cô không tự chủ vô tình bấu chặt đùi anh, nghiến vào da thịt rắn chắc dưới lớp vải. Nếu Grant chưa quyết chí chiếm đoạt cô, thì nơi đặt tay của cô cũng đã cung cấp cho anh đầy đủ sự khích lệ. Cũng như thế, sự vuốt ve không tự chủ của cô chỉ quạt thêm cho ngọn lửa đam mê và làm cho anh quyết định loại trừ sự sợ hãi và thái độ bất đồng tình của cô với cuộc tình của họ. Miệng anh nếm làn da mịn màng ở cổ và ngực cô. Cô cảm thấy bản thân đang chào đón một cơn bão đang dâng lên trong lòng. Cô muốn được lôi cuốn vào dông tố, vào vùng lốc xoáy mang tới bởi những mơn trớn của anh, tạo nên một vũ trụ riêng của cô.
Mất kiên nhẫn với quần áo cô, anh hôn cô xuyên qua chúng. Anh đặt những cái hôn cháy bỏng trên người, cô hổn hển gọi tên anh, và xoắn chặt tóc anh trong những ngón tay cô. Lưỡi anh khơi dậy đỉnh điểm, đốt cháy lần áo lụa xanh và áo nịt ngực bằng tơ mỏng. Hơi thở cô trở nên nhanh, gấp gáp. Anh nhấc đầu lên chỉ vừa đủ để thầm thì gọi tên cô trong chuỗi phản ứng yêu đương. Cô tiếp đón anh khi bàn tay anh dần lướt dọc theo đùi cô. Làn vải thun mỏng của đôi vớ làm tăng độ nhạy cảm của cô, thân thể cô tan thành nước dưới những khám phá hỗn xược của anh. Cả hai đều ở đỉnh điểm gợi cảm, không ai chuẩn bị cho cơn bão táp xúc cảm rung chuyển họ.
Anh gục trán vào ngực cô trong khi những ngón tay cô vẫn xoắn chặt mái tóc đậm màu của anh. Anh thầm thì yêu đương “Shelley, anh phải yêu em,”và ôm chặt cô.
Đây là người đàn ông cô muốn và anh đây, dâng tặng cô sự đam mê vô bờ. Tại sao cô không sẵn lòng nhận lấy? Bởi vì đây không phải là chuyện cổ tích. Đây là cuộc đời. Những chuyện như thế không xảy ra trên đời thực. Không có người đàn ông được người đàn bà yêu và khao khát nhiều năm, trở lại trong cuộc đời cô như hiệp sĩ trên lưng bạch mã. Không có gì là hoàn toàn, ở nơi nào đó, lúc nào đó, cái giá buộc phải trả.
Thật là dễ dàng hàng phục những lời nói yêu đương của anh và ngọn lửa đam mê của cô. Cô muốn anh, nghĩ rằng cô sẽ chết nếu cô không có được anh. Nhưng cô không thể đánh cá danh dự và nghề nghiệp của cả hai bằng một đêm vui thú. Và cũng có thể chỉ cần như thế thôi cũng đã tan tành rồi.
Anh sẵn sàng đáng cá vào cuộc tình này. Sau hết, anh luôn có thể bỏ ra đi. Khi anh đã chán chê cô rồi, khi anh lại làm cho trái tim cô tan vỡ lần nữa, anh có thể rút lui êm đẹp. Anh sẽ được tự do và cô bị bỏ lại để nhặt nhạnh mảnh đời tan vỡ... một lần nữa.
Cô không thực sự nghĩ là Grant chai đá. Nhưng cô cũng không nghĩ Daryl có thể như thế bao giờ. Khi đã đến mức đó, người đàn bà chỉ ở mức thương hại đối với người đàn ông họ yêu mà thôi. Mặc dù yêu Grant, cô sẽ không để mình bị tổn thương thế nữa.
Mới đầu anh chưa nhận ra là cô đang chống chọi để gỡ mình ra khỏi anh, không phải là nhích lại gần hơn. Ngực cô đột nhiên trở nên cứng ngắc là ám hiệu thật rõ ràng cho anh. Hai tay cô tránh né anh. Anh nhìn thẳng vào cô mà đầu trống không, chớp mắt, anh lắc lắc đầu để tỉnh táo lại. “Shelley…?”
“Vĩnh biệt, Grant.” Cô húc vào cửa xe và đổ nhào ra ngoài.
“Shelley!” Cô nghe anh hét lớn.
Cô chạy lên lối đi, lách vào trong nhà và sập cửa trước lại tựa hồ như ma quỷ đang đuổi theo cô sát nút. Như người máy biết chính xác phải hành động như thế nào trừ ra cảm xúc, cô đi thẳng vào phòng ngủ và trút bỏ quần áo. Cô nhìn xuống hai vết ướt trên vạt áo trước một cách ngạc nhiên. Sau cùng nó phải được bỏ giặt ủi thôi, cô nghĩ thế cùng với hàng nước mắt tuôn trào.
Cô nhốt mình trong nhà cả ngày Chủ nhật. Vì trời mưa suốt ngày, cô có lý do để quanh quẩn bên trong.
Mẹ cô gọi và hỏi cô cói gì mới trong cuộc đời cô chưa, và cô có thích thú với khoá học này không? Shelley chọn lựa không nhắc gì đến thầy giáo Chính trị - Khoa học của cô.
Xem ra Grant sẽ để cho quyết định của cô làm chủ. Cô trông đợi anh gọi điện thoại, nhưng anh không.
Tối thứ Hai cô cứ ngã giá với việc tham dự lớp học của anh ngày hôm sau, hay là bỏ ngang như cô đã hăm doạ một tuần trước đó.
Lý do để bỏ học đã rõ rành rành rồi. Cô chưa tìm được lý do để tiếp tục đến lớp. Thứ nhất, cô không muốn cho viện trưởng Martin hài lòng vì sự hèn nhát của cô. Dù cho là ông ta có biết được hay không, nhưng cô không chịu nỗi ý nghĩ chịu thua một cách dễ dàng. Thứ hai, cô cũng không muốn Grant nghĩ cô là một kẻ hèn sợ chết. Anh đã gọi cô thế một lần rồi và anh không sai tí nào, nhưng cô không muốn anh nghĩ về cô một cách ti tiện như vậy. Cô tự hào đã xắp sếp trình tự cuộc đời mình, có nghĩa là cô tự lập, tự cung, tự cấp. Nếu cô bị thua ngay từ khó khăn đầu tiên và bỏ chạy bất kể danh dự, anh sẽ coi cô như là một kẻ ngu ngốc hết sức, trẻ con và không xứng đáng với những gì anh đã ban tặng cho cô.
Đau như bị ong chích. Cô không thể chịu được.
Vào ngày thứ Ba trong tuần, với đôi mắt đỏ hoe vì khóc, và một sự quyết chí hung hăng rõ ràng trên mảnh người yếu ớt, cô bước vào lớp.
Grant đang đứng, gập người trên bàn chăm chú đọc tài liệu. Cơ bắp quai hàm anh co giật chứng tỏ anh biết sự xuất hiện của cô, nhưng anh không thèm ngẩng đầu lên. Đó là cách xử sự đã sắp xếp cho hai tuần tới. Anh không bao giờ nhìn thẳng vào cô tựa hồ như cô vô hình.
Vài dịp, cô toan trả lời những câu hỏi anh khuyến khích cả lớp sôi nổi thảo luận, nhưng cô kìm chế được. Cô có thể duy trì sự im lặng thánh khiết này như anh.
Một buổi chiều, cô cố ý đến sớm để có dịp buộc Grant phải nói chuyện với cô, bắt gặp anh đang trò chuyện với cô Zimmerman. Cô gái trẻ ngồi nghếch trên góc bàn của anh một cách khêu gợi không thể nhầm vào đâu được. Anh đang cười với cô nàng trong khi anh đang ngồi ngữa ghế trên hai chân, đôi chân anh gác lên bàn ngay bên cạnh eo của cô ta. Shelley nghiến răng cố dập tắt sự cám dỗ đá văng hai cái chân ghế cho anh đổ nhào xuống đất và tát cô nàng Zimmerman thật kêu vào cặp má tròn đầy đặn đó.
Tuy nhiên, quá ghen tức với anh và ghê tởm bản thân vì vẫn còn để tâm tới anh, cô không ghi chép lại một chút gì trong giờ anh giảng bài. Quang cảnh ngoài cửa sổ đã nuốt trọn sự chú ý của cô khi cô ngồi cáu kỉnh tại bàn. Hết giờ học, cô giật mạnh mấy quyển vở ôm chặt vào người, hối hả vượt qua anh trên đường ra cửa.
“Cô Robins ??”
Đôi chân cô dừng phắt lại, khiến cho vài sinh viên đâm sầm vào cô. Cô đang đấu trí xem có nên phớt lờ lệnh gọi của anh hay không, nhưng vài sinh viên khác cũng đã nghe anh kêu đích danh cô. Ngoài ra, cô cũng không muốn đổ thêm dầu cho cái cách đối xử kì cục của anh mấy hôm nay đối với cô.
Sửa lưng cho thẳng, hai vai ngay ngắn, cô quay lại để đối diện với đôi mắt xanh xám của anh. “Vâng ??” cô nói cố hết sức lạnh lùng, mặc dù máu cô bắt đầu nóng lên ngay giây phút anh gọi tên cô.
“Tôi cần một phụ tá nghiên cứu và chấm bài. Cô có thích thú với công việc đó không… cô Robins?”