Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 22: Chương 22




Nói dậy sớm là vậy, nhưng Hải Tú và Phong Phi vẫn ngủ thẳng đến trưa hôm sau.

Tối qua cả hai ăn không nhiều, sáng nay lại dậy trễ nên đang rất đói, bụng sôi lên ùng ục. May là tối qua mẹ Phong Phi có nấu một nồi súp gà hạt dẻ. Tuy cô nấu bằng nồi cơm điện, nhưng thời gian hầm khá lâu, mùi vị vẫn đậm đà hệt như dùng nồi ninh nhỏ lửa. Hai người ăn hết chén này đến chén khác, ăn sạch cả một nồi.

Hải Tú ăn đến no căng, ôm bụng nhìn tuyết ngoài cửa sổ, nói: “Hình như tối qua tuyết lại rơi đó!”

Phong Phi cũng rất no, gật đầu: “Giờ làm bài tập hay sao?”

Đột nhiên cậu nhớ ra gì đó, vội nói: “Tớ đi lấy bài bài tập, cậu… cậu chờ một lát.” Rồi bật dậy chạy lên tầng.

Phong Phi không cần nghĩ cũng biết — lại lén đi uống thuốc rồi.

Gần đây, hắn lại tìm được một loại thuốc khác cũng bổ sung canxi và collagen gần giống như thuốc của Hải Tú. Hắn đang tìm thời gian thích hợp để đổi thuốc… Không thể uống một loại thuốc mãi được. Dù Hải Tú vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng hắn đã hỏi bác sĩ rồi, uống nhiều quá cũng không tốt. Vì thế, hắn quyết định mua loại thuốc kia để đổi lại cho cậu, tiện thể bổ sung canxi và collagen cho cậu luôn.

Phong Phi lắc đầu thở dài, xem xem, còn ai chu đáo hơn hắn chứ!

Hải Tú uống thuốc xong thì tự tin hơn trăm lần, đem bài tập xuống tầng, khuyên nhủ hắn: “Hôm nay… mình ráng làm xong đi, đừng bỏ dở nữa.”

Vấn đề của Phong Phi là – mỗi lần làm bài là hắn lại dây dưa đến tận sáng ngày đi học mới chịu động vào, nhất là bài tập Ngữ Văn. Hắn cứ nghĩ đến viết văn là đầu lại đau nhức, chép bài của Hải Tú hết lần này đến lần khác.

Hắn cau mày cầm bài tập, nói: “Được rồi..”

Hải Tú ngồi bên đầu này, sắp xếp lại bài vở của mình rồi bắt đầu làm một đề thi số học; trong khi Phong Phi ngồi đối diện cậu thì buồn bực nhìn bài văn của mình.

Hải Tú nghiêm túc làm đề, không bỏ qua cũng không chọn đề, bắt đầu từ đề số 1 mà làm đi. Làm đến chỗ nào không hiểu hoặc quan trọng thì sẽ đánh dấu lại, đợi khi làm xong sẽ đi ôn tập. Đề nào cậu không chắc chắn cũng sẽ đánh dấu lại, tránh trường hợp dù đúng đáp án nhưng không nắm được vấn đề. Chữ viết của cậu vừa đẹp vừa ngay ngắn, các bước tính toán trên giấy nháp cũng được viết rõ ràng, không hề ẩu tả hay lộn xộn.

Phong Phi ngồi đối diện, một hồi thì xoay bút, một hồi thì lật từ điển vùn vụt, một hồi thì lấy di động ra xem, hầu như không thể ngồi yên.

Hải Tú đang định khuyên hắn nghiêm túc lại, thì điện thoại hắn đột nhiên reo lên.

Hắn như được đại xá, cầm máy lên nghe.

Một lúc sau, hắn trở lại, trông cứ là lạ thế nào: “Lát nữa… Hà Hạo tới.”

Hải Tú ngơ ngác: “Cậu ấy… Cậu ấy tới đây làm gì?”

Phong Phi bật cười: “Mẹ nó kêu tới, tại cậu hết đấy.”

Hải Tú không hiểu gì cả: “Tại… tại tớ?”

Phong Phi đau đầu đáp: “Hôm qua mẹ tôi về nhà, hôm nay lại gặp mẹ của Hà Hạo. Mẹ tôi và mẹ nó có hơi…. ừ thì vậy đó, chắc là mẹ tôi nói gì chọc tức mẹ nó rồi, nên cô ấy mới bắt nó vác xác đến đây học hỏi.”

Hải Tú nghe hắn nói mà như lạc vào trong sương mù, hắn đành phải giải thích rõ ràng cho cậu nghe.

Lữ Hạo Lị và mẹ của Hà Hạo – Lương Thi Linh quen nhau từ hồi còn trẻ, hơn nữa còn là hai chị em rất thân thiết. Lúc đầu quan hệ của hai người rất tốt, nhưng không ngờ lại luôn tình cờ nhận chung một dự án, hôm nay cô đối đầu tôi, ngày mai tôi đối đầu cô. Ngoài mặt vô cùng hòa thuận, luôn miệng “chị chị em em”, nhưng trong bụng lại âm thầm làm vài chuyện nhỏ nhặt “bắt nạt” đối phương. Lúc đó hai người trẻ tuổi dễ kích động, không ai nhường ai, trừ công việc ra thì không hề có quan hệ cá nhân.

Bây giờ đã lớn tuổi, cả hai đều có sự nghiệp của riêng mình. Lúc đó nhìn nhau không vừa mắt, giờ nghĩ lại lại thấy người kia cũng không đến nỗi nào. Mấy năm gần đây, hai người lại có cơ hội hợp tác, gặp nhau cũng không đối chọi gay gắt nữa, thỉnh thoảng còn hỏi thăm đối phương. Sau này Phong Phi và Hà Hạo được xếp chung một lớp, quan hệ hai nhà lại xích gần nhau hơn.

Dù đã có phần hòa hoãn, nhưng thỉnh thoảng lúc gặp hai người vẫn châm chọc nhau mấy câu, coi như niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.

Tỷ như lúc nãy chẳng hạn.

“Mẹ tôi vừa cố tình nói với mẹ Hà Hạo…” Phong Phi cười ra tiếng, “Bà nói, bây giờ con trai tôi đang học cùng bạn học giỏi nhất trong những đứa cùng tuổi, xong lại đi hỏi mẹ Hà Hạo thành tích của nó thế nào.”

Hải Tú đỏ mặt, nhẹ giọng phản bác: “Không có… Có giỏi nhất đâu.”

“Cũng đâu khác lắm.” Phong Phi cười, “Cậu biết thành tích của Hà Hạo chứ? Aizz… Thảm lắm. Mẹ tôi thì liên tục khen cậu, nói cậu thân thiết với tôi thế nào, giúp đỡ tôi ra sao, kết quả học tập của tôi nhanh chóng tiến bộ vượt bậc… Thế mà chọc tức mẹ Hà Hạo thật. Bốn giờ sáng nay nó mới về đến nhà, vừa ngủ một lát điện thoại đã reo lên – mẹ nó bắt nó vác sách vở đến đây học.”

Hải Tú không nhịn được cười, “Vậy lát cậu ấy sẽ tới?”

Phong Phi gật đầu: “Nếu cậu thấy phiền thì để tôi gọi bảo nó đừng đến.”

“Không sao đâu.” Gần đây Hải Tú luôn phải tiếp xúc với nhiều người, đã thích nghi được một chút nên, cũng không cự tuyệt: “Đã vậy… tới cũng được.”

Phong Phi đáp “Ừ”, lại không yên lòng nói: “Không cần quan tâm đến nó, nó tới cũng chỉ chép bài thôi, chép xong tôi sẽ đuổi nó về.”



Chưa đầy một tiếng sau, Hà Hạo đã tới.

Quả nhiên, hắn đến để chép bài thật.

“Mày không biết mẹ tao mắng tao thế nào đâu, má nó… Lỗ tai tao đến giờ còn đau.” Ánh mắt Hà Hạo ngập tràn mệt mỏi và khốn khổ, hắn xổ ra một bụng tức giận: “Còn mày nữa! Tự dưng quay đầu tình nguyện học tập thì thôi, nhưng đừng bép xép với mẹ mày chứ! Giờ mẹ tao điên lên, mắng tao xong lại mắng đến ba tao, mắng đến nổi ba tao điên lên theo, trút giận hết lên người tao. Hai người thay nhau mắng, tao đã làm gì sai chứ…”

Hà Hạo chỉ chỉ quầng thâm dưới mắt mình, vừa chép bài vừa trách móc. Phong Phi cười cười mắng: “Bớt nói nhiều đi! Để Hải Tú làm bài nữa.”

Hà Hạo ngẩng lên xin lỗi Hải Tú: “Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ… chỉ chửi mình Phong Phi thôi, cậu mau làm bài đi, tôi chép xong còn phải về ngủ bù nữa.”

Phong Phi nhìn hắn, đột nhiên nảy sinh cảm giác ưu việt, thở dài nói: “Mấy đề số học này… tao làm còn nhanh hơn chép.”

Thấy Hà Hạo trợn mắt nhìn mình, hắn xùy một tiếng: “Được rồi được rồi, chép đi, chép xong thì biến về.”

Hà Hạo tức tối chép bài. Phong Phi nháy mắt với Hải Tú, ý tứ không cần nói cũng biết: Nhìn thấy tôi chưa, rồi nhìn hắn thử đi.

Hải Tú nhịn cười, nhẹ giọng nói: “Cậu… vẫn chưa viết văn kìa.”

Vui vẻ vì mẹ mình khen Hải Tú trước mặt người khác, rốt cuộc Phong Phi cũng có hứng thú cầm bút, liền bắt tay vào viết.

Nhưng lúc viết văn Phong Phi rất dễ bị phân tâm, vấn đề này luôn làm Hải Tú lo lắng – nếu lúc thi mà cũng như vậy thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.! Hà Hạo đang ngồi cạnh, Hải Tú ngại không dám lên tiếng, đành phải viết vào một mẩu giấy nhỏ rồi chuyền cho Phong Phi.

Hắn vui vẻ nhìn sang cậu, chợt cảm thấy thói quen chuyền giấy của cậu rất là đáng yêu, liền trả lời rồi ném trở về.

“Thời gian thi có hai tiếng rưỡi, cậu làm văn không đã hơn hai tiếng.”

“Không có tâm trạng viết, tối cậu muốn ăn gì? Buổi trưa chúng ta chỉ ăn súp, mau đói lắm.”

Hải Tú không chuyền lại giấy cho hắn, cúi đầu cười tiếp tục làm bài. Phong Phi ho khan mấy tiếng, Hải Tú vẫn không để ý hắn. Hắn liền nhẹ nhàng đá đá chân cậu dưới bàn, Hải tú lập tức rút chân lại, ngặt nỗi chân Phong Phi quá dài, cứ thế đá cậu không kiêng dè gì. Hải Tú không biết làm sao, đành phải lui về sau tránh, càng làm Phong Phi bất mãn, đá tợn hơn. Cậu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Hà Hạo, khó xử ghê.. Hải Tú lại ngượng ngùng rồi.

Phong Phi biết Hải Tú đã viết xong bài, nên không lo mình sẽ quấy rầy cậu. Hắn vừa làm bài tập vừa dương dương tự đắc lấy chân trêu cậu mấy lần.

Hà Hạo chép hết bài tập thì bắt tay vào làm văn, hắn cũng không có cảm hứng với môn này như Phong Phi vậy. Trong một bài văn nghị luận, một phần luận điểm thôi hắn cũng phải chết đi sống lại mấy lần mới gom góp được hai trăm chữ. Liếc thấy Phong Phi cũng mới viết được ba trăm chữ, hắn thầm thấy thoải mái hơn.

Vừa rồi Hà Hạo đang xoay bút thì phân tâm nên làm rớt, lúc cúi xuống nhặt thì thấy được cảnh tượng dưới bàn kia.

Lúc Hà Hạo tới đã hơn 3h chiều, cả buổi chiều ba đứa làm bài tập. Sáu giờ, Phong Phi gọi đồ ăn bên ngoài. Xuất phát từ lòng thương cảm nên hắn gọi Hà Hạo ở lại ăn.

Trong lúc chờ thức ăn, Hải Tú và Phong Phi xuống bếp gọt trái cây. Mãi sau Hà Hạo mới chép xong bài tập, vừa mệt vừa đói. Đợi thức ăn Phong Phi gọi thì không biết đến bao giờ, hắn không đợi được nên muốn đi trước.

Hà Hạo đi tìm Phong Phi, tới trước cửa phòng bếp thì dừng bước.

Ban đầu chỉ có Hải Tú vào bếp chuẩn bị trái cây, nhưng Phong Phi chợt nhớ ra mùa đông nước rất lạnh, rửa trái cây thì không thể dùng nước nóng, nên muốn vào rửa thay cậu. Hải Tú bị hắn đuổi qua một bên.

Cậu đành phải đi gọt thanh long. Phong Phi rửa xong một mớ dâu tây, cầm một quả đút cho cậu: “Ăn thử đi, ngọt lắm!”

Hải Tú giơ tay định cầm, Phong Phi lại tránh né tay cậu, trực tiếp đưa dâu tới trước miệng Hải Tú. Hải Tú cúi đầu ăn, Phong Phi tiện tay mân mê cánh môi cậu. Cậu lập tức đỏ mặt, xoay người tiếp tục gọt trái cây, còn hắn thì cứ thế đút cho cậu từng quả dâu một.

Đứng ngoài cửa bếp, Hà Hạo khẽ nhíu mày, quên luôn mình muốn nói gì.

“A?” Phong Phi quay đầu lại thì thấy Hà Hạo đứng đó, hỏi: “Sao vậy?”

Hà Hạo sửng sốt: “À, tao… tao định nói với mày là tao đi trước, tao có chút việc.”

Phong Phi đặt dĩa trái cây xuống, lau sạch tay đi ra, nhìn hắn cười: “Tao đặt nhiều đồ ăn lắm, đặt cho mày nữa. Mày đi hai đứa tao ăn thế nào? Thức ăn sắp đến rồi, ăn xong hãy đi.”

“Thật sự không ở lại được.” Hà Hạo đi ra ngoài, “Vừa nhận được điện thoại, tao có chuyện phải đi.”

Hà Hạo đã kiên quyết muốn đi, Phong Phi cũng không giữ hắn lại, đành phải nói: “Ừ, vậy đi thong thả.”

“Mày…” Hà Hạo do dự nãy giờ, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Hai đứa mày…”

Phong Phi bật cười: “Mày cũng nói lắp hả? Tao có thuốc nè, muốn uống không? Không đùa với mày đâu, bệnh này tao thật sự có thuốc.”

Hà Hạo nhíu mày: “Ai đùa với mày, mà… Hải Tú ấy, sao cậu ta không về?”

“Sao cậu ấy phải về?” Phong Phi không hiểu, “Cậu ấy đang ở đây.”

Hà Hạo càng khó hiểu hơn, “Sao Hải Tú lại ở đây? Ba mẹ mày thường xuyên không có nhà đúng không?”

“Hôm qua mẹ tao có về nhà.” Phong Phi cười, “Rốt cuộc mày muốn hỏi gì?”

Nỗi lo lắng trong lòng Hà Hạo càng lúc càng bành trướng – hắn không rõ là sai ở đâu, nhưng vẫn cảm thấy lấn cấn. Hà Hạo cau mày nói: “Mày… không thấy quan hệ giữa hai đứa bây hơi bị tốt quá sao?”

“Ghen tị hả?” Phong Phi bật cười, “Vậy mày cũng tìm một người đi.”

Nghe hắn nói vậy, Hà Hạo càng cuống cuồng hơn, “Mày… Mày có bị ngu không, Hải Tú là con trai, mày đối xử với cậu ta tốt như vậy….”

Trong lòng Phong Phi khẽ động, cười cười tự giễu: “Mày thấy tao quá tốt với cậu ấy?”

Hà Hạo ngây ngốc gật đầu. Hắn còn tưởng Phong Phi muốn giải thích, không ngờ Phong Phi chỉ khẽ cười: “Tao còn sợ mình chưa đủ tốt với cậu ấy. Chuyện này là tao cam tâm tình nguyện, mày không thích thì đừng xen vào. Không phải nói muốn đi sao, mau đi đi.”

Làm bạn với Phong Phi đã nhiều năm, Phong Phi luôn đối xử với Hà Hạo rất tốt, trước giờ cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, hắn thực sự lo Phong Phi: “Mày thông minh như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu ý tao? Tao sợ mày…”

“Tao tình nguyện.” Phong Phi biết Hà Hạo cũng chỉ vì tốt cho hắn, nghĩ một lúc thì cười: “Bây giờ tao vẫn chưa chắc chắn về chuyện này… Bỏ đi, sau hãy nói.”

Phong Phi cảnh cáo Hà Hạo không được nói bậy với người khác, nghe hắn cam đoan mới đuổi hắn về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.