Anh đi lại chỗ cậu xoa đầu, cười gượng. Chắc cậu lại đùa với anh nữa rồi.
- Thôi nào, bảo bối đừng đùa nữa. Anh có lỗi với em và con.
Cậu nhíu mày khó hiểu:
- Tôi có con? Tôi vừa gặp anh lần đầu...
Bác sĩ từ ngoài đi vào. Anh tránh đường, bác sĩ lấy ống nghe đặt lên ngực cậu.
- Nhịp tim đều. Có vẻ không nguy hiểm. Vợ anh chỉ mất trí nhớ trong thời gian ngắn. Yên tâm. Cứ từ từ chăm sóc cậu ấy sẽ khỏe lại.
Anh gật đầu. Đợi bác sĩ ra khỏi phòng. Anh đóng cửa.
- Tôi mất trí nhớ? Tại sao vậy?
Anh ôm chặt cậu:
- Em tên Trần Hào là Vợ của Dương Hạo.
Cậu ngây ngốc nhìn anh. :
- Anh là Dương Hạo?
Anh hôn nhẹ lên trán cậu:
- Đúng rồi.
“ Cạch “
- Ba nhỏ... oa...
Anh nhìn cậu bé, theo sau là Cảnh Minh. Cảnh Minh nhìn anh một cái thật lạnh. :
- Con mình cũng dám giết.
Anh nắm cổ áo Cảnh Minh trừng mắt:
- Cậu nói lại xem.
Thấy không ổn, cậu cố đứng dậy giữ tay anh:
- Hạo... Đừng...
Anh nhớ lại cảnh lúc đó... cậu đã nói Đừng... nhưng tại sao anh vẫn...
- Ba lớn. Dừng lại.
Anh thả cổ áo Cảnh Minh ra. Anh bế Tiêu Quân lên.
- Tiêu Quân con biết Ba lớn sao?
Tiêu quân gật đầu cười tươi:
- Phải. Ba nhỏ hay cho con xem hình Ba lớn. Ba nhỏ hay khóc một mình lắm. :“< Ba nhỏ nói Ba nhỏ nhớ Ba lớn. Tiêu Quân cũng nhớ Ba lớn.
Cậu nhìn 2 người nói chuyện vui vẻ như thế bất giác trên môi cũng nở nụ cười.
- Có vẻ như chúng ta có một gia đình hạnh phúc nhỉ?
Anh nhìn cậu, tránh ánh mắt cậu. Gật đầu.
- Ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với anh.
Anh để Tiêu Quân ở gần cậu. Đi ra ngoài. Cảnh Minh lấy trong túi áo khoác ra cuốn nhật kí nhỏ đưa cho anh.
- Chú Trần chưa biết chuyện. Anh lo tìm cách giải quyết. Tôi đi trước.
Anh ngồi xuống ghế chờ bên ngoài lật từng trang ra xem.
Ngày X Tháng X
- Hạo à. Em về nước rồi này. Từ giờ em bắt đầu viết nhật kí. Sáng nay chúng ta có gặp nhau. Lâu rồi không gặp anh đẹp trai hẳn ra a~. Lúc đó thật là muốn chạy lại ôm chặt anh. :“.< Em không muốn nhìn anh như thế đâu. Oa
~
Đọc đến đây nước mắt anh chảy xuống làm ướt trang giấy. Tiêu Quân đi ra nhìn anh. Cậu bé đưa tay lau nước mắt trên má anh:
- Ba lớn đừng khóc. Ba lớn khóc Tiêu Quân cũng khóc.
Anh ôm chặt Tiêu Quân. Bây giờ anh không dám nhìn mặt cậu. Anh cảm thấy có lỗi với cậu. rất nhiều. Không thể trả hết. Anh dắt Tiêu Quân vào trong. Cậu nhìn anh phùng má:
- 2 cha con mấy người để tôi một mình.
Anh cười lớn nhìn xuống Tiêu Quân:
- Nhìn Ba nhỏ trẻ con chưa kìa.
Tiêu Quân dùng ánh mắt sắc bén được thừa hưởng từ anh mà nhìn cậu:
- Ba nhỏ. Cô giáo dạy không được như vậy. Như vậy là Hư!
Cậu bĩu môi khoanh tay giận dỗi:
- Em muốn về.
Anh nghiêm mặt:
- Không được. EM còn chưa khỏe.
Cậu trưng ra bộ dạng đáng thương Face mà uy hiếp anh. Anh bất lực thở dài đi làm giấy xuất viện cho cậu.
========================================================
- Nhà chúng ta sao?
Anh cười nhẹ xách bịch đồ dơ của cậu lên phòng. Anh lục túi áo cậu lấy USB. Anh nhìn nó một lúc rồi bẻ gãy làm đôi quăng vào sọt rác. Anh đứng trên cầu thang quan sát cậu. Đang hỏi Tiêu Quân đâu à? Đương nhiên gửi cho bảo mẫu Cảnh Minh rồi :3. Cảnh Minh số ở đợ.
Cậu chạy xung quanh nhà tham quan. Nhà cậu à? Sao to vào đẹp thế? cậu nhìn lên trên. Anh đang nhìn cậu.
- Hạo. Anh đẹp trai dữ vậy.
Anh nén cười, sao cậu lúc nào cũng đáng yêu như này sao anh chịu nổi.
- Chuyện đó anh biết.
Cậu cười nhẹ:
- Chồng em đẹp trai như vậy chắc nhiều người theo lắm?
Anh đi xuống ôm cậu:
- Lo tìm cách giữ chồng em.
Cậu vòng tay qua cổ anh nói nhỏ:
- Anh không làm gì có lỗi với em đâu. Em tin là vậy.
Anh lặng đi một chút. Cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cậu:
- Phải. Anh không làm gì có lỗi với em đâu.
===========================================================
2 tháng rồi, cậu chưa nhớ lại nữa. “ Reng reng reng “ cậu cầm điện thoại lên nghe.
- ' Hào 1 tiếng nữa em lên phòng lấy hồ sơ cho anh rồi đem lên công ti cho anh được chứ? Ở trong tủ. Lúc đó anh có cuộc họp quan trọng. '
Cậu tắt máy, lon ton chạy lên phòng thay quần áo. Cậu mặc chiếc quần jean đen rách gối thêm cái áo đen tay dài. Cậu mở ngăn tủ thấy có cuốn sổ nhỏ, cậu cầm lấy ngồi trên giường đọc từng trang một. Đầu cậu đột nhiên đau dữ dội.
- Phải rồi... Hạo... đã... hức... con à...
Cậu nằm đó suy nghĩ, thời gian qua anh cũng đã chuộc lỗi. Cậu giả vờ xem như chưa thấy gì. Đặt cuốn sổ lại chổ cũ. Lấy tập hồ sơ. Còn sớm nhở. Nên đi thay đổi một chút chứ :3 dù gì cũng là đàn bà con gái mà. À nhầm đàn ông con chai :3.
Cậu đi Salon nhuộm tóc. Xanh rêu các kiểu :3. Bấm lỗ tai một bên, đeo khuyên tai đen. Khi làm xong cậu nhìn lại đồng hồ. Ơ... trễ rồi. Cậu chạy ra ngoài đón Taxi tới công ti anh. Lúc cậu bước vào. Ai cũng ngạc nhiên nhìn cậu. Cậu trở nên khác hẳn lúc trước. Cậu cười nhẹ nhìn mấy cô nhân viên rồi đi vào thang máy. Bấm lên số cao nhất. Cửa thang máy cừa mở, cậu không quan tâm bên trong có ai chỉ biết nhiệm vụ là đưa tập hồ sơ cho anh. Đẩy cửa bước vào, ai cũng nhìn cậu. Anh cũng ngây người nhìn cậu. Vợ anh à? Phải Vợ anh thật không vậy? Cậu đi lại anh đưa tập tài liệu.
- Xin lỗi em tới hơi trễ.
Môi cậu đỏ đỏ cứ chu ra làm người ta muốn cắn một cái mà ~. Da cậu đã trắng lại thêm vừa nhuộm cái đầu xanh rêu nữa. Đúng là câu dẫn người ta mà. Anh nhìn mọi người.
- Khụ...
Mọi người luyến tiếc rời mắt khỏi cậu. Anh xoa đầu cậu một cái:
- Em qua phòng đợi anh.
Cậu lắc lắc đầu.
- Hạo. Em muốn ở đây.
Cậu nhìn sơ mọi người một vòng. Tử Tử? Cô ta sao lại...? Cô ta đang nhìn cậu. Cậu sợ hãi lùi sát vào người anh.
- Rồi rồi. Ở đây thì ngoan ngoãn ngồi yên đó cho anh.
Cậu gật gật đầu nghe lời lai ngồi ghế anh. Ngồi đâu yên, thấy trong người nóng nóng. Cậu kéo cổ áo ra thổi thổi vào. Có vẻ ánh mắt đều tập trung về cậu rồi. Đáng yêu chết người mà.
- Nghỉ đi! Không họp gì nữa.
Anh đi lại ôm chặt cậu.
- Bảo bối. Em thật là.
===================================================================
Sau một hồi suy nghĩ ta vẫn không thể ngược đôi bạn chẻ này :3
Ai đoán đúng Tiêu Quân là Công hay Thụ thì ta tặng Chap cuối cho người đó a~ 3 người Đoán đúng đầu tiên :3.