Edit: Leur.
*mọi chú thích đều có ở cuối chương.
Vì có hẹn với một người bạn vào buổi tối cho nên Sở Cẩn Hành cũng không tính đi ăn tối với những người ở trường.
Nhưng khi chuẩn bị lên xe rời khỏi đại học D, anh nhận được điện thoại của giáo sư Hạ.
Điện thoại rung rung một lúc, tay Sở Cẩn hành đặt lên cửa xe, anh đứng dựa trên trên cửa, ngậm điếu thuốc.
“Này, tớ đặc biệt bỏ việc đánh nhau đến đón cậu đấy. Nhanh lên xe đi, tối nay chúng ta đi uống một chút.”
Sở Cẩn Hành nâng mắt nhìn một cái, không để ý tới Nghiêm Trì, cũng chẳng lên xe.
Anh dựa vào cửa xe, giọng điệu kính trọng: “Thầy.”
Rất ít người biết anh học tại khoa chính quy trường đại học D. Càng có ít người biết, giáo sư Hạ, phó giáo sư của ngành Y học Trung Quốc chính là người hướng dẫn của anh.
Lúc ấy giáo sư rất xem trọng anh, cực kì muốn nhận anh làm học trò. Nhưng anh lại từ chối cành ô liu mà giáo sư đưa tới, nhất quyết ra nước ngoài học quản lý.
Cậu sinh viên kia lại bỏ mùi thuốc, chọn nắm lấy tiền làm vị giáo sư già kén chọn tức giận nhiều năm, cho nên ông rất ít khi nhắc tới Sở Cẩn Hành, người khác cũng không dám ho he.
Ngày lễ Tết, Sở Cẩn Hành đều tặng quà nhưng giáo sư già đều nhíu mày, không cho anh mặt mũi mà chả thèm nhận.
Mấy năm nay, Sở Cẩn Hành hợp tác với giáo sư Hạ phần nhiều là vì dự án ở công ty, thái độ của ông đối với anh mới dịu đi một chút.
Vì thân phận của anh, vị giáo sư tỏ ra kính trọng anh trước mặt người khác, cực kì khách khí giống như cho anh mặt mũi. Nhưng sau đó lại như trước kia, ông khó chịu nhìn chằm chằm anh, thổi râu trừng mắt, muốn mắng là mắng.
Trưởng khoa nhìn một chút, lần nào cũng bị dọa mặt trắng bệch, chỉ sợ Sở Cẩn Hành trở mặt và hợp tác với Hoàng Điệu.
Lần này cũng vậy, giáo sư Hạ nói chuyện với anh không chút khách sáo:
“Thằng nhóc thối, buổi tối có đi ăn cơm không?”
Không chờ Sở Cẩn Hành trả lời, ông nói tiếp: “Thầy không quan tâm em là ai, nhưng sẽ không có chuyện người mời thầy ăn tối lại không đến mà đưa trợ lý đến thay đâu.”
“Nếu bữa tối hôm nay người đến là trợ lý của em, thầy sẽ làm như lần trước, đổi ly rượu của trợ lý em thành trà sen vàng, tiện đường giúp em dẹp luôn lửa!”
Nghĩ đến việc giáo sư Hạ cầm chóp đuôi run rẩy của trợ lý Dư Duệ bắt uống trà sen vàng đến khi cậu ta buồn nôn, Sở Cẩn Hành dở khóc dở cười, cong môi. Rõ ràng tâm tình anh cũng không tệ lắm.
Làn gió nhẹ lướt qua cây, những chiếc lá phong nhuốm vàng bị thổi bay, theo chiều gió khẽ rơi xuống tựa như nghỉ ngơi ở trên đỉnh đầu người khác.
Tiết trời mùa thu ở đế đô sớm đã tối đen, chỉ mới sáu giờ mà trời đã ảm đạm. Ngọn đèn đường bị bóng cây che đi, dừng ở trên gương mặt người đàn ông làm cho nụ cười có phần mềm mại.
Nghiêm Trì lười biếng dựa vào ghế ngồi, nhìn thấy Sở Cẩn Hành như vậy, đột nhiên không nhớ được trước ai là người cùng anh ta đánh nhau trong con hẻm lộn xộn, người đầy lệ khí, ra tay cực kì tàn nhẫn là bộ dáng ra sao.
Viên đá sắc bén sau nhiều năm mài mòn, cuối cùng cũng thành một viên ngọc dịu dàng.
Ít nhất là từ bên ngoài.
Nhìn thấy các cô gái đi trên đường lớn quay đầu lại nhiều lần, hai gò má ửng đỏ cười đùa xô xô đẩy đẩy, Nghiêm Trì rút điếu thuốc trên môi, gõ gõ vô lăng cười chế nhạo.
Sở Cẩn Hành độc ác bao nhiêu thì nhóm sinh viên chưa bị áp lực xã hội đè nặng bao giờ cũng không thấy được.
Sở Cẩn Hành lờ đi ánh mắt của Nghiêm Trì, tay xoa xoa lông mày chịu đựng, cầm điện thoại nhẹ nhàng giải thích:
“Thầy, buổi tối em thật sự có việc, không thể lỡ hẹn với người bạn tốt này được.”
Điện thoại truyền đến một tiếng hừ, “Tùy em.”
“Học trò nhỏ tốt hơn em hàng ngàn lần mà ta nói với em vừa về nước, thầy muốn đưa em ấy đi cùng. Thầy tính cho hai người các em làm quen một chút, nhưng em có việc thì thôi.”
Sở Cẩn Hành nghe vậy, bỗng nhiên năm chặt điện thoại, hô hấp đình trệ.
Một lời nói nhẹ nhàng mà lại dễ dàng nắm được tử huyệt của người kia.
*tử huyệt: huyệt nguy hiểm, có thể làm chết người khi bị tác động; cũng dùng để chỉ nơi bị coi là điểm yếu, mình cảmthấy so với điểm yếu thì tử huyệt hay hơn nên mình để vậy.
Tất cả những người thuộc ngành Đông Y đều biết giáo sư Hạ có một học trò cưng được nâng niu trong lòng bàn tay.
Học trò cưng này của ông không phải cháu gái Hạ Diêu mà là người có thành tích chưa bao giờ để mất vị trí số một, và đã đăng tải một số bài báo về thuốc Đông Y trên SCI dù còn nhỏ:
— Kỷ Dịch.
*SCI: Danh mục Trích dẫn Khoa học (Science Citation Index, viết tắt: SCI) là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học (Institute for Scientific Information, viết tắt: ISI) xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960. ( theo Wikipedia)
Khi còn học chính quy ở đại học D, Sở Cẩn Hành là người chưa rơi từng khỏi vị trí đầu, nhưng giờ đã bị thay thế.
Ít nhất là học trò cưng của ông giống ông, không có hứng thú với mùi tiền.
Vị giáo sư già thích bao che khuyết điểm, tuổi già lại càng trở nên dài dòng, khoe khoang không ngừng, cho nên Sở Cẩn Hành không xa lạ gì Kỷ Dịch.
Điện thoại im lặng, dường như cả thế giới cũng tĩnh lặng theo. Sở Cẩn Hành đưa mắt nhìn lá phong trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên hình ảnh cô gái khi buồn chán lại ném đồ vật khắp nơi, ánh mắt càng thêm ôn nhu.
Không cần giới thiệu.
Thậm chí anh biết về Kỷ Dịch còn nhiều hơn giáo sư Hạ.
Vị giáo sư già không cho Sở Cẩn Hành nói gì thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe tiếng bíp bíp bên tai, Sở Cẩn Hành bất đắc dĩ lắc đầu, cất điện thoại vào túi. Anh đứng thẳng người, ngẩn ngơ một hồi.
“Này này này, đứng đó vẫn đẹp trai ghê nhỉ? Lên xe đi!” Nghiêm Trì bấm còi thúc giục.
Tít tít—
Sở Cẩn Hành cúi đầu nhìn Nghiêm Trì, giọng hờ hững: “Tớ phải mời giáo sư ăn cơm, hôm nay không được, để khi khác đi.”
Nghiêm Trì thò đầu, chậc một tiếng trừng lớn mắt: “Sở Cẩn Hành, ông đây đến tận chỗ này đón cậu, cậu còn tính cho tớ leo cây nữa, có còn là người không?”
Sở Cẩn Hành đút tay vào túi, tâm tình tốt giãn mày: “Cô ấy cũng tới.”
Sự dịu dàng trong giọng nói pha trộn với nhau, khó có thể phát hiện ra tiếng cười.
Nghiêm Trì sửng sốt.
Bang—
Cánh cửa bị dùng sức đóng lại, Nghiêm Trì mới có phản ứng.
Thần kỳ làm sao, bây giờ đang là mùa thu mà lại có làn gió xuân thổi qua.
Anh em của anh ta cuối cùng cũng bước bước đầu tiên.
Mọi thứ thật là không dễ dàng!
Nhìn người đàn ông bên ngoài cong người chỉnh lại kiểu tóc, Nghiêm Trì không nhịn được cười thành tiếng, mở cửa xe đi xuống tận tình khuyên bảo:
“Đừng sợ hãi, có cơ hội thì nắm lấy mà chủ động theo đuổi vợ yêu đi.”
“Nói nhiều á? Cứ thử đến trêu chọc đi, xem phim thần tượng bao giờ chưa? Biết người ta lên kế hoạch như nào không? Làm một người đàn ông ấm áp biết không? Đừng có làm mình làm mẩy nửa ngày không thả ra được cái rắm gì.”
“Giả vờ lạnh lùng chán ghét sẽ làm cô gái chú ý là việc không bao giờ thành công đâu. Bây giờ, dù là tổng tài quyền thế đều sẽ bị..”
Sở Cẩn Hành bình tĩnh buông tay, đứng thẳng người. Anh không thèm quan tâm đến lời nói của Nghiêm Trì, xoay người bước đi.
Nghiêm Trì thò đầu ra ngoài cửa sổ, gọi với Sở Cẩn Hành: “Nhớ gọi chút rượu nghe chưa!”
Cho đến khi không còn bóng người nữa, điện thoại đúng lúc vang lên. Nghiêm Trì thuận tay bắt máy, âm thanh ồn ào xen lẫn truyền ra:
“Anh Nghiêm, có đi đánh nữa không? Cái đám cháu trai kia kiêu ngạo quá.”
Nghiêm Trì ngồi xuống, ngậm thuốc lá, giọng điệu hưng phấn: “Đánh!”
“Bảo chúng nó chờ một chút, tao đến ngay, thuận lợi thì coi như tao chúc mừng con trai tao thoát kiếp độc thân.”Bên kia, giáo sư Hạ đặt điện thoại xuống, đi đến bên cạnh cháu gái, trong lòng đã có dự tính mà nói: “Cẩn Hành đã đi trước rồi, chúng ta cũng đi thôi.”7 giờ tối, nhà hàng Thanh Khê đối diện đại học D.
Ba bàn lớn nhất ở cuối tầng 2, có rất nhiều người ngồi ở đó, bao gồm các nghiên cứu sinh, đàn anh đàn chị, bạn cùng lớp, còn cả trưởng khoa, phó khoa và giáo sư Hạ.
Kỷ Dịch thường xuyên cùng giáo sư Hạ nghiên cứu dự án, gặp không biết bao nhiêu là cảnh ăn tối như thế này. Cô đã quen, có thể ứng phó với mọi vấn đề.
Nhưng cô không quen ngồi cùng vị kim chủ này đâu.
Cảm giác ngang hàng với trưởng khoa ở bên kia thật sự quá sợ hãi, ngay cả giáo sư Hạ muốn nói chuyện với Sở Cẩn Hành cũng đem cô theo.
Vừa mới ngồi vào chỗ đã có rất nhiều người muốn ngồi cạnh Sở Cẩn Hành, nhưng giáo sư Hạ không nói hai lời trực tiếp lấy ghế kéo lấy người đang cố gắng trốn xa ngồi xuống, đẩy người chuyên gây phiền phức Hạ Diêu ra bàn khác.
Bây giờ ai cũng biết giáo sư Hạ quý cô như thế nào.
Kỷ Dịch không được tự nhiên, cảm giác có kim châm ở dưới ghế. Cô đứng ngồi không yên, cực kì sợ Sở Cẩn Hành hỏi cô muốn nói cái gì ở buổi diễn thuyết.
Cô ấy cũng có khá nhiều điều muốn nói. Dù sao thì một năm trước, cô cũng đã gặp Sở Cẩn Hành vài lần.
Cô muốn hỏi Sở Cẩn hành có nhớ mình không, muốn cảm ơn anh, muốn trả lại tiền ăn mà anh đã trả thay mình trước đó.
Hơn hết là muốn biết tại sao anh không thêm WeChat của mình và anh đã thấy dòng chữ lộn xộn trong tờ giấy kia chưa?
Kỷ Dịch không biết tại sao mình lại rối rắm đến thế này, cô còn thật sự cân nhắc, cuối cùng kết luận là do đám bạn cùng phòng trêu chọc cô mỗi ngày.
Ở đây đâu cũng là người, vừa ăn cơm nói chuyện phiếm vừa đẩy bát đổi cốc cho nhau.
Tuy rằng đều là người trưởng thành như vì còn chưa bước vào xã hội cho nên không có bộ dạng đưa đẩy khách sáo, uống rượu thỏa thích.
Anh ấy cũng nên thả lỏng mới đúng. Kỷ Dịch rụt chân ngồi trên ghế, suy nghĩ miên man.
Cô không phải là người sống nội tâm, nhút nhát.
Cô là kiểu thẳng thắn, môi trường lớn lên đã cho cô tài ăn nói khéo léo, từ trước đến nay gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng ma quỷ. Nhìn sắc mặt Sở Cẩn Hành, cô nói cái gì cũng không được, thậm chí trêu đùa giống như xúc phạm đến anh vậy.
Rõ ràng năm trước cô vẫn nói chuyện với anh được bình thường, 1 năm sau gặp lại vài lần lại cảm thấy xấu hổ.
Cũng may trên bàn toàn món ăn mà cô yêu thích, món thích ăn nhất còn được đặt trước mặt. Kỷ Dịch thuyết phục chính mình, cô đến đây chỉ để ăn thôi.
Tôm chiên xù.
Gà cung bảo.
Thịt kho Đông Pha.
Cá hấp Vũ Xương.
Chỉ cần nhìn nhiều hơn 1 lần, đồ ăn sẽ tự động đến trước mắt.
Đến lúc đĩa vịt chiên nhỏ dừng lại ở trước mặt mình, Kỷ Dịch lặng lẽ giương mắt.
Không cần hỏi gì cả….
Bỏ sự không tự nhiên đi, Kỷ Dịch một bên vui vẻ ngồi ăn, một bên lén lút nhìn Sở Cẩn Hành đang nói chuyện cùng trưởng khoa. Cô nhìn anh một tay vuốt ly rượu, một tay đặt trên bàn quay.
Hôm nay anh không mang kính, sự đẹp trai hoàn toàn hiện ra dưới ánh đèn chói mắt, lông mày thanh tú ẩn hiện giữa làn sương trắng, khuôn mặt tinh xảo nhuốm thêm vài phần kiều diễm.
Dáng vẻ tán gẫu, cười cười với người khác hệt như một công tử cao quý trong sách Trung cổ.
Kỷ Dịch nhìn đến xuất thần, bất giác ăn thêm vài con vịt chiên nhỏ.
Thịt vịt cuộn ớt và tiêu cực kì cay nồng, hương vị còn quyện với rượu trắng thơm tinh khiết.
Không cẩn thận ăn phải tiêu ngũ sắc, vị cay bùng nổ trong miệng, suy nghĩ cô đang bay bổng ở đâu cũng bị sự cay nồng kéo về. Kỷ Dịch buông đũa, hà hơi hà hơi với tay cầm lấy ly rượu uống hạ hỏa.Sở Cẩn Hành từ toilet trở về, Kỷ Dịch đã nốc hơn 6 ly rượu rồi. Hai gò má cô ửng đỏ, cũng chẳng biết là do cay hay do say.
Khóe mắt nhìn Kỷ Dịch có vẻ như chuẩn bị rót rượu tiếp, Sở Cẩn Hành yên lặng đổi thành cốc giấm táo, nghiêng đầu tới gần và nhỏ giọng:
“Giấm giải cay tốt hơn rượu nhiều.”
Kỷ Dịch giật mình, vươn tay vẽ hình trái tim lên chiếc cốc dùng một lần.
Chỉ là một con vịt nhỏ thôi, sao lại có chút say thế này?
Cốc dấm táo mới lấy từ tủ lạnh nên thành cốc có phần buốt, lạnh quá, vuốt cũng thật thoải mãi.
Kỷ Dịch lau lau đi hình trái tim, cầm cốc ngoan ngoãn uống.
Cô nhìn về phía Sở Cẩn Hành, mắt giương lên, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn cười toe toét.
Sở Cẩn Hành bị nụ cười này làm chói mắt, nghe rõ ràng tim mình đập nhanh hơn, trong lòng ngứa ngáy như bị móng vuốt cào nhẹ nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, cười nhu hòa.
Đưa mắt nhìn một vòng, không có ai chú ý tới bên này. Anh dựa sát vào Kỷ Dịch, thì thầm:
“Say rồi à? Mấy bữa tiệc kiểu này có thể rời đi trước đấy.”
Mơ hồ cảm thấy lời nói có chút quen tai, Kỷ Dịch hơi mông lung. Cô đang muốn nói chuyện thì điện thoại bỗng vang lên, mở ra là tin nhắn của Hạ Diêu gửi đến.
Diêu Diêu: [ Con ngoan, tớ đi trước nhé. Tên tra nam kia dám một chân đạp hai thuyền, bà đây sẽ làm đứt chân hắn cho hắn giác ngộ! ]
Diêu Diêu: [ Buổi tối có thể tớ không về ký túc xá đâu, tớ thấy cậu uống không ít rượu nên đừng có đi một mình, đi cùng ông nội tớ về hoặc gọi bạn bè tới đón nha. ]
Kỷ Dịch cảm thấy đầu hơi choáng váng, ngay cả hơi thở cũng nóng dần lên.
Cô dời tầm mắt, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng trên người Sở Cẩn Hành, học theo dáng vẻ của anh mà áp lên tai anh, hỏi: “Sở tiên sinh, quan hệ của chúng ta là gì thế?”
“Anh có phải bạn bè thân thiết của tôi không?”
Sở Cẩn Hành cứng đờ, cảm thấy hơi thở bên tai cực kì nóng bỏng.
Âm thanh xung quanh dần dần biến mất, Sở Cẩn Hành nhìn đôi mắt không chớp trước mặt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Người say thường không có kiên nhẫn, Kỷ Dịch lại thúc giục: “Sở tiên sinh?”
Từng hình ảnh bắt đầu trở nên bé lại, cuối cùng là hợp lại với khuôn mặt đang ửng đỏ kia. Sở Cẩn Hành nở nụ cười, nhìn Kỷ Dịch nhẹ giọng: “Bạn cũ.”
Bạn cũ sẽ không bao giờ gọi anh là Sở tiên sinh đâu.
*Gà cung bảo:
*thịt kho Đông Pha:
*cá hấp Vũ Xương:
*tiêu ngũ sắc:
*trà sen vàng: