Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 19: Chương 19




Tuy đã đồng ý với Hà Hạo nhưng Phong Phi vẫn dắt Hải Tú đi dạo một vòng, đồ gì cần mua cũng mua hết, rồi mới đón xe tới chỗ liên hoan.

Lúc hắn và Hải Tú đến thì đã hơn tám giờ, hầu hết mọi người đã đến đủ. Bọn họ thấy Phong Phi tới thì rối rít chào hỏi. Hắn nhìn lướt qua, thấy Hà Hạo thật sự kêu không ít bạn học tới mới yên tâm, nắm tay Hải Tú dắt vào phòng, để cậu ngồi ở một chỗ khá yên tĩnh trên salon rồi đi tới trước mặt đội trưởng, khui một lon bia, đoạn cười nói: “Suýt nữa là không tới được, đây coi như lời xin lỗi và tiễn cậu lên đường.”

Phong Phi và đội trưởng vốn rất thân thiết nên cậu ta không hề để bụng, còn cười nói: “Không sao không sao, tao chỉ đi có nửa năm, thực tập xong còn về tốt nghiệp với tụi mày chứ. Lúc nãy tao còn tưởng mày thật sự đi với bạn gái nên không tới, ai ngờ Hà Hạo nói không phải, gọi đến mới biết không phải thật. Aiz hôm nay mày không tới thì lỗ vốn rồi, bọn này…”

Đội trưởng uống say vào thì nói cực nhiều, liên tục kéo Phong Phi kể chuyện. Hắn muốn đi từ lâu rồi, nhưng trong lòng lại áy náy nên đành phải nghiêm túc ngồi nghe. Không ngờ cậu ta nói mãi không xong, Phong Phi không chịu được nữa, phải đẩy cậu ta ra: “Muốn khoác lác thì tìm người khác nói đi!”

Đội trưởng cười to, đến bên bạn gái tiếp tục lải nhải.

Phong Phi đi tới chỗ Hải Tú, đưa cho cậu một chai nước, nói: “Có thấy chỗ này ồn ào quá không?”

Hải Tú lắc đầu, hai mắt sáng ngời: “Bạn đó… Bạn đó và đội trưởng cậu là một đôi..” Hải Tú không biết tên cô gái kia, nhưng cậu nhớ loáng thoáng bạn nữ kia là hoa khôi của trường, thành tích cũng rất tốt, nghe nói tính tình cũng hòa nhã, lại còn rất dịu dàng nữa.

“Ừ.” Phong Phi ngồi xuống cạnh Hải Tú, “Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, quen nhau từ hồi tiểu học, lên cấp hai thì yêu nhau. Đội trưởng sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của bạn gái, nên bình thường không đi tìm cô ấy trong trường, suốt ngày lén lút chạy đến phía sau lớp học nhìn trộm người ta. Aiz… Thiệt đáng nể.”

Hải Tú khâm phục nói: “Đẹp quá, hai người rất xứng đôi.”

“Cậu là Hải Tú hả?” Một thành viên trong đội bóng thấy hai người cứ ngồi một chỗ, không chịu ra chơi liền đi tới cười nói: “Ra chơi chung đi chứ? Ngồi ở đây vô nghĩa lắm.”

Hải Tú nhìn về phía Phong Phi, nhỏ giọng nói: “Cậu…”

“Hỏi cậu ta làm gì, không phải nó chỉ nghe lời cậu sao?” Người nọ nở nụ cười bất đắc dĩ: “Vừa nãy bọn này gọi Phong Phi, nó không chịu tới, gọi cậu một cái là tới ngay. Có phải cậu nắm thóp được chuyện gì của nó rồi không?”

Hải Tú vội vàng lắc đầu: “Không, không có…”

“Giỡn chút thôi, tới chơi cùng mọi người đi.” Cậu trai quay đầu nhìn đám con gái đang ngắm Phong Phi. Thật ra là do mấy cô gái kia nhờ nên hắn mới tới, mà tự hắn cũng không muốn làm mọi người mất hứng, liền quay qua nói với Hải Tú: “Để tôi chỉ cậu cách chơi nhé!”

Nghĩ mình đã đến đây rồi mà chỉ ngồi một chỗ thì kì quá, Hải Tú quay đầu nhìn Phong Phi, thấy hắn nhìn mình cười thì do dự gật đầu. Phong Phi đứng dậy, đánh một phát lên vai cậu trai kia: “Ai cần mày chỉ? Chẳng lẽ tao không chỉ được?”

Đối phương cười cười mắng: “Thì mày chỉ đi! Chính mày chơi cái gì thua cái đó, xui xẻo thế mà còn không biết xấu hổ đòi chỉ người ta.”

Phong Phi không thèm để ý, kéo Hải Tú đến ngồi trong đám người đang chơi trò chơi. Hắn để cậu ngồi ở trong cùng, còn mình thì ngồi bên cạnh, cẩn thận che chở cho Hải Tú.

Mọi người đang chơi trò ‘đếm số 7’, cái trò làm Phong Phi nhức đầu vô cùng. Hắn nói: “Chơi trò khác được không? Trên lớp các cậu học số học vẫn chưa đủ?”

Đám con gái vẫn cười cười nói nói. Hải Tú chưa kịp thích ứng, ngây ngẩn hỏi: “Đếm… Đếm gì?”

“Mọi người sẽ lần lượt đếm số, bắt đầu một vòng thì người đầu tiên đếm số 1, gặp phải bội số của 7 hay những số có chứa số 7 thì không được đếm mà phải nói ‘qua’,” Phong Phi tỉ mỉ giải thích cho Hải Tú, “Một hai ba bốn năm sáu, qua, tám chín mươi mười mười hai mười ba, qua, mười lăm mươi sáu, qua, mười tám mươi chín… Hiểu chưa?”

Phong Phi giảng giải rất dễ hiểu, Hải Tú gật gật đầu: “Hiểu rồi!”

“Đếm sai phải uống rượu.” Hắn nhìn Hải Tú nói: “Cậu sai thì tôi uống.”

Nhớ lại cảnh tượng Phong Phi uống say hôm đó, Hải Tú vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ… Tớ tự uống được.”

Phong Phi chưa nghe rõ cậu nói gì thì một cô gái khác đã cười nói: “Hôm nay không uống rượu, chúng tớ uống không lại các cậu, chọn hình phạt khác đi.”

Dĩ nhiên Phong Phi không phản đối – nếu hình phạt là uống rượu thì hắn phải uống cho hai người, mới vừa rồi quất nguyên một đống làm dạ dày hắn vẫn đang căng cứng đây, Phong Phi gật đầu nói: “Tốt thôi, đổi cái khác đi.”

Cả đám bắt đầu thảo luận, dạng hình phạt nào cũng có, mỗi người một ý, cuối cùng đành phải viết ý kiến của mình vào một tờ giấy rồi bốc thăm. Kết quả là: Người đầu tiên sai phải hôn người thắng cuộc.

Cả đám cười ầm lên, bọn con gái thì đỏ hết cả mặt, nhưng đành phải chấp nhận vì hình phạt đã rút ra rồi.

Theo như luật cũ, người gần cửa nhất sẽ đếm đầu tiên, sau đó tiếp tục theo chiều kim đồng hồ.

Mấy vòng đầu tiên không có vấn đề gì, đếm qua một trăm tốc độ bắt đầu chậm lại.

“Một trăm hai mươi hai.”

“Một trăm hai mươi ba.”

“Một trăm hai mươi bốn.”

“Một trăm hai mươi lăm.”

Đến lượt Phong Phi, hắn có phần không theo kịp: “Một trăm hai mươi sáu… Không phải!”

Phong Phi vội vàng sửa lại: “Qua qua qua.”

Mọi người cười lớn, đám con trai thì liên tục trêu chọc. Phong Phi dở khóc dở cười,chửi một câu thô tục rồi cũng cười nói: “Tao đã nói tao không chơi cái này! Đầu óc tao theo không kịp.”

Như vậy, Phong Phi là người đầu tiên sai. Bọn con trai không còn hăng hái như trước, một cô bạn cười cười mở đường, cố ý đếm sai rồi rút ra ngoài. Mấy cô còn lại thì sắc mặt đỏ ửng, nghiêm túc đếm như cũ.

Phong Phi nhìn ra ngoài cửa, tìm cách để lát nữa trốn đi vệ sinh.

Hải Tú ngồi bên căng thẳng nhìn Phong Phi, tim đập thình thịch không ngừng — người thứ nhất đếm sai, phải… phải hôn người thắng cuối cùng!

“Hai trăm sáu mươi lăm.”

“Hai trăm sáu mươi bảy… A sai rồi…”

Con số càng ngày càng lớn, mọi người liên tục thua, cuối cùng chỉ còn lại một cô gái và Hải Tú.

Cô gái: “Bốn trăm năm mươi chín.”

Hải Tú: “Bốn trăm sáu.”

Cô gái: “Bốn trăm sáu mươi mốt.”

Hải Tú nói không chút nghĩ ngợi: “Qua.”

Cô gái: “Bốn… Trăm sáu mươi ba.”

Phong Phi trợn mắt há mồm nhìn Hải Tú, ý định nghĩ cách lén trốn đi đã bay biến từ lâu.

Mọi người đều thấy được – cô gái kia đang yếu thế. Phong Phi mất tự nhiên liếm môi, xích ra bên cạnh, sợ quấy rầy đến Hải Tú. Hắn nhìn cậu, nhận ra cậu cũng không quá vất vả, chỉ là má hơi đỏ thôi.

Hải Tú: “Năm trăm mười sáu.”

Cô gái: “Qua, qua…”

Hải Tú: “Qua.”

Cô gái sửng sốt – vừa mới đếm hai lượt qua, cô đã quên mình đang đếm tới đâu.

Cô gái thua cuộc.

“Wow~” Đội trưởng đội bóng thán phục nhìn Hải Tú, “Lợi hại quá!”

Cả đám nhìn về phía Phong Phi và Hải Tú, ồn ào hẳn lên: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi…”

Mặt Hải Tú đỏ bừng, lo lắng nhìn Phong Phi. Dù cậu mới chơi lần đầu, nhưng cách chơi quá đơn giản, chỉ cần đếm rồi tránh mấy số liên quan tới 7 đi thì quá dễ với cậu. Không phải cậu không biết có người cố tình sai, nhưng cậu… cố tình muốn thắng đấy.

Cậu không muốn Phong Phi hôn người khác, rất rất là không muốn.

Phong Phi sợ Hải Tú hồi hộp, quay lại nói với đám người kia: “Đừng la nữa! Ồn cái gì, hai đứa con trai hôn nhau có gì hay lắm hả?”

Hà Hạo bất mãn nói: “Sao lại không hay? Hải Tú nhỏ thế cũng có nói gì đâu, mày nhiều chuyện quá, nhanh nhanh hôn đi tụi này còn chơi tiếp!”

Phong Phi quay đầu nhìn Hải Tú. Chính hắn cũng rất hồi hộp, đành phải cười khan: “Cậu… biết bọn họ đang nói gì chứ?”

Hải Tú áy náy gật đầu, cậu… cậu biết chứ.

“Cậu…” Phong Phi nhịn cười không được, “Vậy không thể trách tôi nha…”

Phong Phi xích lại gần, Hải Tú lùi về sau theo bản năng. Nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc ngồi đếm của Hải Tú lúc nãy, máu nóng toàn thân hắn dâng trào, trực tiếp đè Hải Tú lên ghế salon.

Hải Tú rúc vào trong góc cái ghế lớn, nửa người trên bị vùi vào đống đệm dựa mềm mại. Phong Phi nằm trên người cậu, che đi tầm mắt của mọi người.

Cả đám láo nháo hết cả lên. Phong Phi cúi đầu nhìn Hải Tú, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Cậu biết có thể cố tình sai rồi bị loại chứ?”

Hải Tú lo lắng nhìn Phong Phi. Ánh sáng trong phòng vốn đã tối, lại bị Phong Phi cản nên cậu không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Đối diện hắn làm cậu không thể nào nói dối, đành nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Hắn thấp giọng cười: “Là tự cậu tìm đấy nhé.”

Còn chưa nói xong, Phong Phi đã cúi đầu, hôn lên môi Hải Tú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.