Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 52: Chương 52




Hải Tú ăn mặc chỉnh tề rồi chạy ra khỏi nhà. Tim cậu đập nhanh cực, hít vào một hơi khí lạnh, siết chặt điện thoại của Phong Phi, trong lòng cứ nhảy múa tưng bừng.

Taxi đến rất nhanh, Hải Tú lên xe, nói địa chỉ nhà anh Phong Phi cho tài xế, rồi ngồi thầm cầu nguyện – Phong Phi nhất định phải ở nhà, phải ở nhà đó. Hắn mà ra ngoài chơi, điện thoại thì không có, cậu có muốn tìm hắn cũng chả được.

Hải Tú nhận ra việc này thì có hơi hốt hoảng – đừng nói Phong Phi đi chơi thật nhé?

Cậu nhớ hắn từng nói với cậu – dịp Tết nhà hắn thường đi ra ngoài chơi. Hắn cũng thích đi chơi nên đi xuyên đêm là chuyện như cơm bữa. Hải Tú lại ngồi suy nghĩ lung tung, Phong Phi đẹp trai như vậy, ra ngoài chắc là có nhiều cô gái vây quanh lắm nhỉ?

Rồi Phong Phi cũng chơi ‘đếm số 7’, ‘chuyền bài’ với bọn họ sao?

Đột nhiên, hình ảnh lúc Phong Phi chỉ cậu chơi ‘chuyền bài’ rồi vô tình hôn cậu lại hiện ra trước mắt Hải Tú. Cậu lắc đầu thật mạnh – Phong Phi đã nói với mình là hắn không chơi trò này với người khác rồi mà.

Lúc ở một mình, con người luôn có khuynh hướng suy nghĩ vớ vẩn. Hải Tú nắm chặt điện thoại Phong Phi, nghĩ loạn cả lên, chỉ mong nhanh đến nơi một chút.

Cũng may là đường rất vắng, đi thẳng một mạch mà không bị kẹt xe. Chưa tới nửa tiếng, Hải Tú đã có mặt tại khu nhà của anh trai Phong Phi.

Cậu trả tiền rồi xuống xe. Khu này có bảo vệ nên cậu không thể vào được, mà có vào được cũng vô ích, cậu đâu có biết nhà anh Phong Phi là nhà nào. Hải Tú bèn ngồi trên băng ghế trước khu nhà, gọi điện cho Phong Hiên.

Có người bắt máy ngay lập tức, Hải Tú căng thẳng cực kì, hít một hơi rồi nói: “Anh Phong Hiên? Là em… Hải Tú, bạn học của Phong Phi đó anh. Chiều nay em có gọi cho anh nói là Phong Phi để quên điện thoại ở chỗ em… Em định mai mới trả nhưng mà trong điện thoại ấy… nhiều tin nhắn với cuộc gọi đến lắm. Em sợ có chuyện gì nên đem tới luôn, à… để tiện, tiện cho cậu ấy…”

“Bảo bối?” Bên kia điện thoại là giọng nói đầy kinh ngạc của Phong Phi, “Cậu tới đây hả?”

Hải Tú sợ đến mức bật dậy, lắp bắp nói: “Cậu cậu… Sao lại là cậu?”

“Anh hai đang ở trong bếp, tôi thấy số của mình nên bắt luôn.” Hắn cũng bị Hải Tú dọa sợ không kém, “Cậu đang ở đâu? Tới đây bằng cách nào? Ai đưa cậu tới?”

Hải Tú có hơi khó xử, nhỏ giọng nói: “Tớ… Tớ đang ở trước khu nhà, tớ đi taxi tới…”

Bên kia im lặng một lúc – hắn thật sự rất muốn mắng Hải Tú mấy câu, nhưng lại không nỡ, vội lớn tiếng nói: “Đứng im đó cho tôi, không được cúp điện thoại, tôi xuống tìm cậu ngay.”

Hải Tú ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”

Hai tay cậu cầm di động, nghe được chị dâu hắn hỏi có chuyện gì vậy, còn bảo hắn mặc áo khoác rồi hãy ra ngoài, nghe được hắn vội đóng cửa, tiếng thang máy đinh đong, tiếng bước chân vội vã trên nền đất.

Cả tiếng thở dốc của hắn nữa.

Mấy phút sau, Hải Tú nhìn thấy bóng Phong Phi thì vội vàng nhón chân, vẫy tay liên tục.

Phong Phi chạy tới, nhìn Hải Tú đang đứng cười ngượng ngùng, hai tay còn cầm điện thoại của mình thì toàn thân bứt rứt. Hô hấp của hắn vẫn chưa ổn định, nhìn xung quanh một vòng thì phát hiện có camera gần đây. Hắn không thể làm gì khác, chỉ có thể nhéo mặt Hải Tú, tức giận nói: “Tối thui như vậy! Trời còn lạnh nữa, tới mà không chịu nói trước…”

“Tớ muốn gặp cậu.” Hải Tú lập tức dùng chiêu ánh mắt lấy lòng” nhìn hắn, “Nhớ cậu lắm!”

“Cậu…” Hắn bị câu này của Hải Tú làm cho nghẹn họng, bèn chỉ tay vào cậu: “Cậu được lắm, cứng đấy! Cậu…”

Ánh mắt Hải Tú chỉ dán lên đầu ngón tay đỏ bừng của hắn, rồi vội nắm lấy, hà hơi lên: “Tay cậu lạnh đến đỏ lên rồi kìa…”

Lại nhìn quần áo mỏng tang trên người hắn, cậu nhíu mày nói: “Sao không mặc áo khoác vào, trời lạnh lắm đó…”

Hắn hoàn toàn mất bình tĩnh, nghiến răng nói: “Tôi còn thời gian mặc đồ sao?! Nửa đêm nửa hôm một mình cậu đột nhiên chạỵ tới đây, tôi mà xuống muộn một giây thôi, lỡ đâu cậu bị người ta…”

Hắn vội nhắm mắt lại, tát miệng mình một cái: “Má!”

“Cậu làm gì vậy!!” Hải Tú sốt ruột kéo tay hắn lại, nói: “Đâu phải ai cũng xấu xa như vậy, tớ cũng là đàn ông mà… Aizz, cậu mau lên nhà đi, lạnh lắm.”

Phong Phi ngạc nhiên: “Lên nhà?”

“Ừ.” Hải Tú trả lại di động cho hắn, rồi đưa món quà năm mới mà cậu đã chuẩn bị từ lâu cho hắn luôn. Cậu xấu hổ cười một tiếng, “Gặp được cậu là tớ vui rồi, năm mới vui vẻ! Tớ về nhà đây, yên tâm nha!”

“Con m* nó chứ yên tâm!” Phong Phi kéo lấy tay cậu, kéo thẳng vào trong khu nhà, “Quậy cho đã xong rồi đòi đi?”

Hải Tú vội nói: “Không được, không được mà, tớ đã hứa với mẹ là trả điện thoại cho cậu xong thì về ngay, mẹ còn chờ tớ ở nhà, cậu… Cậu dẫn tớ đi đâu vậy?”

Hắn kéo Hải Tú đến hầm để xe, mở cửa đẩy cậu lên ghế sau, còn mình thì lên ghế lái nổ máy, lái đến chỗ một camera không quay được nữa thì dừng lại, chui vào sau xe, đóng cửa thật mạnh.

Bị một chuỗi hành động của Phong Phi làm cho sợ hãi, Hải Tú nuốt nước miếng, lùi sát vào bên trong để tránh, sợ hãi nhìn Phong Phi, nhỏ giọng nói: “Sao, sao vậy… A…Ưm…”

Hắn ôm chặt lấy eo cậu, kéo một cái là Hải Tú lập tức dính lên người hắn. Vì không có điểm tựa nên cậu ngã thẳng lên ghế sau, bị Phong Phi đè lên và tặng thêm một nụ hôn nữa.

Vì tâm trạng không tốt nên Phong Phi thô bạo hơn bình thường rất nhiều. Hắn làm như trừng phạt mà khẽ cắn môi cậu, thấy Hải Tú đau đến nhíu mày thì lại nhẹ nhàng hôn như đang an ủi..

Một lúc lâu sau, Phong Phi mới chống tay dậy, chừa lại cho Hải Tú đã hết thở nổi một chút không gian. Mặt cậu hồng hồng, môi cũng hồng hồng, làm cho Phong Phi vốn đang nóng nảy vì chuyện vừa nãy cũng dần bình tĩnh lại, dịu dàng nhìn cậu. Hắn xoa xoa trán Hải Tú, cười nói: “Quà năm mới này tốt ghê.”

Hải Tú ngượng ngùng, nhỏ giọng phản bác: “Cái đồng hồ kia… mới là quà năm mới.”

Hắn lại cúi đầu hôn lên môi cậu, rồi lấy hộp quà ở ghế trước đưa cho Hải Tú: “Đeo cho tôi.”

Lại ăn hiếp người ta! – Hải Tú thầm nói, tay lại rất nhanh lẹ mở hộp quà, lấy cái đồng hồ ra khoe Phong Phi: “Thích không?”

“Đẹp lắm!” Phong Phi đưa tay trái ra, cười nói: “Có biết là không nên tặng đồng hồ đeo tay với thắt lưng cho con trai không?”

Hải Tú không biết cái này, cậu nghiêm túc đeo đồng hồ cho hắn, mù mờ nói: “Không biết, có gì sao?”

Phong Phi lại trêu cậu, nói: “Đoán xem?”

Hải Tú suy nghĩ một lúc thì lắc đầu: “Không biết mà.”

“Vậy tại sao lại tặng đồng hồ đeo tay cho tôi?” Phong Phi cho cậu gợi ý: “Ý cậu là gì?”

“Để lúc đi thi cậu chú ý thời gian một xíu.” Hải Tú thành thật nói: “Nhất là lúc thi văn, cậu mà suy nghĩ xong thì chỉ còn lại nửa tiếng, lúc nào cũng không viết hơn được 800 chữ, vậy mà cứ xem thường. Nói thiệt nha… Nếu không phải vì chữ cậu đẹp thì thầy cô không chấm điểm cậu cao vậy đâu, còn nữa…”

Thấy Phong Phi sầm mặt, Hải Tú lập tức che miệng lại, gượng cười hai tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác: “À…Còn cái thắt lưng là ý gì?”

Phong Phi lạnh lùng nói: “Tặng thắt lưng nghĩa là muốn ăn đòn, lúc cậu hư thì lấy thắt lưng ra đánh cậu.”

Hải Tú hoảng sợ nhìn hắn, vội nói: “Tớ, tớ không có tặng thắt lưng nha!”

Phong Phi không nhịn được bật cười, hôn lên trán cậu một cái, “Tin thiệt hả, cậu nghĩ tôi có thể đánh cậu sao? Ngoan ghê không, tối 30 mà còn nghĩ cách tới tìm tôi.”

“Hồi Dương lịch, cậu cũng về tìm tớ còn gì.” Cứ mỗi lần nhớ lại chuyện đó, Hải Tú lại hạnh phúc đến ngất ngây, “Lúc đó cậu về gặp tớ còn cực khổ hơn nhiều.”

Phong Phi bật cười: “Giống nhau chỗ nào? Được rồi, để tôi đưa cậu về nhà.”

Hải Tú chưa kịp phản kháng thì hắn đã nói tiếp: “Thà tự tôi đưa cậu về còn hơn là ngồi nhà lo lắng. Mau lên ghế trước đi.”

Hải Tú đành phải lên ghế trước ngồi, Phong Phi vừa quay xe vừa nói: “Đúng rồi, sao tôi chẳng nhớ là mình làm rớt di động vào cặp cậu? Cậu giả bộ lấy rồi bỏ vào đúng không?”

“A…” Hải Tú không ngờ Phong Phi sẽ nghi ngờ chuyện này, nhất thời không biết trả lời thế nào, úp mở nói: “Cái này…”

Hắn quay sang nhìn cậu, nghi hoặc nói: “Thế nào?”

Hải Tú vẫn không dám nói dối, liền thành thật khai ra hôm nay cậu đã lén lấy điện thoại lúc ôm hắn như thế nào, rồi gọi cho Phong Hiên nói những gì. Sau đó là đặt chuông báo thức lừa Khương Dụ Mạn có người nhà gọi hắn, cuối cùng là thuyết phục cô rồi chạy tới đây, kể lại thật chi tiết.

Phong Phi nghe xong thì hâm mộ không thôi: “Cái này… Tự cậu lên kế hoạch hết hả?”

“Ừ…” Hải Tú chủ động xin lỗi hắn, “Xin lỗi cậu… Tớ không nghĩ ra cách gì tốt hơn, tớ sợ anh cậu phát hiện, cũng sợ mẹ thấy chuyện gì lạ, đành phải làm vậy…”

Cậu thấy hắn im lặng không nói gì, liền giơ tay bảo đảm: “Tớ thề! Tớ chỉ gọi 2 cuộc điện thoại và đặt 1 cái chuông báo thức, tớ không có nhìn gì hết, thật đó.”

“Ai hỏi cậu cái này?” Hắn bất đắc dĩ nói, “Cậu thành tinh rồi đúng không, dám thừa dip ôm tôi rồi lấy trộm hả?”

Hải Tú yếu ớt gật đầu, còn hắn thì lắc đầu: “Tôi không cảm giác được gì luôn… Đúng là ‘mê sắc đẹp thì mất nước’ mà, giờ tôi cũng không nhớ lúc đó mình nghĩ gì nữa.”

Phong Phi lái xe ra khỏi khu nhà, thở dài nói: “Mới ôm thôi mà tôi đã mê muội vậy rồi, sau này hai đứa mình…”

Hắn ho khan một cái, xấu hổ không nói tiếp nữa. Hải Tú cứ sợ Phong Phi thấy cậu đáng sợ, vội vàng giải thích: “Hứa mà! Lần này thôi, lần sau tớ không dám nữa đâu, tớ… Tớ không nói với cậu là vì nói ra thì cậu chắc chắn sẽ không chịu, không cho tớ đến tìm cậu. Nhiều nhất là lấy ngược lại di động của tớ rồi giả bộ đến trả điện thoại cho tớ thôi.”

Cậu nhỏ giọng nói: “Tối thế này… Tớ không nỡ để cậu đi tìm tớ.”

Hắn liếc sang cậu: “Vậy tôi nỡ sao?”

Hải Tú cười hì hì. Phong Phi tính toán một chút thời gian rồi nói: “Mùng 6 mẹ cậu đi làm đúng không?”

Hải Tú gật đầu. Hắn nói: “OK, vậy chiều mùng 5 cậu thu dọn hành lý đi, tối đó tôi qua đón cậu về nhà, tính sổ một lượt luôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.