Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 65: Chương 65




Nghê Mai Lâm bị Hải Tú làm cho sững sờ hồi lâu, không biết nên nói gì. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Hai đứa bình tĩnh lại đã…”

“Em bình tĩnh lắm mà.” Hải Tú nói, “Cô ơi, chuyện này cũng làm bạn kia không được xét duyệt đúng không?”

Nghê Mai Lâm không chắc chắn nói: “Hôm nay lúc cô nói chuyện với chủ nhiệm khoa thì ý thầy ấy là… Vẫn đang cân nhắc việc không xét duyệt cho Quý Nhã Kỳ.” Cái gọi là cân nhắc chính là – tội uy hiếp bạn học khác, khiến cho học sinh xuất sắc nhất trường không được cộng điểm của Quý Nhã Kỳ. Lãnh đạo trường không thể để bị nói thiên vị, nên không còn cách nào khác là gạch tên Quý Nhã Kỳ đi.

Hải Tú gật đầu: “Vậy là được, mọi người dựa vào khả năng của mình hết đi.”

Phong Phi: “…”

Đột nhiên, Nghê Mai Lâm không biết phải nói gì! Cô nhận ra – lúc Hải Tú biết mình không bị mất cơ hội vì cái chuyện nhảm nhí hồi cấp 2 kia thì lập tức thay đổi trạng thái, không còn tỏ ra đáng thương như trước nữa, mà còn có hơi… sôi sục ý chí chiến đấu?

Vì đối phương là tình địch sao?

Đây là chuyện quái gì chứ! Trong lòng Nghê Mai lâm không ngừng kêu gào, thật là muốn đánh hai đứa kia một trận!

Cô phiền não cực kỳ, không muốn nhìn hai cái đứa này nữa, bèn xua tay nói: “Bây giờ tôi nhức đầu lắm, phải đi nói chuyện với chủ nhiệm khoa nữa, không rảnh nói chuyện với hai người. Có gì mới thì tôi sẽ báo. Về lớp đi… Không được làm loạn nữa, nhất là em đó! Phong Phi! Sắp thi rồi, tôi không quan tâm là có chuyện gì hết, em không được làm loạn nữa!”

Phong Phi cũng biết mình vừa gây thêm phiền toái cho Nghê Mai Lâm nên ngoan ngoãn nghe mắng, “Em biết.”

Nghê Mai Lâm thở dài một hơi – mới có một ngày mà cô cảm giác như mình vừa già đi mười tuổi vậy.

Cô xoay người sang nhìn cửa sổ, uống trà cho tĩnh tâm lại. Phong Phi và Hải Tú đi ra ngoài.

Trên hành lang, Phong Phi bất mãn nói: “Cậu nói bậy gì đó? Danh sách này bao nhiêu người có quan hệ cũng vào không được biết không? Trường đã chủ động cho cậu vào mà cậu lại nói không cần…”

Hải Tú lắc đầu, kiên cường nói: “Không thèm… Cậu nghe cô Nghê nói rồi đó, trường học cũng chẳng muốn cho tớ đâu, sợ sau này gặp chuyện, thôi kệ vậy.”

Hắn lại mắng cậu: “Chuyện này mà kệ hả?”

Hải Tú gật đầu: “Ừ, vì tớ thật sự không thèm.”

Phong Phi thế mà không nổi giận, còn xoa đầu cậu. Hải Tú nhíu mày nói: “Vừa nãy… cậu đi đánh nhau thật hả?”

“Nghe ai tung tin vịt rồi?” Hắn giận dữ nói, “Ông đây chỉ đấm một cú lên bàn của cô ta thôi, ai nói vậy? Dám vu không tôi, ưm…”

Hải Tú nhìn thấy thầy chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ đang đi tới từ phía xa, khuôn mặt thê lương nom phát tội, nên liều mạng che miệng Phong Phi lại. Hắn ngạc nhiên nhìn cậu, lại nhìn sang gương mặt lúng túng của thầy giáo kia đang hoảng hốt lách qua hắn, không hiểu gì cả, “Sao vậy?”

Hải Tú khổ sở đỡ trán: “Thầy đó là thầy chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ… Là thầy ấy bảo cậu đánh nhau đó…”

Ngay lập tức, biểu cảm của Phong Phi trở nên thật đặc sắc.

Hai đứa ngượng ngùng đi xuống lầu.



Lầu 4, phòng chủ nhiệm khối 12.

Giáo viên chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ đẩy cửa bước vào, các cấp lãnh đạo đã ngồi sẵn trong phòng, Quý Nhã Kỳ cũng có ở đó. Thầy giáo kia vội vàng hỏi thăm rối rít.

Trưởng khối 12 gật đầu một cái, bắt đầu cuộc nói chuyện kéo dài suốt nửa giờ.

Thầy Tống – chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ hoàn toàn không biết gì cả. Thầy không hề biết học sinh lớp mình lại gây họa lớn như vậy, sợ hãi xin lỗi không ngừng, liên tục bày tỏ rằng mình không hề muốn ảnh hưởng đến thành tích bên ban tự nhiên. Còn Quý Nhã Kỳ thì sợ quá chỉ biết ngồi khóc, một câu cũng không nói.

Thầy giáo trưởng khối trông rất hiền, giọng nói từ tốn thậm chí có thể nói là dịu dàng, nhưng từng chữ nói ra đều rất chắc chắn và nghiêm túc.

“Em có bất mãn gì với trường học à?”

“Hay là em có đề xuất gì về việc thi đại học của trường mình?”

“À, hay là có ý kiến đóng góp gì cho bên quản lý khối 12 nên mới uy hiếp chúng tôi như vậy?”

Quý Nhã Kỳ chỉ biết khóc, lắc đầu nguầy nguậy.

Trước đây, không phải tổ trưởng khối chưa gặp việc này bao giờ nên ông chỉ định để hai giáo viên chủ nhiệm giải quyết với nhau thôi. Nhưng vừa rồi lại nhận được điện thoại của Phong Hiên nên không thể qua loa nữa, từ chuyện học đến chuyện tốt nghiệp, hết công khai lại đến ám chỉ, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Quý Nhã Kỳ không ngờ chuyện này lại ầm ĩ đến vậy, lúng túng không biết phải làm sao. Về sau ai nói gì cô cũng đồng ý, không dám hó hé một câu.

Thầy tổ trưởng gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi, thầy biết hiện giờ các em đang chịu rất nhiều áp lực nên dễ dàng kích động. Nhưng em nhìn xem… các bạn học khác thế nào? Tự mình suy ngẫm đi.” Thầy vừa nói vừa nhìn thầy chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ.

Sau khi thị uy xong, thầy bưng ly trà của mình lên, không nhanh không chậm rời đi.

Lúc sau, chủ nhiệm khoa và thầy của Quý Nhã Kỳ tới dạy dỗ cô thì không được bình tĩnh như vậy nữa…



Tại lớp học trên lầu hai, đã có vài học sinh hóng hớt được gì đó nên thấy hai người trở lại thì xì xào bàn tán. Hà Hạo choáng váng nãy giờ, nhìn thấy Phong Phi thì vội chạy đến hỏi thăm. Phong Phi không muốn làm lớn chuyện nên chỉ qua loa nói: “Không có gì, có người muốn cướp danh hiệu ‘học sinh 3 tốt’ của Hải Tú, bọn tao biết được thì quậy chơi một trận ấy mà.”

“Chuyện này mà mày nhịn hả?” Hà Hạo lập tức nóng máu: “Ai?”

Phong Phi bật cười: “Không có gì, được rồi, không nói nữa.”

Hà Hạo đành phải nói: “Có chuyện gì thì nói tao nghe đi, rồi đi đánh nhau một trận.”

“Đánh đánh cái đ*o gì!” Hắn đập vai Hà Hạo một cái, ngồi vào chỗ của mình.

Còn một lúc nữa mới vào học, Phong Phi huých huých Hải Tú, nói: “Này, cậu… cậu làm gì vậy?”

Hải Tú ngẩng đầu, không rõ nói: “Gì cơ? Đợi tí nữa đi nha? Bài này tớ chưa làm xong… vừa nãy bị cô Nghê kêu đi, còn xíu nữa thôi…”

Phong Phi rộng lượng nhìn Hải Tú một lúc lâu mà không nói gì, rồi chợt ỉu xìu: “Được rồi, cậu làm cho xong đi.”

Cái tên Quý Nhã Kỳ thế mà lại không gây nên sóng gió gì, còn làm sống dậy ý chí chiến đấu của Hải Tú… dù thế nào đi nữa cũng chả có chuyện nào là tốt.

Hắn cúi đầu lấy di động ra, định nhìn thử xem bên Phong Hiên có tin tức gì không. Mở ra nhìn thì anh hắn không nhắn lại, chỉ có một lời mời kết bạn từ ai đó.

Phong Phi thuận tay nhấn đồng ý, bên kia lập tức nhắn tin tới: “Phong Phi à?”

Hắn trả lời: “Ừ, ai vậy?”

Đối phương: “Thiệu Duyệt Dĩnh.”

Phong Phi quay sang nhìn Hải Tú vẫn đang nghiêm túc học bài, vừa tức vừa buồn cười, hôm nay là ngày đ*o gì vậy? Thiệu Duyệt Dĩnh… cái cô thích Hải Tú này lại muốn làm gì đây?

Phong Phi: “Có chuyện gì không?”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Cậu mới đánh Quý Nhã kỳ hả?”

Phong Phi: “Không.”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Dám làm không dám nhận? Đánh cũng đánh rồi, tôi cũng chẳng vừa mắt con nhỏ kia.”

Phong Phi: “Không làm thì dám dám cái gì… Cô có chuyện gì?”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Có, định hỏi cậu có phải cô ta đi tố cáo chuyện của cậu và Hải Tú cho chủ nhiệm của cậu nghe không?”

Phong Phi: “Tôi với Hải Tú chẳng có chuyện gì cả.”

Hắn nhíu mày, vừa định cho cô vào danh sách đen thì bên kia đã nhanh chóng nhắn lại.

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Cậu nói sao cũng được, hồi trước tôi đã nghe Quý Nhã Kỳ kể chuyện của hai người rồi, tôi không tin đâu mà ai ngờ cô ta vẫn làm ầm lên. Hải Tú giờ sao rồi? Không vì con nhỏ kia mà điên lên chứ?”

Giấm chua trong lòng hắn sôi trào, quay sang trừng Hải Tú một cái. Hải Tú vô tội chú ý đến ánh mắt nóng bỏng của hắn, vội nói: “Sắp xong rồi! Thật mà!”

Phong Phi không để ý cậu, điện thoại hắn lại rung lên mấy lần.

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Nói với Hải Tú là đừng để bụng. Quý Nhã Kỳ vốn là người luôn thích nói xấu sau lưng người khác, chuyện gì cũng dựng lên được. Hồi trước nó còn nói với bạn tôi là tôi không còn là gái trinh nữa chứ. M* con đó! Không ai tin nó đâu!”

Hắn bật cười: “Biết rồi.”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Cậu cứ nói với Hải Tú là lo học đi, đừng quan tâm con đó… Aizz, mà cậu nói với Hải Tú thêm bạn tôi được không? Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy.”

Phong Phi: “Không”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “…”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Đừng suy diễn được không? Tôi hết thích cậu ấy rồi, biết cậu ấy thích người khác rồi tôi cũng đâu đến nỗi chết cũng không buông đâu. Trên đời này còn thiếu gì hoa thơm cỏ ngọt.”

Phong Phi: “Tốt đấy, thay mặt cậu ấy cảm ơn cậu, giờ lo học đi.”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Không nói nhiều với cậu nữa, để tôi gửi cậu cái video, Quý Nhã Kỳ mà còn mạnh miệng nữa thì cậu cứ quăng cái video này vào mặt nó.”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Nó muốn làm diễn viên mà nhỉ? Nó mà dám đụng đến tôi, tôi sẽ phát tán cái video này ra.”

Chỉ một lúc sau, đúng thật là Thiệu Duyệt Dĩnh gửi một cái video tới. Chuông vào học cũng vừa vang lên, hắn tắt tiếng điện thoại rồi mở lên xem…

Đoạn clip rất tối, Quý Nhã Kỳ và một cô gái khác đang đứng chung với nhau, đang đẩy rất mạnh một cô gái khác.

Cô gái kia bị đẩy lùi về phía sau. Ở cuối clip, Quý Nhã Kỳ còn tát cô gái kia một bạt tai.

Phong Phi cười nhạt.

Hắn tắt video đi, Thiệu Duyệt Dĩnh đã gửi một đống tin đến.

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Người khác gửi cho tôi, cô gái kia là bạn học cùng ban nghệ thuật với nó. Nó thấy người ta đẹp hơn, học giỏi hơn nên mới ngứa mắt.”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Nó cứ tưởng lần đó nó ăn được quả ngọt rồi chứ. Ai ngờ em trai của bạn nữ kia rất ghê, mấy bữa trước chặn Quý Nhã Kỳ trong KTV, bắt nó tự tát mình mười cái.”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Mà cái vid này không cần quá thì đừng dùng, nếu bị tuồn ra thật thì cô gái bị đánh trong đó cũng phải chịu thiệt. Nghĩ cũng thương thiệt chứ, tự nhiên liên lụy vào, nếu không sợ ảnh hưởng đến bạn ấy thì tôi đã tung cái video này từ lâu rồi.”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Nhưng vẫn đủ để hù Quý Nhã Kỳ, hù chết nó, cái thứ gì!”

Phong Phi thật tâm trả lời: “Cảm ơn cô nương, tôi nợ cô rồi.”

Thiệu Duyệt Dĩnh lập tức đáp:”Vậy nhớ nói Hải Tú thêm bạn tôi!”

Phong Phi: “Lúc khác nói tiếp, coi như tôi chưa nói gì hết.”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “Nói Hải Tú thêm bạn tôi a a a a!!”

Phong Phi: “Đang học, không nói nữa, cảm ơn cô nhá ~.”

Hắn cất điện thoại đi.

Hải Tú thấy hắn cười thì ngạc nhiên nói:”Cậu sao vậy?”

Phong Phi bật cười: “Nắm được thóp Quý Nhã Kỳ rồi.”



Tan học, hắn đưa đoạn video cho Nghê Mai Lâm xem. Cô lập tức đi tìm thầy chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ.

“Tiểu Tống, chuyện đánh bạn này rất nghiêm trọng.” Nghê Mai Lâm an ủi thầy, “Nhưng không sao đâu, tôi đã nói chuyện với học sinh này rồi, giải quyết êm đẹp mọi chuyện, chỉ cần sau này học sinh lớp thầy không dựng chuyện nữa thì chúng tôi sẽ không nhắc lại chuyện này.”

Thầy Tống tự dưng bị hại vội vàng nói cảm ơn, Nghê Mai Lâm lại nói: “Chuyện này còn nghiêm trọng hơn chuyện Hải Tú lớp tôi đúng không? Danh sách xét duyệt…. cũng nên bỏ tên em ấy ra thì mới công bằng.”

Thầy Tống cứng người, vội nói: “Đúng đúng.”

“Aizz…. Nghe nói em ấy về học văn hóa trầy trật lắm, không có điểm cộng, coi bộ khó khăn đây…” Nghê Mai Lâm mỉm cười, “Hết cách rồi, thầy đừng quá đau lòng, nhìn Hải Tú lớp tôi xem. Không cộng điểm thì không cộng thôi, dù gì với thành tích của nó thì vài cái điểm cộng kia chỉ là phù du thôi, ha ha ha ha.”

Thầy Tống khổ không nói nên lời, gật đầu rồi bỏ đi.

Nghê Mai Lâm hớp một ngụm trà. Bực bội cả một ngày, cuối cùng cũng nở mày nở mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.