Nhớ Nhung Người Xa Lạ

Chương 13: Chương 13: Chương 6.2




Rốt cục cũng đợi đến sinh nhật Kỷ Duẫn Phong, bọn họ đã hẹn nhau cùng đón ngày này thật ngọt ngào.

Một giờ trước khi An Lâm ra khỏi nhà, đi lấy bánh ngọt trước, nhưng cô không trực tiếp đến nhà trọ Kỷ Duẫn Phong, mà mang theo bánh ngọt đi đến anh tầng trệt công ty anh, tránh ở chỗ rẽ, muốn cho anh một bất ngờ.

Không bao lâu, quả nhiên thấy anh trong cao ốc đi ra, vì thế cô móc điện thoại ra gọi điện thoại cho anh.

Kỷ Duẫn Phong cầm lấy di động, vừa thấy số An Lâm, anh nhanh nhẹn nghe máy.

"Sao thế? Nhớ anh à?" Anh móc chìa khóa xe trong túi ra, chuẩn bị về nhà tắm rửa chờ cô đến.

"Đúng rồi, em chờ không được muốn gặp anh đấy!" Cho nên mới vụng trộm chạy tới đây trước.

"Em yêu, em như vậy, anh sẽ cảm thấy..." Anh đang muốn nói chút lời ngon tiếng ngọt, lại phát hiện trước mắt là một bóng dáng quen thuộc.

"Như thế nào?" Phát hiện tiếng nói của anh bị ngắt, An Lâm trốn ở chỗ không xa rướn cổ ra trộm nhìn anh một cái, lại thấy một người không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây.

Anh hai?

"Lâm Lâm, có thể anh về trễ một chút, em chờ anh một lát nha." Kỷ Duẫn Phong trấn định nói với đầu dây bên kia.

"Em..." An Lâm muốn hỏi trước mắt đang xảy ra chuyện gì, điện thoại đã bị anh cắt đứt. Tiếp theo, cô nhìn hai người đối mặt cách đó không xa.

Bọn họ biết nhau sao?

Trong lòng cô tràn ngập nghi hoặc.

Nhưng mà, lúc cô đưa Kỷ Duẫn Phong đến trước mặt anh hai, cho tới bây giờ anh cũng chưa nói mình quen anh hai, anh hai cũng vậy, lần trước anh cũng chưa nói mình quen Kỷ Duẫn Phong nha, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Nghĩ, trong lòng cô hạ quyết tâm, quyết định tới gần một chút để nghe lén, nhìn xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

"Đã lâu không gặp, bạn học cũ, có đại sự có thể mời được cậu vậy?" Cúp điện thoại, Kỷ Duẫn Phong lên tiếng nói trước.

"Vì An Lâm." vẻ mặt An Diệu bình tĩnh, kỳ thực sóng. trong lòng đủ dìm chết người ta.

"Nhanh như vậy đã bị cậu phát hiện rồi ư?" Anh còn tưởng rằng qua một thời gian, anh có thể thân phận bạn trai An Lâm đến thăm nhà họ An, cho An Diệu một kinh hỉ.

"Vì sao lại làm như vậy? Nếu còn hờn giận gì, cậu có thể ngắm vào tôi mà." Mà người này lại xuống tay với An Lâm!

"Nghe qua, dường như tôi rất đê tiện." Kỷ Duẫn Phong lạnh nhạt cười.

"Chẳng lẽ không đúng?" Nụ cười này khiến An Diệu hận không thể tống cho anh một quyền.

"Tôi chỉ học theo cậu thôi, lợi dụng tình cảm của phụ nữ để chèn ép kẻ địch, cậu đừng quên, phương pháp này, cậu cũng đã dùng trên người Tiểu Viện." Nói anh đê tiện, cũng là học từ trên người An Diệu.

"Tốt nhất cậu đừng làm tổn thương An Lâm, tôi, sẽ, giết, cậu." ánh mắt An Diệu sắc bén: “Khi đó, tôi cũng nghĩ như vậy." Anh chẳng qua là gậy ông đập lưng ông.

"Tâm tình khi đó của tôi, bây giờ anh đã biết rồi đấy."

"Ân oán của chúng ta, không nên kéo An Lâm vào." Nếu bởi vì vậy mà cô bị thương tổn, người làm anh hai này sẽ ân hận cả đời.

"Cô ấy là em gái cậu yêu thương nhất, không phải sao? Còn có ai thích hợp hơn cô ấy?" Đương nhiên, anh sẽ không lập tức thừa nhận với An Diệu rằng bản thân đã động tâm với An Lâm, có cơ hội dạy dỗ người đàn ông đứng trước mặt này, cớ sao lại không làm?

"Kỷ Duẫn Phong!" An Diệu nghe vậy, nội tâm phẫn nộ tới cực đỉnh, "Tôi cho rằng chúng ta cạnh tranh nhau là dùng bản lĩnh riêng, tự mình so với nhau."

"Bao gồm cả việc ép xóa bỏ hôn sự giữa tôi và Tiểu Viện?" Không chỉ như thế, còn khiến anh tự tay dâng vợ sắp cưới của mình lên, thù này, anh thề sẽ báo, nhưng...

"Người Viện Viện yêu là tôi." Cho nên lui bước phải là anh ta.

"Người Lâm Lâm yêu là tôi." Kỷ Duẫn Phong và An Diệu nói một câu giống hệt nhau. "Vì thế, có phải đến lúc anh nhượng bộ rồi không? Huống chi người cậu nhường chỉ là em gái, còn tôi nhường một người vợ sắp cưới, cậu tiện nhiều rồi đấy."

"An Lâm hoàn toàn không biết chuyện, nếu con bé biết chuyện cậu gạt nó chỉ vì muốn trả thù tôi thì, con bé..." An Diệu không dám tưởng tượng tiếp, dù sao đả kích do cảm tình mang lại rất đau khổ.

Lời nói của An Diệu khiến lòng Kỷ Duẫn Phong dâng lên một cỗ tội ác, kế hoạch trước kia, bây giờ lại thành cái bóng đè nặng lấy anh, nói thật, so với An Diệu anh càng sợ An Lâm biết chuyện này hơn.

Với cá tính của An Lâm, nếu như biết chuyện, tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh. "Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Muốn cái gì?" Hiện thời An Diệu chỉ có thể đàm phán điều kiện với anh.

"Cậu thì sao? Muốn như thế nào?" Anh muốn An Lâm, chỉ là, muốn qua cửa ải của An Diệu e là rất khó.

"Rời khỏi An Lâm, thật xa, đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt nó nữa." An Diệu biết yêu cầu như vậy sẽ làm An Lâm đau lòng, nhưng lúc này không còn cách nào khác

"Dựa vào cái gì?" Anh là Kỷ Duẫn Phong, không phải là người An Diệu kêu thì đến đuổi thì đi đâu.

"Chỉ cần cậu rời khỏi An Lâm, tôi sẽ thuyết phục Thành Hoán trong vòng một tháng đổi hướng phát triển Châu Bảo Qùy Thánh Tư, không tiếp tục giao tranh chính diện với Vân Nhã nữa." Điểm này, anh có thể làm được.

Kỷ Duẫn Phong lắc đầu, "Xin đi, đừng giở mánh này nữa."

"Xem như tôi cầu xin cậu." Nhất định phải khiến anh nói ra sao? Đời này anh chưa từng cầu xin người khác, đối mặt với tình cảm của bản thân, anh có thể ổn định nắm chắc phần thắng, nhưng đối mặt với người em gái sắp phải đau lòng, anh không còn cách khác.

Lúc này, trong lòng Kỷ Duẫn Phong đã nổi lên sự ân hận. Lời An Diệu nhận thua, không phải là lời anh luôn muốn nghe nhất à? Nhưng nghĩ đến phải đổi lấy sự đau lòng của An Lâm, tâm của anh không nhịn được mà nhói lên.

Anh quả thật đã yêu cô, hơn nữa còn yêu một cách sâu đậm.

"Không đâu, tôi sẽ không buông tay An Lâm." Đời này, anh không thể không có cô.

Đáng tiếc An Diệu không hiểu ý này.

"Đối với cậu, như vậy thì có gì tốt chứ?" An Diệu vung nắm tay lên, cố nén lại không động thủ."Cậu đã đến cầu xin tôi, cậu nói xem, có gì tốt không?" Nhìn An Diệu như thế, vốn Kỷ Duẫn Phong cho rằng bản thân hẳn nên rất đắc ý, không ngờ trong lòng anh thoáng hiện lên vẻ mặt thất lạc của An Lâm.

Nếu anh với An Diệu tiếp tục trở mặt, cuối cùng người bị tổn thương sẽ là An Lâm, vì thế, tâm của anh mềm đi, hết muốn giễu cợt An Diệu.

Dù sao anh cũng hết giận, bây giờ quan trọng nhất là tương lai của anh với An Lâm.

"Rốt cuộc cậu tính như thế nào?" An Diệu dứt khoát trực tiếp hỏi, cũng không mong chờ sẽ có kết quả gì tốt.

"Tôi..." Anh tính cưới An Lâm, cùng cô đi hết quãng đời."Tôi muốn..."

Kỷ Duẫn Phong đang muốn đề nghị hôn sự, muốn An Diệu đồng ý, lại phát hiện An Diệu bất lực nhìn phía sau anh.

"Lâm Lâm..." An Diệu nhìn em gái. Cô đã nghe lời nói của bọn họ?

Nghe vậy, Kỷ Duẫn Phong vội vàng quay đầu, "Em..." Xem ra An Lâm đã hiểu lầm lớn!

Bánh ngọt An Lâm mang theo trên tay rơi xuống, xoay người mặt đối mặt nhìn thẳng vào Kỷ Duẫn Phong, người đàn ông mà một khắc trước cô còn yêu sâu đậm.

"Từ trước tới giờ em chưa từng thấy anh hai phải hạ mình nói chuyện với ai bao giờ." Cô rất đau lòng.

"Không phải như thế, An Lâm, hãy nghe anh nói trước..." Đáng giận, biết thế anh không thèm đứng đây nói lời châm chọc An Diệu.

"Không ngờ tới người có bản lĩnh này lại là anh" Cô đau quá, nhưng vẫn cố chịu đựng không rơi nước mắt.

"Lâm Lâm, vừa rồi anh chỉ là..." Anh chỉ là muốn xả giận một chút mà thôi.

Cô nghe thấy toàn bộ, một chữ cũng không sót.

"Anh hai, chúng ta về đi." Cô nói với An Diệu, đưa tay nắm lấy cánh tay của anh, "Không đáng giá, vốn không đáng để anh làm như vậy." Cô rất đau lòng, tâm khí anh hai của cô rất cao ngạo thế nhưng vì cô...

"Lâm Lâm." An Diệu ôm nhẹ vai em gái, không biết phải nên nói gì.

"Em hiểu lầm rồi, vốn là anh tính..." Kỷ Duẫn Phong không ngờ được mọi chuyện sẽ trở nên như thế này.

"Anh tính như thế nào đều không còn quan hệ tới tôi nữa rồi." Cô không muốn nghe, "Qua hôm nay, nhất định tôi sẽ quên anh không còn một mảnh, bởi vì tôi không muốn anh hai mà tôi thương yêu phải khó chịu, đối với tôi mà nói, anh ấy quan trọng hơn anh." Lúc này, ngoại trừ những lời này, cô không biết bản thân phải nói gì để kiêu ngạo hơn.

Nếu anh hai vì cô mà phải ăn nói khép nép cầu Kỷ Duẫn Phong, như vậy, cô vì anh hai mà quên Kỷ Duẫn Phong sạch sẽ, có gì khó đâu?

Kỷ Duẫn Phong biết, với tình huống lúc này, mặc kệ anh cố sức giải thích thế nào cũng không có tác dụng.

"Đi thôi." An Lâm nắm bàn tay rộng mở của An Diệu, "Còn kịp về ăn cơm chiều chứ?" Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, gắng sức kiên cường trước mặt anh trai.

An Diệu gật đầu, kéo tay em gái đi đến chỗ đậu xe, lúc này, nên làm nhất chính là đưa cô về nhà, chuyện khác, sau này hãy nói đi.

Kỷ Duẫn Phong không ngăn bọn họ lại, bởi vì chuyển biến bất thình lình, bọn họ đều cần thời gian để tiêu hóa.

"An Lâm." Nhưng anh vẫn không nhịn được nhìn bóng lưng cô gọi một tiếng, "Anh không gạt em, thật đấy."

Nghe vậy, An Lâm sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục trấn định, tiếp tục đi về phía trước.

An Diệu quay đầu lại, liếc mắt nhìn bóng dáng hối hận kia một cái.

Xem ra thằng nhóc này... Là nghiêm túc?

A, còn nghĩ Kỷ Duẫn Phong đã thắng, không ngờ cậu ta mới là người thua nhất. Mà người thắng lại là... An Lâm!

"Muốn khóc thì khóc đi." An Diệu lái xe, nói với An Lâm bên cạnh.

Cô lắc đầu, "Khóc không được." Giờ phút này, cô không nên khóc.

Nhưng mà, trong lòng còn đau hơn thiên đao vạn trảm gấp nhiều lần, đó là cảm thụ cô chưa từng nếm trải.

Thì ra yêu sâu đậm, lại mang đến sự đau xót nhưng con người không thể lại bỏ qua nó.

"Anh hai, em xin lỗi anh, lúc trước em quá tự mãn, không ngờ Kỷ Duẫn Phong lại dùng cách này để trả thù..." Chung quy anh vẫn là một kíp nổ.

"Anh nói xem, lúc trước chị dâu suýt gả cho người kia?"

Cô có nghe chị dâu nói qua, tình hình lúc đó tuy cô không rõ lắm, nhưng mà bây giờ mọi chuyện có liên quan đến nhau.

Như vậy, trong lòng cô Kỷ Duẫn Phong cũng có một thân phận khác, thì ra bất luận là sự nghiệp hay tình cảm thì đối thủ nặng kí nhất của anh là Kỷ Duẫn Phong.

"Ừ." An Diệu gật đầu, không phủ nhận.

"Lúc này nếu em nói mình không đau lòng chút nào cả, chắc chắn anh sẽ không tin." Cô dùng hết khí lực để cười, "Thật sự em rất khổ sở."

Cô biết Kỷ Duẫn Phong, cô đã sớm nghe chị dâu nói qua người này, chính là chưa từng nhớ kỹ tên của anh, cô cho rằng đối với cô mà nói, cái tên kia chỉ là một người có tình cảm khúc chiết với anh hai và chị dâu mà thôi.

Không ngờ, người này lại lừa mất tâm của cô.

An Diệu nghe, nhưng không biết an ủi cô thế nào.

"Em rất yêu anh ấy, còn yêu hơn cả chính mình." Cô nhẹ nhàng nói, "Nhưng cũng vì thế mà em càng phải quên anh ấy đi."

"Có lẽ sự tình cũng không tệ như vậy." An Diệu khẽ thở dài. Nếu An Lâm có thể hạnh phúc, đối tượng là Kỷ Duẫn Phong thì có sao đâu?

"Anh đang an ủi em à?" Hẳn là anh hai nên giúp cô mắng Kỷ Duẫn Phong mới đúng, sao lại giống giúp anh ta thế? Là cô bị ảo giác sao?

"Nếu hai người yêu nhau, có thể không cần để ý đến cảm thụ của anh cũng được."

Aiz! Ai bảo anh chuyện gì cũng có thể tranh, nhưng chỉ có yêu thì phải lui một bước, bằng không người khổ vẫn là em gái của chính mình.

"Hả?" Đây là ý gì? Sao cô nghe không hiểu?

"Nhưng mà, cậu ta phải giống em, phải gọi anh là anh hai, điểm này anh sẽ không nhượng bộ đâu." Chỉ có điểm này, An Diệu cực kì kiên quyết.

"Anh hai, em không hiểu..."

"Bây giờ không hiểu, về sau sẽ biết." Kỳ thực không phải khó hiểu lắm.

An Lâm vẫn không rõ. Lão đại là muốn phân tán sự chú ý của cô, cho nên mới nói một ít lời nói kì lạ? Thấy cô đau khổ cũng hóa hồ đồ luôn rồi hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.