Nhớ Ngọt Ngào

Chương 2: Chương 2




Chuyển ngữ: Nại

“Đi theo tôi nhé?”

“Điềm Điềm, đừng sợ, con xuống trước cùng với các cô chú ấy đi, bố và em sẽ xuống ngay.”

“Chị ơi đừng sợ”

Kiều Miên giật mình bừng tỉnh, cơ thể trong lúc ngủ mơ vẫn bị từng cơn đau đớn. cô hít từng cơn khí lạnh, ngũ quan vì nỗi đau thể xác mà nhăn nhúm.

Lọt vào trong mắt cô là trần nhà trắng tinh, trên người cô đang mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng, cánh tay trái bị bó thạch cao…

“Tiểu Kiều tỉnh rồi, có thấy không ổn ở đâu không, có đau ở đây không?”

Bên tai cô là tiếng nói kinh hỉ trộn lẫn sự lo lắng, vậy mà Kiều Miên lại nghe thấy như gần như xa là tiếng hét, tiếng chửi rủa… khung cảnh chen chúc, khói mù và hỏa hoạn.

“Bố con và Tùng Tùng đâu rồi?” Kiều Miên ngồi bật dậy, trái tim đau đớn bị nỗi sợ hãi bao trùm.

Dì Trương vốn đang vui mừng vì Kiều Miên cuối cùng đã tỉnh nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt dì chợt ảm đạm, cố gắng đè nén nỗi bi thương và nước mắt chực trào ra, Dì Trương nở một nụ cười với độ cong rất khoa trương

“Tiểu Kiều ngoan nào, chúng ta phải dưỡng thương cho tốt đã, nghe lời.”

“Bố con và Tùng Tung đâu?” giọng điệu của Kiều Miên thật bình tĩnh, đôi mắt đen láy nhìn thẳng rất quật cường.

Dì Trương năm nay hơn năm mươi tuổi, đã giúp việc cho nhà họ Kiều được năm năm, bà là người trông thấy Kiều Miên lớn lên, vậy mà bây giờ, khi đối diện với cô không khóc cũng không làm loạn cùng cặp mắt như đã rõ ràng hết mọi đáp án, bà không nhịn được nữa, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây chảy xuống.

“Con hôn mê ba ngày, hôm nay là… tang lễ của tiên sinh và Tùng Tùng…” Dì Trương nghẹn ngào, người tốt như vậy sao nói mất là mất được ngay?

Tang lễ?

Như có sấm sét đánh ngang đầu Kiều Miên, cô đứng hình ngay tại chỗ, qua rất lâu linh hồn mới về lại: “Vì sao? Vì sao không có ai cứu họ? con không tin!”

Khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì phẫn nộ, sau khi phẫn nộ là một trạng thái áp lực vô hình.

Kiều Miên ngơ ngác ngồi trên giường nhìn ra ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, ánh sáng trắng mãnh liệt xóa nhòa mọi cảnh vật, khung cảnh yên tĩnh, tiếng nói chuyện và bước chân ngoài kia dần trở nên thật xa xôi.

Cô không biết mình nên làm gì bây giờ, khóc sao?

Trong mắt không còn nước nữa, cô không khóc được.

Không biết ngồi im như thế bao lêu, Kiều Miên vén mạnh chăn lên, xuống giường rồi chạy chân trần về phía cửa. đang ở giữa hè mà đôi chân trần của cô giẫm lên sàn nhà vẫn cảm thấy từng cơn lạnh buốt xuyên qua.

Cô đã không còn có thể suy nghĩ được gì nữa.

“Tiểu Kiều, con đi đâu? Con muốn đi đâu?” dì Trương cuống cuồng kêu lên.

Bệnh viện rất đông người, cô ôm cánh tay bị bó bột chạy xuyên qua dòng người, mái tóc dài buông xõa chốc chốc lại vướng vào chỗ nào không hay, chỉ thấy da đầu cứ bị kéo đau, rồi còn va cả vào người đi trên hành lang, nhưng dù thế nào cô cũng không quay đầu lại, mắt nhìn về phía trước không chớp lấy một cái, máy móc đi thẳng.

Người ở đâu mà nhiều thế này?

Sao mà nhiều người thế?

Cô không tin, không tin!

Bố cô và Tùng Tùng còn muốn ăn bánh cô nướng.

Họ còn nói sẽ tìm cô.

Không biết đụng phải bao nhiêu người, cuối cùng Kiều Miên cũng chen được vào thang máy.

“Tiểu Kiều! đợi dì.”

Dì Trương chạy lại phía cô, cơ thể đã hơn năm mươi tuổi lúc chạy không được nhanh lắm, sau khi cô vào trong thang máy dì Trương mới chạy tới, trong tay còn cầm theo đôi dép lê.

“Tiều Kiều nghe lời, mau đi vào, dì Trương sẽ dẫn con đi gặp Tiên sinh và Tùng Tùng, mau đi dép vào.” Dì Trương ngồi xổm xuống để lộ cơ thể hơi mập, sau khi đi dép vào cho cô xong, nước mắt nóng hổi cứ chảy mãi xuống tay.

Hai người nhanh chóng đi vào nhà tang lễ, nhưng sảnh lớn đã không còn ai, vòng hoa và linh đường đều không còn, khách khứa cũng vậy.

Dì Trương kéo Kiều Miên tới trước mặt một nhân viên nhà tang lễ để hỏi thăm: “Xin hỏi lễ truy điệu của Kiều tiên sinh đã kết thúc rồi sao?”

“Lễ truy điệu và vĩnh biệt linh cữu đã kết thúc được nửa tiếng rồi, người nhà đã đưa hài cốt ông ấy đi an táng tại nghĩa trang rồi.”

“Cảm ơn cậu.”

Kiều Miên ngây ngốc đứng nhìn đại sảng trống vắng, vừa rồi bố cô và Tùng Tùng đã ở chỗ này sao?

Dì Trương lại gọi xe đưa Kiều Miên tới khu nghĩa trang vùng ngoại ô, Kiều Miên vẫn mặc đồ bệnh viện, chân đi dép lê thất tha thất thểu chạy về phía trước, chạy rất nhanh.

Khung cảnh ở vùng này rất tốt, trên mặt đất được rải những viên đá tự nhiên để làm thành lối đi nhỏ, từng bãi cỏ màu xanh nhìn mãi không thấy bờ, không gian là sự yên tĩnh ngập tràn.

Không biết đi bao lâu, rẽ qua bao nhiêu con đường, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ màu đen, đông nghịt, áp lực.

Kiều Miên chậm bước đến gần, đến gần.

Rốt cuộc cô đã nhìn thấy nụ cười rất đỗi thân thuộc trên tấm bia mộ ấy, trái tim cô đông đá rồi rơi thẳng xuống.

Sâu không thấy đáy.

Sự ảo tưởng của cô cuối cùng cũng đã bị phán án tử hình, niềm hi vọng viển vông đã bị đánh nát không còn chút nào.

Không phải nói sẽ đi tìm cô sao?

Lừa đảo

Lừa đảo!

Nước mắt…cứ lặng lẽ chảy xuống.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô bé đột nhiên xuất hiện, dưới bộ quần áo bệnh viện rộng thùng thình là cơ thể gầy yếu đơn bạc, đầu tóc cô rối bời, thái dương vẫn quần đầy băng gạc, cánh tay bị bó thạch cao trắng…

Cô chỉ yên lặng đứng đó cũng đã khiến cho lòng người dâng lên từng cơn xót xa.

Một người lớn tuổi mặc đồ đen đứng bên cạnh nhìn thấy Kiều Miên như vậy không đành lòng, đang muốn bước lên thì đã bị người vợ già của mình kéo lại, còn hung hăng ném cho ông một ánh mắt lạnh lẽo.

Sau khi kết thúc lễ truy điệu, những người lúc này đứng ở nghĩa trang chỉ còn lại người thân và bạn tốt của Kiều Vân Hải.

Khương Tư Yên nhìn lướt qua dáng người của Kiều Miên, ánh mắt lại nhìn về phía bia mộ của chồng, hốc mắt đỏ sọng không thể chảy thêm giọt nước mắt nào nữa mà chỉ còn toàn vẻ đau đớn.

Khách khứa đã dần đi hết, chỉ còn lại có mấy người.

Trong tầm mắt mơ hồ của mình, Kiều Miên chỉ nhìn thấy bóng lưng của mẹ, mẹ cô vẫn xinh đẹp như trước kia, nhưng Kiều Miên biết rõ, bà đang rất đau khổ.

Cô muốn ôm mẹ, rất muốn mẹ cũng ôm mình.

Kiều Miên vừa nhấc chân lên, Khương Tư Yên đã quay người, bà mặc một chiếc váy dài cùng đôi giày cao gót đều màu đen từ từ nước đến trước mặt con gái, nhìn thấy cô cả người đều là những vết thương nhưng rồi không thể cho cô chút lòng thương cảm.

“Vì sao người chết không phải mày?”

Thế giới cực kỳ yên tĩnh, Kiều Miên khẽ nâng mắt, nhưng lại nhanh chóng cụp xuống, cô lặng lẽ thu lại bước chân của mình, nhìn mẹ cô rời đi không chút lưu luyến.

Gió mùa hè, thật lạnh.

Ông lão nghe thấy tiếng nói bên này cũng muốn đi tới nhưng lại bị kéo thẳng khỏi nghĩa trang.

ừ, đó là ông bà nội của cô.

Cách đó vài mét, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi đen tinh tế đã nhìn thấy toàn bộ. anh đứng trong hàng ngũ khách viếng thăm, cho dù chỉ đứng ở phía xa nhưng trên người vẫn tỏa ra một lớp từ trường nhàn nhạt, bộ đồ đen càng khiến anh có thêm vài phần lạnh nhạt khó tiếp cận giống như cây cung đang căng lên nhưng chưa vội bắn đi. Nghe được tiếng nói của người phụ nữ, đôi mắt đen của anh nhìn về phía cô bé đứng bên cạnh bia mộ, thấy cánh tay bị thương của cô anh không khỏi nhíu mày.

Tiếng giày cao gọt càng lúc càng xa, trước mắt không còn ai nữa, chỉ còn lại hai nụ cười tươi trên bia mộ, vĩnh viễn không thay đổi.

Bố, Tùng Tùng, sao người chết đi không phải con?

Không biết do trái tim chết lặng hay cơ thể chết lặng, Kiều Miên không thể đứng được nữa, hai chân mất hết sức lực khiến cô xụi lơ trên mặt đất, cả khu nghĩa trang yên tĩnh chỉ còn lại mỗi tiếng nức nở của cô, dần dã tiếng khóc không thể khống chế được nữa.

Không ai còn cần cô nữa rồi.

Cô đắm chìm trong cảm giác đau thương, không ai kéo cô ra, thế giới của cô sau sự cố máy bay hôm ấy dần trở nên héo rĩ, không còn một ngọn cỏ sống sót.

Nhưng không biết qua bao lâu, một đôi giày da xuất hiện trước tầm mắt của cô.

Kiều Miên ngẩng đầu, dáng người đàn ông cao lớn mơ hồ trong ánh sáng, ngũ quan chỉ còn những đường nét mông lung, màu đen của áo sơ mi như bao phủ toàn bộ tầm mắt cô.

Anh đưa tay về phía cô.

“Đi theo tôi nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.