Nhóc Câm Chọc Hồng Trần

Chương 37: Chương 37: Quay cuồng quá long




Hai người đi trong sơn đạo âm u, Thu Anh Đào bỗng nhiên nhớ tới vấn đề vị cao nhân không lộ diện kia hỏi, mà Mộ Giai Nam không trả lời, nàng mở ra hôp văn chương vừa đi vừa viết: ngươi từ mấy tuổi đã bắt đầu luyện công?

“Ba tuổi.” Mộ Giai Nam biết nàng tò mò, nói cho nàng nghe cũng không sao, hắn hai tay vòng trước ngực bước dài về phía trước: “Sư phụ ta cũng là nghĩa phụ của ta, là phụ thân của Nguyễn Linh Nhi, hai mươi mấy năm trước, nghĩa phụ ta từng là người mà giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, tiếng xấu giang dương đại đạo,—— Thủ Vô Ngân .Cả đời làm trộm của Nghĩa phụ chưa bao giờ thất thủ. Mà lạc thú của nghĩa phụ không phải là trộm bảo vật, mà là đem các gia bảo giấu kín, sau đó lưu lại dấu vết cho người bị mất trộm biết, nếu người bị mất bảo vật không tìm được trong kỳ hạn, thì phải lấy bạc đến chuộc, nếu vì mặt mũi mà cự tuyệt giao dịch, nghĩa phụ sẽ hủy bảo vật, sau đó lại đem bảo vật bị hủy trả lại cho người mất. Rất thú vị đi? …” Mộ Giai Nam hiển nhiên tán gẫu hưng trí bừng bừng: “A đúng rồi, cha ngươi từng đề cập ‘Nguyệt nhi loan loan, quá thủy lưu ngân’ ý nói đó là Minh Nguyệt loan đao, nhưng đó cũng là do Minh Nguyệt đạo trưởng bỏ ra số tiền lớn chuộc về từ trong tay nghĩa phụ, nhưng không biết là do miệng lưỡi thế gian, hay là Minh Nguyệt đạo trưởng tự cảm thấy không còn mặt mũi cho nên mới lui ẩn giang hồ đi, ha ha.”

“…” Thu Anh Đào nghe vậy thì cứng lưỡi, thì ra Mộ Giai Nam thích đi ăn trộm như vậy, nguyên lai là chịu ảnh hưởng từ lời nói và việc làm của nghĩa phụ, xem bộ dáng đắc ý của Mộ Giai Nam kìa, hắn không nghĩ đến việc ăn trộm của hắn là gì sao, nói trắng ra là toàn gia đều là tặc.

Thu Anh Đào bán tín bán nghi lại viết xuống: vậy nghĩa phụ ngươi thật sự chưa thất thủ lần nào sao?

Mộ Giai Nam trong mắt xẹt qua một tia ngưỡng mộ: “Đã nói là nghĩa phụ ta có chỗ hơn người. Không biết là do người hiểu được tác dụng của giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, hay là do người đã đùa giỡn chán rồi, cho nên trong một đêm người đã mai danh ẩn tích trong chốn võ lâm, có người đồn đãi nghĩa phụ đã bị lương tâm khiển trách, cuối cùng tự nhận lỗi tự sát, kỳ thật nghĩa phụ tìm một chỗ gần kinh thành, lập ra Nhất Sơn Mạch làm sơn trại chủ, đứng ở chỗ cao nhìn xa thế gian.”

Thu Anh Đào gật gật đầu, cũng giống như rất nhiều đại minh tinh đang nổi tiếng mà từ giã nghệ thuật vậy, lưu lại trong lòng mọi người một hình tượng hoàn mỹ nhất, bất quá nghĩa phụ hắn lưu cho thế nhân chỉ sợ là sợ hãi mà thôi, lão nhân này thật đúng là không tốt mà.

Nàng tiếp tục viết: vậy ngươi vì sao lại đi trộm đồ? Tính kế thừa “Y bát” của nghĩa phụ ngươi, muốn đùa giỡn người kiếm tiền hả?

Mộ Giai Nam sắc mặt chợt lạnh chớp mắt một cái, khóe miệng vi liễm… không chút để ý nhíu mày: “Nói hết một lần ngày sau không có gì để nói, lần sau ta nói tiếp cho ngươi nghe.”

Thu Anh Đào khóe miệng giật giật, Mộ Giai Nam tham tiền như vậy, tám chín phần mười là bị nàng nói trúng nên ngượng ngùng không muốn thừa nhận chứ gì.



Bọn họ đi qua sơn đạo, mặc dù hoa thơm, chim bay lượn, nhưng Mộ Giai Nam cũng không buông lỏng cảnh giác, hắn nhớ tới lời dặn dò của Cốc Mộng Vũ, nhưng nàng chỉ mới nói một nửa đã bị đại sư huynh ngăn cản, nàng muốn Ngưu Nữu Nữu cẩn thận chuyện gì? …”Nữu Nữu, tới gần ta.”

Thu Anh Đào cất hộp văn chương đuổi theo Mộ Giai Nam, vừa bước đi vài bước, dưới chân nàng đột nhiên trầm xuống, thân thể nàng nhẹ nhàng rơi xuống dưới… Nàng nghĩ nàng nhất định sẽ bị ngã chết, nhưng rất nhanh nàng đã rơi xuống nước, hắc ám địa hạ tầng ẩm ướt, cả người nàng theo dòng nước một đường trôi đi, cái loại cảm giác này giông như nàng đi chơi công viên nước, ngồi trên thuyền mà trượt xuống thác vậy, nhưng tâm tình lúc này thì không vui vẻ gì.

Trượt trong chốc lát, nàng liền giống như một loại thức ăn khó ăn, bị đại yêu quái một ngụm phun ra, mông nàng ngã ngồi trên mặt cỏ, nhưng nàng còn chưa kịp đứng dậy, chỉ thấy mặt cỏ lại sụp xuống, người rơi xuống quá nhanh, giống như đi tàu siêu tốc, cũng không có dây an toàn a, nàng bụm mặt muốn thét chói tai lại kêu không ra tiếng, khi mông nàng lại hạ trên mặt đất rồi lại trượt xuống một lần nữa, nàng chỉ đành mặc cho số phận.

Kích thích trong nháy mắt qua đi, nàng lại một lần nữa bám chặt mặt cỏ, Thu Anh Đào không dám lộn xộn, tay nắm chặt lấy đám cỏ, không biết qua bao lâu, nàng như trước vẫn không nhúc nhích chỉ ngồi yên tại chỗ.

“Không cần xin tội, xin đứng lên đi.” Một đạo âm thanh nhu hòa xâm nhập vào tai, Thu Anh Đào nhìn đến một đôi hài màu xám, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nàng chỉ thấy một vị nam tử trẻ tuổi khoàng hai mươi tuồi, thần sắc mang theo mỉm cười.

Thu Anh Đào rất muốn đứng lên, nhưng nàng mới trãi qua kinh sợ và xóc nảy làm cho hai chân như nhũn ra, nàng lắc lư lại té ngã, nam tử vội vàng nắm cánh tay nàng, sau khi nam tử thấy nàng có thể đứng vững, ánh mắt lơ đãng dừng trước ngực nàng, nhất thời mâu trung cả kinh vội vàng lui ra ba bước phía sau xoay người tạ lỗi: “Thất lễ , thất lễ .”

“…” Thu Anh Đào cảm thấy nam nhân này có tố chất thần kinh, nếu dám đặt cạm bẫy bắt nàng như thế, sao lại không dám nhìn nàng chứ? Nàng quần áo ướt sũng, lúc này mới phát hiện quần áo ẩm ướt, cho nên cái yếm màu đỏ chợt hiển lộ . Thu Anh Đào hút một ngụm khí lạnh, ngay sau đó đạp hạ mí mắt… Cũng không có hở gì nhiều mà, cũng không có gì nha, nam nhân này phản ứng kịch liệt như vậy để làm gì chứ? Đúng là bệnh thần kinh.

Cùng lúc đó, Mộ Giai Nam đang quan sát xung quanh, một khắc khi Ngưu Nữu Nữu rơi vào cạm bẫy, Mộ Giai Nam đã hiểu ý tứ trong lời nói của Cốc Mộng, nhưng muốn cứu Nữu Nữu cũng không kịp.

Hắn chỉ đành tìm kiếm xung quanh rừng rậm: “Mời người bắt đầu thử thách sấm quan, trong một nén nhang nếu tìm được bạn đồng bạn liền tính là qua cửa.”

Mộ Giai Nam nhìn xa xa một đoạn chặn lại đường đi sơn mạch, núi đá có to có nhỏ, có mấy chục hang động… Hắn thần sắc hơi phiền muộn: “Nếu tìm không thấy, nha đầu kia sẽ có nguy hiểm sao?”

“Ngươi đã thấy rồi đó, huyệt động này tổng cộng có ba mươi sáu chỗ, mà vị nữ tử kia bị giam giữ ở một trong những nơi đó, mà ba mươi sáu huyệt động, có mười tám huyệt động có dã thú thường lui tới, nếu ngươi trong một nén nhang còn không tìm được vị nữ tử kia… Huyệt động sẽ thả vào một đàn sư tử đói khát đã lâu, được rồi, vượt cửa bắt đầu…” Vừa dứt lời, một nén nhang đã vững vàng cắm trên mặt đất ——

“…” Mộ Giai Nam mâu trung cả kinh, chết tiệt cái tên thiết kế ra quy luật này, thật sự là ngay cả thở cũng không cho, hơn nữa không hề nhân tính, cư nhiên tìm không thấy người sẽ cấp dã thú làm đồ ăn, huống chi Nữu Nữu không thể khóc kêu càng không thể nói cài gì làm ám chỉ! Nhưng giờ phút này không phải là lúc cãi lại, nhang đã đốt, mạng người quan trọng, Mộ Giai Nam nhảy thân bay qua thềm đá… Nữu Nữu đừng sợ , mọi việc đã có Nam ca.



Nam tử bắt cóc Thu Anh Đào cũng không có trói nàng lại, vẫn là nho nhã lễ độ dẫn nàng đi vào một gian thạch động, Thu Anh Đào nhìn không ra mình ở nơi nào, nhưng nàng giờ phút này lo lắng an nguy của Mộ Giai Nam, nàng mở ra hộp văn chương hỏi: bạn đồng hành của ta đâu?

Nam tử đầu tiên là ngẩn ra, khó trách nữ tử này không kêu không gọi, hắn mới đầu còn trong lòng khen ngợi nữ tử này gan dạ sáng suốt hơn người, nguyên lai là vị ách nữ, hắn chi tiết nói: Đang khảo nghiệm qua cửa, chỉ có thuận lợi tìm được cô nương thì mới xem là qua cửa, thời hạn là một nén nhang.”

Thu Anh Đào như trút được gánh nặng gật gật đầu: nếu qua cửa thất bại hắn có bị nguy hiểm không?

Nam tử có chút ngoài ý muốn, nàng không hỏi bản thân có nguy hiểm không, mà lại đi quan tâm tình cảnh nam tử. Tin tức từ bốn cửa truyền về cũng không có nói rõ quan hệ hai người, nhưng điều này cũng không trọng yếu, nếu đồng hành tất nhiên tồn tại nào đó liên hệ mới quyết định lên Yến Hoàn Sơn. Đương nhiên, cũng có không ít võ lâm cao thủ liên thủ muốn qua cửa, nhưng vừa nghe có sư tử trong động liền buông tha chuyện qua cửa, còn có người bị nhốt giao tình không sâu với người vượt cửa, cho nên không muốn vì đồng bạn mạo hiểm, cũng chứng minh người vượt của là người ích kỷ, quan niệm giang hồ đạo nghĩa nông cạn.

Mà cửa này là kiểm tra phẩm hạnh người sấm quan. Cửa thứ năm—— đồng lòng, thoát khỏi miệng sư tử. Bởi vì mục đích khảo nghiệm là muốn biết được quyết tâm của người muốn lên núi, thứ nhất bắt người đồng hành là muốn xem đạo nghĩa của người vượt cửa, là cái gọi là đồng tâm hiệp lực cùng cửa ải khó khăn, thứ hai lợi dụng phép khích tướng kích phát võ công thực lực của người vượt cửa.

Một nén nhang chưa tìm được bạn đồng hành, thì bạn đồng hành sẽ làm mồi cho sư tử, chỉ là chiến thuật tâm lý làm người nghe kinh sợ, mặc dù thật sự tàn nén nhang cũng sẽ không thả sư tử cắn người, nhưng mười tám huyệt động có mãnh thú là sự thật, mà người vượt cửa chỉ cần giết ba dã thú thì được xem là có quyết tâm, coi như là qua cửa thành công, chỉ là người qua cửa không biết chân tướng mà thôi.

Mọi người đều biết, vào Yến Hoàn Sơn hơn phân nửa là vì muốn tầm sư học nghệ, Yến Hồi đại sư càng coi trọng phẩm hạnh của người học y, do dó thiết trí thật mạnh những cửa khảo nghiệm. Nếu người qua cửa thuận lợi thông qua cửa này liền có thể gặp được Yến Hồi đại sư.

Suy nghĩ như thế, nam tử lại cùng nói chuyện vài cầu Thu Anh Đào, hắn biết được người vượt cửa chính là vì giúp nàng tìm y. Không khỏi cảm tò mò… Thực hiển nhiên hai người đều không phải là vì muốn gia nhập Yến Hoàn Sơn mà đến, nhưng sư phụ đã có mệnh lệnh mới —— cho dù họ có qua cửa thành công cũng không cho họ đến gặp Yến Hồi đại sư, mà là muốn họ tiếp tục qua cửa. Nhưng những cửa tiếp theo rất khó vượt qua, phải là người phi thường mới có khả năng an toàn, còn nếu chỉ là những kẻ phàm phu tục tử tánh mạng sẽ khó bảo toàn.

“Người đó võ công có lợi hại không?” Nam tử ngẩng đầu, phát hiện Thu Anh Đào dường như không có việc gì vẽ loạn trên giấy.

Thu Anh Đào không biết võ công của Mộ Giai Nam có cao hay không, nhưng hắn ba tuổi đã luyện công chắc là cũng được xem là võ công cao cường đi?

Nàng cười tủm tỉm viết xuống: hắn là nam nhân kêu ngạo nhất ta từng gặp.

Trong mắt nam tử thêm mấy phần lo lắng, chỉ nói: “Vậy là tốt rồi, chỉ mong hắn dũng mãnh như lời ngươi nói.” Hắn đứng dậy chỉ tay về một địa phương trống rỗng: “Muốn tới xem cuộc chiến không? Nơi này xem rất rõ ràng.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng kéo sợi dây thừng trên thành động, một con sư tử chậm rãi đi ra khỏi nhà giam ——

Thu Anh Đào ngẩn ra, nàng vội vàng đi lên vài bước rồi ngồi xuống, lúc này nàng mới phát hiện bản thân đang ở trên Mộ Giai Nam một tầng. Theo như lời nam tử nói, huyệt động được chia thành ba mươi sáu cửa, nhưng toàn bộ huyệt động đều thông nhau, cho nên nói trắng ra là, Mộ Giai Nam vô luận đi vào huyệt động nào đều sẽ gặp được… A! Thu Anh Đào theo bản năng muốn la lên, nhưng nam tử đã điểm trụ huyệt đạo của nàng… Một con sư tử sắp cùng Mộ Giai Nam đối mặt “Chào hỏi” , ô ô, nàng phải làm sao bây giờ a ——

“Cô nương đừng lo lắng, đồng hành của ngươi rất bình tĩnh…” Nam tử đôi mắt hẹp dài xẹt qua đỉnh đầu Mộ Giai Nam, phát hiện hắn không có sợ hãi mà tự loạn trận tuyến, bời vì hắn đã đốt đuốc.

Thu Anh Đào lòng nóng như lửa đốt cũng không cử động được, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Giai Nam, sư tử a, chỉ cách Mộ Giai Nam một bức tường mà thôi, cẩn thận a.

… Mà Mộ Giai Nam nghe bên tai truyền đến một chuỗi âm thanh thở dốc của dã thú! Hắn ẩn ẩn suy tính, thật ra bốn phía trong động đều thông suốt, mà bên trong có dã thú, ít nhất cũng hơn mười con dã thú đang chờ dịp phát động.

Dã thú sợ lửa, Mộ Giai Nam đốt hơn mười cây đuốc, đột nhiên hắn đem những cây đuốc ném vào các góc bên trong động, theo ánh lửa bay đi, chỉ nghe trong động nhất thời truyền ra liên tiếp tiếng tê hô và tiếng phá rào cản.

“Hắn muốn làm gì? Sư tử trong hoảng sợ sẽ trở nên dũng mãnh hơn, hắn làm như thế chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?” Nam tử khó hiểu sờ sờ cằm, chẳng lẽ người này ngay cả chuyện đơn giản vậy mà cũng không biết sao? … Mà trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, Mộ Giai Nam lại tung ra vô số cây đuốc, khơi mào kích thích đối với đàn sư tử.

Bên tai là tiếng rống đinh tai nhức óc, chó cùng rứt giậu, Sư tử đã phá gãy rào cản. Thu Anh Đào cả kinh thấy mấy con sư tử đã cắn rào chắn mà chạy ra, nàng khẩn trương tay chân lạnh lẽo… Hắn điên rồi sao?

Sáu con sư tử tụ lại cùng một chỗ, trong cổ họng bọn chúng xuất hiện hơi thở nghiến răng nghiến lợi, làm người ta không khỏi kinh hãi khiếp đảm, đám sư tử đề thấp thân hình chuẩn bị tấn công, nhưng trong tay Mộ Giai Nam vẫn còn cầm đuốc, bọn chúng cũng không dám lao vào, chỉ thấy đám sư tử đồng thời giương vuốt sắc bén bao vây Mộ Giai Nam ——

Thu Anh Đào trơ mắt nhìn Mộ Giai Nam gặp nguy hiểm, mà nàng ngay cả một câu cổ vũ cũng không nói được, nàng khẩn trương cơ hồ muốn ngất đi, một khi cây đuốc trong tay Mộ Giai Nam bị tắt, đám sư tử tất nhiên sẽ cắn hắn thành từng mảnh nhỏ… Nước mắt nàng tí tách tí tách rơi xuống.

Nàng không chữa bệnh nữa, không chữa nữa, Mộ Giai Nam, ngươi ngu ngốc mau chạy đi a! Câm điếc thì như thế nào? Hắn căn bản không cần vì nàng mà mất mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.