Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 85: Chương 85




Mấy ngày sau khi có điểm, sinh hoạt của hai đứa nháo nhào hết cả lên.

Điện thoại của Hải Tú và Phong Phi cứ rung lên liên tục, không gọi điện thì cũng là nhắc tin, bạn bè người quen hai bên gọi mãi không ngừng. Hai đứa biết điểm còn chưa kịp ôm nhau tâm sự ăn mừng thì chuông điện thoại đã réo inh ỏi rồi.

Nghê Mai Lâm là người đầu tiên gọi điện cho Hải Tú. Hải Tú biết ơn cô nhiều lắm, nhưng Nghê Mai Lâm thì không muốn nghe mấy lời nói nhảm này, bắt Hải Tú im miệng không được nói nữa, rồi nói cho cậu nghe trường học đang định làm gì vân vân.

Còn Phong Phi, người đầu tiên gọi cho hắn là Phong Hiên.

Phong Hiên lưỡng lự: “Mày… Mày dò được bao nhiêu điểm? Chị dâu mày hình như tra không đúng lắm.”

Phong Phi lập tức nổi điên cãi lại: “Chị dâu tôi tra đúng rồi! Ông không thể nghĩ tốt cho tôi một chút sao? Mà chị ấy chưa ngủ à?”

Phong Hiên bật cười: “Ngủ hả? Cả ngày ngồi canh điểm còn hăng hái hơn anh kìa. Chờ chút, chị dâu muốn muốn nói chuyện với mày.”

Chị dâu hắn liền càu nhàu với hắn một trận, nói hắn không được vội, định đi mời chuyên gia tư vấn về phân tích cho hắn, Phong Phi cứ vâng vâng dạ dạ đáp ứng. Qua điện thoại, hắn còn nghe được loáng thoáng anh hai đang nói chuyện với ba mẹ, anh hắn nói với chị dâu: “Không có gì nữa thì cúp đi! Mẹ muốn nói chuyện với nó.”

Chị dâu hắn vội nói do vui quá nên không chú ý, rồi nói thêm vài câu liền cúp điện thoại.

Vừa mới cúp xong, mẹ hắn chưa kịp gọi điện thì Khương Dụ Mạn đã gọi tới.

Phong Phi hơi ngạc nhiên, vội bắt máy, đầu kia lập tức vang lên giọng nói trách móc nhưng không kiềm được vui vẻ: “Hải Tú làm cái gì vậy? Cô gọi nãy giờ không được.”

Phong Phi cười đáp: “Cậu ấy đang nói chuyện với cô giáo, trường học có cử người tư vấn chuyên môn cho Hải Tú, đang phân tích cho cậu ấy thì phải.”

Khương Dụ Mạn hiểu rồi thì mừng rỡ nói: “Thi tốt quá, cô không biết nên nói gì nữa, đứa nhỏ này…” Khương Dụ Mạn cảm thán vài câu: “Cô cũng tra điểm cháu rồi, giỏi lắm.”

Phong Phi cười nói: “Nhờ Hải Tú cả.”

Khương Dụ Mạn vội vàng phản bác: “Cháu có cố gắng, lại thông minh nữa… Bình thường Hải Tú khen cháu nhiều lắm. Giờ cứ vậy đi, chừng nào Hải Tú rảnh thì bảo nó gọi cho cô nhé. Người thân trong nhà cứ gọi điện nãy giờ, cô cúp trước đây.”

“Vâng vâng, chờ cậu ấy nói chuyện xong cháu bảo gọi cho cô ngay.”

Phong Phi cúp điện thoại.

Hắn đi vào phòng ngủ. Hải Tú im lặng không nói gì, chỉ ngồi gật đầu, thấy Phong Phi vào thì dùng khẩu hình miệng nói với hắn: Hiệu – trưởng – đang – nói – chuyện – với – tớ.

Phong Phi cười nom cực kì xấu xa, cố ý đến gần cậu, lớn tiếng nói: “Chào hiệu trưởng Quách ạ!”

Hải Tú sợ đến mức suýt quăng luôn di động, Phong Phi thì bật cười ha hả. Điện thoại hắn lại reo lên, hắn liền cầm di động ra phòng khách nghe. Hải Tú cầm lại di động cho đàng hoàng, rồi lắp bắp giải thích cho thầy hiệu trưởng: “Dạ, dạ, là Phong Phi…”

“Dạ, cậu ấy cũng thi tốt lắm.”

“Dạ? Con con… con đang ở nhà cậu ấy, nên…”

“Không không, không phải họ hàng ạ…”

Trong phòng khách, Phong Phi nằm trên ghế salon, gác chân lên bàn trà, miễn cưỡng cười nói: “Con nói con thi được mà mẹ không tin, giờ mẹ tính sao đây? Lần này mẹ tin chưa?”

Lữ Hạo Lị vui vẻ nói: “Tin tin, con nói lúc nào mà mẹ không tin chứ? Hồi trước mẹ sợ con đặt mục tiêu cao quá rồi bị áp lực thôi, mẹ đâu có biết con học giỏi như vậy, Trời ạ… khoan ông đợi tí, tôi chưa nói xong mà.” Câu cuối cùng đó là nói với người đang đứng thủ sẵn một bên chờ được nói chuyện – Phong Thế Trác.

Phong Phi nghe được giọng của ba mình thì cười to: “Ba, hồi trước ba nói chờ có điểm rồi mua xe cho con, 622 lận đó… Ba tự tính xem nên mua xe gì đi.”

Đầu kia điện thoại, Phong Thế Trác bật cười, luôn miệng đáp ứng hắn.

Lữ Hạo Lị không biết phải khen Phong Phi thêm thế nào nữa, liền không ngừng hứa hẹn với hắn, hứa mua tùm lum đồ cho hắn, rồi lại hỏi hắn có muốn thưởng gì không.

“Con nói với mẹ lâu rồi mà.” Ý cười trên khóe miệng Phong Phi dần nhạt đi, “Xin mẹ hãy đồng ý với con một chuyện, chỉ cần mẹ đồng ý, xe kia con cũng không cần.”

Lữ Hạo Lị vui vẻ nói: “Đồng ý, con muốn gì cũng được, nói đi muốn gì?”

Phong Phi bật cười, im lặng một lúc rồi nói: “Chờ hai ngày nữa đi.”

Hắn nhẹ nhàng thở một hơi – vừa mới có điểm, hắn muốn ba mẹ mình vui vẻ vài ngày cái đã.

Nhưng Lữ Hạo Lị cứ hỏi mãi, còn hận không thể hái luôn mặt trăng xuống cho hắn chơi. Phong Phi cười nói: “Mẹ đừng nóng, mẹ nói mẹ còn về lại đây mà, chờ mẹ về… con nói cũng được.”

Lữ Hạo Lị cười hỏi: “Vậy hai ngày nữa mẹ về, rốt cuộc con muốn cái gì? Ở bên này sao? Để mẹ mang về cho.”

Phong Phi cười cười lắc đầu: “Chờ mẹ về rồi nói!”

Lữ Hạo Lị nói chuyện thêm một lát, bảo Phong Phi không nên vội tìm trường học, cô sẽ mời chuyên gia tư vấn cho hắn, phân tích tình hình năm nay. Phong Phi nghe lời, rồi cúp điện thoại.



Hai ngày sau đó, hầu như ngày nào hai đứa cũng đối mặt với chuông điện thoại.

Bạn bè thân thiết gọi điện hỏi thăm, chúc mừng liên tục, ba của Hải Tú cũng gọi cậu một cuộc. Đối với người ba vợ mà con trai mình thi đại học cũng không thèm hỏi thăm một tiếng, đợi có điểm mới gọi điện quan tâm này, Phong Phi không có một chút hảo cảm. Hắn bắt điện thoại thay Hải Tú, như một đại biểu thay mặt gia đình và Hải Tú cảm ơn ba của cậu đã quan tâm, rồi đơn giản hỏi thằng ông có nguyện ý lo liệu một phần tiền sinh hoạt và học phí của Hải Tú không – vừa nghe câu này thì ông ta cúp máy ngay.

Hải Tú dở khóc dở cười, cùng bàn bạc với Phong Phi xem như chuyện này chưa từng xảy ra, không nói lại với Khương Dụ Mạn, mất công cô lại bực bội.

So với Phong Phi thì thủ khoa đại học Hải Tú bận bịu hơn nhiều. Nhiều năm rồi trường học không có thủ khoa, năm nay không biết thế nào lại nảy ra một Hải Tú. Nhà trường bèn quyết tâm tuyên truyền thật tốt, thậm chí đã chuẩn bị xong kế hoạch tuyển sinh năm sau.

Hải Tú rất thông cảm vì trường học muốn mượn chút danh tiếng, nhưng cậu thực sự không quen làm mấy việc này, chỉ đồng ý viết một bài báo cảm ơn trường học cũ, còn phỏng vấn hay ghi hình gì đó đều uyển chuyển từ chối hết.

Nhà trường thế mà vẫn không chịu thua, làm cho Hải Tú nảy lên mưu đồ xấu. Lúc thầy hiệu trưởng gọi cho cậu lần nữa thì Hải Tú lại tiết lộ chút thông tin về bệnh của cậu khi trước, còn cả tính hướng và những chuyện khác người của mình nữa.

Nhà trường biết được, mới chịu bỏ đi tư tưởng làm rầm làm rộ của mình.

Việc tuyên truyền này rất dễ khiến người ta đào ra những chuyện không hay, chưa chắc là sẽ nói gì Hải Tú nhưng công kích trường học là việc chắc chắn sẽ xảy ra. Bọn họ sẽ đồn trường học quản lý quá tàn khốc, làm thủ khoa thành một đứa tâm thành các loại, cứ tùy tiện là có thể nghĩ ra một bản thảo tin tức. Thời đại của internet mà, ảnh hưởng của dư luận quá lớn, nhà trường mà lo không khéo thì hỏng hết.

Ngày hôm sau, Phong Phi mới biết được chuyện này, tức giận bắt Hải Tú phạt đứng.

Hải Tú ủ rũ đứng bên cạnh hắn, nhỏ giọng biện hộ: “Tớ có nói gì đâu…”

“Ai cho cậu nói với bọn họ về cái bệnh kia?! Cậu có bệnh gì đâu mà nói mình bị bệnh!” Hai mắt Phong Phi bốc hỏa.

Hải Tú cúi đầu, cẩn thận giải thích: “Tớ nói là trước kia tớ bị bệnh, tớ cũng đâu có nói là tớ chưa hết đâu…”

Phong Phi liếc cậu một cái: “Còn già mồm?”

Hải Tú lập tức ngậm miệng.

Thủ khoa đại học năm nay đang ngoãn ngoãn đứng trước mặt Phong Phi, giống như một bé học sinh tiểu học đang chịu phạt vậy.

“Không vui sao không nói cho tôi? Để tôi gọi cho ông hiệu trưởng, một mình nói bậy nói bạ gì không!!” Bệnh của Hải Tú vẫn là điều kiêng kị nhất của hắn, nếu không phải là thật sự rất rất cần thiết thì hắn sẽ không bao giờ nhắc lại, đừng nói là cho người khác biết.

“Còn nữa!” Phong Phi tức giận muốn cắn người: “Cậu còn nói cho bọn họ biết cậu đồng tính, bản lĩnh ở đâu ra vậy Hải Tú? Hả? Qua đây nói với tôi coi cậu còn muốn nói gì cho bọn họ nữa?”

Mặt Hải Tú đỏ lên, xấu hổ nói:”Tớ còn muốn nói là tớ và bạn trai của tớ rất yêu nhau, cậu ấy rất tốt với tớ, rất thương tớ… Vì cậu ấy tớ mới thi tốt như vậy…”

Phong Phi: “…”

Não hắn lập tức nhũn thành mấy mảnh, lập tức quên mình đang muốn nói gì.

Hải Tú trộm liếc hắn, thấy tình hình thì đánh bạo nuốt nước miếng bổ sung: “Tớ muốn tìm ai đó để nói điều này lâu lắm rồi.”

“Đó, tớ đã không nhịn nổi rồi, thầy… thầy hiệu trưởng cứ hỏi vì sao tớ không muốn, tớ liền nói ra.”

Mặt Hải Tú nổi lên hai đóa hoa đỏ, cúi đầu tự mình ngọt ngào trong chốc lát.

Phong Phi nghẹn một bụng giận dữ, không hiểu sao lại biến thành một bụng mật ngọt. Hắn khẽ cắn môi, kéo Hải Tú vào lòng mình xoa xoa nửa ngày.

Hắn đã yên tâm rồi, Hải Tú có thể thoải mái tiết lộ chuyện mà trước đây cậu giữ kín như bưng, sợ hãi người khác biết cho thầy hiệu trưởng để ứng phó, chắc đã hoàn toàn buông bỏ tâm ma rồi.

Phong Phi cưng chiều hôn nhẹ cậu, nói: “Không đi thì nói không đi, có cái gì hay ho đâu, trường học chủ yếu muôn tuyên truyền thôi…”

Thực ra Hải Tú có hơi áy náy: “Nhưng cô Nghê tốt với tớ lắm, tớ… tớ không ghét bọn họ tuyên truyền, nhưng tớ không muốn bị phỏng vấn đâu.”

“Cậu thi như vậy là đã báo đáp bọn họ đủ rồi.” Phong Phi xoa xoa đầu cậu, nói: “Mai mẹ tôi về, cậu về nhà mình vài ngày được không?”

Lần trước Lữ Hạo Lị về cậu cũng về nhà mình nên không quá để ý, “Ừ, vừa hay tớ định về ở cùng với mẹ tớ.”

“Đừng để bụng nghe không, sau này không như vậy nữa đâu.” Phong Phi nói đầy ẩn ý.

Hải Tú nở nụ cười: “Ai để ý đâu, tối nay tớ dọn đồ trong phòng nha! Mất công cô về lại thấy phòng bầy hầy lung tung.”

Phong Phi hôn cậu một cái: “Không cần, sáng mai tôi đưa cậu về nhà rồi ra sân bay luôn, vừa kịp lúc.”

Hải Tú chưa kịp phản bác, Phong Phi lại hôn lên môi cậu: “Để tôi đưa cậu về… Nhân tiện mua chút hoa lấy lòng mẹ cậu luôn.”

Hải Tú đành phải gật đầu:”Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.