Tan học, tôi dải bước ra lán xe, đạp cấp tốc về nhà. Nhưng cảnh
đẹp bên đường cứ cuốn hút tôi khiến tôi phải chạy xe chậm lại để thả hồn vào
nơi đó. Gió thổi, vờn tóc tôi một cách thích thú. Cây cối bên đường xào xạc như
thì thầm bên tai tôi. Mặt trời đang từ từ biến mất sau những dãy núi, những khu
nhà. Không còn sự gay gắt của tia nắng mặt trời, không còn sự ồn ào của phố xá,
chỉ còn lại sự thanh bình yên lặng sau một ngày mệt nhọc. Tôi khẽ mỉm cười, ngắm
nhìn mọi thứ. Tất cả mọi ưu phiền như tan biến. Chiếc xe bon bon chạy.
Trở về nhà, tôi khẽ mở then cửa, dắt xe vào rồi gài cửa lại, từ từ vào trong.
Phù! May quá! Hôm nay không có ai đến nhà làm phiền mình nữa. Tôi nhảy chân
sáo, bước lên trên phòng, đặt cặp sách trên bàn, sau đó tắm rửa rồi phi như bay
xuống nhà. Một mùi thơm “quyến rũ” chui vào mũi khiến bụng tôi biểu tình dữ dội.
Mẹ nấu gì mà thơm thế nhỉ? Đi vào bếp, tôi suýt ngã ngửa xuống đất nhưng may
sao lại bám được vào mép bàn chứ không thì mông “hôn” đất từ lau rồi. Cái lí do
khiến tôi shock đến mức độ “hôn” đất thì chắc chẳng ai tin nhưng không nói ra
chắc tôi phát khùng mất. Là thế này: Tôi đang “hùng dũng” bước vào, tư thế
“hiên ngang” “đường hoàng” như vị quan chuẩn bị nhận chức. Bỗng mắt tôi mở to
như hai cái đèn pha ô tô, miệng há to như bát ăn cơm, tóc như muốn chổng ngược
lên giời. Trước mắt tôi, ba hot sờ boy của trường đang tranh giành nhau nấu ăn.
Cực shock. Đứa nào mà không shock, ngạc nhiên thì tôi cho xuống địa phủ làm
quan luôn. Quay sang nhìn mẹ, bà chỉ lắc đầu.
Chẳng đợi ba con người kia giải thích, tôi đã cất tiếng vàng oanh:
- Ba người đến làm gì? Bộ hết việc để làm rồi hả?
Chàng trai dũng cảm – Kin nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn ý nhầm cún, chớp
chớp làm người tôi từng đợt từng đợt sóng nổi da gà.
- Nhóc. Không phải là tại mà mà. Tự dưng anh đang cũng mẹ em nấu một món ăn thì
hai người này đến tranh giành đó chứ. Có giận thì nhóc cứ giận hai người đó. Đừng
giận anh nha.
Đang định lên tiếng thì cái giọng lạnh lùng của hot sờ boy cực cực kì đáng ghét
vang lên.
- Tên kia, nói gì hả? Im cái miệng lại coi.
- Tôi nói đúng sự thật.
- Không phải, sai hết.
- Đúng
- Sai
- Đúng
- Sai
Blap… blap… Đầu tôi như muốn nổ tung ra. Tức giận, tôi hét lên làm chim đậu
trên cành cũng bị ngất mà chết.
- ĐỪNG CÓ ĐẤU KHẨU VỚI NHAU NỮA.
Hai chàng trai im bặt. Tôi quay sang hỏi mẹ.
- Hôm nay có món gì ạ?
- Mẹ xin lỗi nhưng mẹ không nấu được món gì vì bị ba chàng trai này tranh mất bếp
rồi.
Nhưng một mùi thơm hấp dẫn bay vào mũi, ọt ọt bụng tôi lại sôi lên. Một giọng
nói trầm ấm vang bên tai.
- Hương, tôi đã nấu được mấy món. Mọi người cũng đã đói. Vào ăn thôi.
Tôi cảm động, nhìn Triết Vũ ngưỡng mộ.
- Anh giỏi quá! Cảm ơn anh nhiều nha. Yêu anh nhất.
Câu cuối thốt ra, Triết Vũ lặng người rồi nhìn tôi mỉm cười ấm áp. Hì…hì… Công
nhận, Triết Vũ là số một. Tôi và mẹ ngồi vào bản thưởng thức từng món ăn do
chính tay Hoàng tử ấm áp Lý Triết Vũ làm mới được. Gắp một miếng thịt, rất vừa
miệng, nó còn mềm, có mùi thơm đặc biệt. Chẳng mấy chốc mà tôi đã ăn xong. Nhìn
Triết Vũ, tôi khen ngợi.
- Ngon lắm. Sao anh lại nấu giỏi thế?
- Cũng không có gì đâu.
Ah… Quên mất! Tôi quay sang nhìn hai bức tượng đang đứng yên gần cửa bếp. Sao
hai người bọn họ có thể đừng lâu đến thế nhỉ? Tôi ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.Bỗng
nhiên…
- HẢAAAAAAAAAA?
Hai con người đó hét toáng lên, làm tôi giật nảy mình. Như tên lửa, bọn họ đã đứng
gần tôi từ lúc nào.
- Cô yêu Triết Vũ?
- Nhóc yêu hắn ta?
Tự dưng hỏi dồn dập. Tôi nhún vai, thản nhiên như không.
- Ừ. Nếu hai người không cãi nhau nữa thì tôi cũng yêu hai người luôn.
Mặt hai người đần như phỗng trông buồn cười vô cùng.
- Hóa ra là thế! – Đồng thanh tập 1
- Ai cho nói theo tôi – Đồng thanh tập hai
- Đừng bắt chước theo tôi nữa – Đồng thanh tập ba
Hiểu ý nghĩ của nhau đến vậy cơ à? Tôi bật cười lớn. Nhưng tôi đâu biết rằng mọi
người đang nhìn tôi lắc đầu ,tặc lưỡi…
Triết Vũ ngồi trầm tư, miệng khẽ cười, nhìn Tiểu Hương dịu dàng, nghĩ.
- Em nói yêu tôi làm tôi rất vui. Nhưng có vẻ tôi đã nhầm lẫn. Sao em lại ngốc
như thế chứ? Tôi không biết làm cách nào để em yêu tôi đây.
Ánh mắt lạnh lùng, vô cảm, cứ chăm chú nhìn biểu hiện trên mặt Tiểu Hương,
không để sót một chi tiết nào, Thiên Ân thầm nghĩ.
- Nhóc con, em có biết em đã suýt đâm một nhát dao vào tim tôi không hả? Đúng
là con nhỏ đáng ghét đến mức tôi phải yêu mà.
Và cũng có một người nào đó suýt đau tim vì cô bé Tiểu Hương, ánh mắt như trách
móc.
- Anh cấm nhóc nói yêu một người con trai trước mặt anh. Em đúng là ngốc hết
thuốc chữa. Bữa ăn sẽ diễn ra rất suôn sẻ nếu không bị ba con người à quên chỉ
có hai con người phá rối, người còn lại là Triết Vũ rất rất khôn khéo, kéo tôi
ra khỏi “cuộc chiến của hai người kia. Tôi nhìn Triết Vũ với lòng biết ơn, đôi
mắt long lanh như cún con. Hình như có phần hơi quá. Nhưng mà Triết Vũ rất tốt
với tôi. Sao lại như thế nhỉ? Một người đẹp trai, học giỏi, tốt bụng như anh ấy
mà lại tốt với một đứa con gái bình thường, không có gì nổi bật như tôi làm tôi
cảm thấy khó hiểu vô cùng. Chẳng lẽ Triết Vũ thương hại tôi? Bỗng một bàn tay đập
nhẹ vào vai khiến tôi giật mình. Giọng nói trầm ấm vang bên tai, tim tôi lỡ một
nhịp.
- Có chuyện gì vậy? Em mệt à?
Tôi không thể mở miệng, chỉ biết lắc đầu.
- Anh thấy sắc mặt em kém lắm!
Triết Vũ ân cần, có pha chút lo lắng. Tim tôi đập nhanh hơn thường ngày. Không
dám nhìn vào mắt Triết Vũ, tôi lí nhí.
- Em không sao đâu ạ!
- Vậy thì được rồi.
Khung cảnh lãng mạng bỗng nhiên “được” hai “chuyên gia phá rối” làm hỏng. Thiên
Ân lạnh như cục băng cực, kiệm lời vô cùng.
- Anh? Em? Khi nào?
Khó hiểu. Tôi nghiêng đầu, nheo mắt hỏi.
- Là sao? Anh nói gì tôi không hiểu.
- Anh? Em? Xưng hô như vậy từ khi nào? Ý anh ta là vậy.
Bỗng nhiên, Kin trở thành “kẻ phiên dịch” giúp Thiên Ân thiếu gia. Chả biết
sao, tôi lại bật cười lớn, nhìn Thiên Ân, phán một câu xanh rờn.
- Anh quan tâm đến chuyện đó. Chẳng lẽ anh ghen?
Trời! Tôi đang nói cái gì thế này, nhìn cải bản mặt hầm hầm của Thiên Ân, tôi
hoảng hốt. Oh my God! Cơn bão tuyết số 5 đang dần dần phủ khắp đất nước. Cái miệng
chết tiệt này! Hại chết thân chủ rồi. Và câu nói phát ra từ miệng Thiên Ân còn
làm tôi suýt shock mà chết.
- Nếu vậy thì sao?
Hắn nói cái gì vậy trời? Tôi thật không dám tin vào tai mình. Sặc… Chắc hắn
đang “dương đông kích tây” đây mà. Tự dưng, tôi lắp ba lắp bắp như kẻ mới làm
chuyện xấu bị bắt quả tang.
- A..n..h…n..ói…g..ì...v..ậy? Đ..ừ..ng…đ..ùa…c..hứ…
- Đùa? Tôi không biết nói đùa.
Vẻ mặt cương quyết của hắn khiến mọi ngờ vực của tôi tan biến. Không biết trong
đầu hắn nghĩ những gì, mặt tôi dần ửng hồng. Lảng tránh vẫn đề, tôi quay sang
nhìn Triết Vũ mong nhận được sự giúp đỡ. Anh ấy mỉm cười nhìn tôi, nói.
- Không sao đâu. Em hãy nghe con tim mách bảo.
Khẽ gật đầu. Tôi quả quyết trả lời.
- Nếu là thật thì anh hãy vứt bỏ nó đi. Một người như tôi không đáng được yêu
thương. Tất cả mọi người sẽ gặp xui xẻo nếu lại gần tôi. Thật sự, tôi không muốn
bất cứ ai bị tổn thương. Vậy nên…vậy nên…
Nói đến đó, nước mắt đã lăn dài trên má, tôi ngập ngừng. Cho dù có lau khô nước
mắt bao nhiêu lần, nó vẫn chảy không ngừng. Ánh mắt đau thương của mẹ càng làm
tim tôi quặn thắt. Đáng lẽ mẹ đã được sống hạnh phúc nhưng chính tôi đã cướp đi
của mẹ. Tôi như lạc vào một thế giới hư ảo… Có phải tất cả đều thương hại tôi
hay không? Hình như tôi đang muốn buông xuôi tất cả. Ánh mắt vô hồn lướt qua từng
người, tôi thấy rõ được sự đau khổ của mỗi người…
Bỗng bàn tay to lớn của Thiên Ân gạt đi những giọt nước mắt, giọng dịu dàng, ấm
áp.
- Không sao. Tôi hứa tôi sẽ làm cho em hạnh phúc. Đừng lo khi nghĩ tôi sẽ bị tổn
thương. Nín đi nào. Nhìn em khóc, tôi đau lòng lắm, biết không hả?
Tôi ngạc nhiên, nước mắt ngừng chảy, tim không còn đau mà đập rất nhanh. Sao
Thiên Ân lại có cử chỉ đó? Nó làm tôi hạnh phúc, xoa dịu vết thương. Và tôi…
tôi… tôi thấy có chút xấu hổ. Hai má đỏ ửng như cà chua. Thiên Ân nói tiếp.
- Đáng yêu! Em hãy cười lên nhé. Như vậy thì tôi sẽ không còn thấy tổn thương nữa.
Nhìn vào đôi mắt đó, tim tôi cứ kêu thình thịch… Tôi muốn nói nhưng cổ cứ nghẹn
nghẹn không nói thành lời. Tại sao lại như thế? Hắn không hề nói dối, không hề
trêu đùa. Đó là những gì tôi nhìn thấy ở trong đôi mắt hút hồn đó. Bây giờ, tôi
chẳng dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ biết cúi gắm mặt xuống. Hình như tôi cảm nhận
được niềm hạnh phúc của mẹ khi tôi không còn khóc nữa.
- Mẹ, con xin lỗi vì đã làm mẹ buồn.
Bà đến bên, ôm tôi vào lòng, vuốt mái tóc nâu mượt, khẽ nói.
- Con ngốc, mẹ chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra con nên con đừng bao giờ có
suy nghĩ đó biết không hả? Nếu con mà có mệnh hệ gì thì mẹ biết phải làm sao
đây?
- Con biêt rồi ạ.
Triết Vũ và Kin cũng đang mỉm cười, trìu mến nhìn tôi. Đúng, trong thế giới này
vẫn còn có người mong tôi được sống hạnh phúc, tôi không thể làm họ thất vọng
được. Đôi môi khẽ tạo thành một nụ cười hạnh phúc… Tối. Ba người họ đã ra về hết.
Mẹ tôi thì đi ra ngoài có chút việc chỉ còn mình tôi ở nhà. Tôi đã tắm và học
bài xong. Nằm trên giường, tôi trằn trọc không yên. Dù có nhắm mắt lại bao nhiều
lần thì tôi vẫn không thể chợp mắt được. Hình ảnh cương quyết và dịu dàng của
Thiên Ân cứ hiện về. Sao lúc đó anh ta lại dịu dàng đến thế? Trong khi lúc nào,
hắn cũng trêu trọc tôi. Haizzzzzzz...Đúng thật là... Hắn định làm cho người
khác bối rối và bất ngờ đến khi nào đây hả. Đồ đáng ghét! Tôi cứ ngồi **** rủa
suốt cả đêm. Đến 2 giờ sáng tôi mới chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Tôi uể oải mở mắt nhìn xung quanh căn phòng bé tí teo. Với tay lấy cái đồng hồ
nằm lăn lốc trên giường ngủ vẫn còn đang kêu ‘tít tít’, tôi tắt rụp cái báo thức
đi. Đúng 6 giờ 30 phút sáng. Trong trạng thái vẫn còn đang trên mây, tôi trườn
xuống sàn nhà. Ôi chao, sao mà mặt đất mát thế nhỉ? Sau vài phút nằm ngửa như
thế, tôi mới đứng dậy, bước từng bước chao đảo đi vào nhà vệ sinh.Nhìn bộ dạng
của mình trong gương khiến tôi có chút giật mình. Tóc tai rối tung vì lăn đi
lăn lại trên giường, đôi mắt thâm quầng, díu lại, quần áo nhăn nheo, miệng ngáp
dài ngáp ngắn. Hừ. Càng nghĩ càng thấy tức. Không phải là tại cái tên Thiên Ân
kia thì tôi đã được ngủ một giấc ngon lành rồi. Cứ nhắm mắt lại là y như rằng
hình ảnh tên đó lại cứ lởn vởn quấy nhiễu khiến tôi không tài nào ngủ được. Tôi
vừa đánh răng vừa chải lại mái tóc rối. Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi thay quần
áo đồng phục. Thế rồi, tôi bỏ bữa sáng, chào tạm biệt mẹ rồi đạp xe tới trường...
Vừa dắt xe vào cổng trường, hàng ngàn con mắt cứ chĩa thẳng vào người tôi. Hầu
hết đều là ánh mắt ghen ghét, khinh bỉ, coi thường... của bọn con gái. Tôi "hiên
ngang" đi, dựng xe vào lán, nhanh chân đi về phía lớp học. Trong lớp, mấy
đứa tiểu thư con nhà giàu xỉa xói đủ thứ, còn lườm nguýt nữa chứ. Tôi vừa ngồi
vào bàn thì một đám con gái đã đến chỗ tôi. Một đứa "mắt xanh mỏ đỏ"
ăn mặc sexy, mặt chát 5, 6 lớp phấn quắc mắt nhìn tôi, quát.
- Mày là Đinh Ngọc Thiên Hương?
Tôi mở một mắt, bình thản trả lời.
- Đúng. Muốn gặp tôi có chuyện gì?
Bỗng nhiên, con nhỏ đó cười man rợ, nhìn tôi chằm chằm, nói.
- Kẻ quyến rũ Hoàng tử Thiên Ân và Thiếu gia Kin chính là mày, đúng không?
- Không.
- Câm miệng lại! Tao không hỏi mày. Thứ như mày sao có thể xứng với hai người
đó cơ chứ?
- Vậy chẳng lẽ cô thì được chắc! Hừ. Hãy xem lại mình đi.
Tôi gắt, đôi mắt lạnh lùng lướt qua từng người một. Hình như bọn đó có chút sợ
hãi, theo tôi thấy là vậy. Lấy lại được bình tình, nhỏ đầu đàn trừng mắt, tức
giận quát nạt, chỉ thẳng vào mặt tôi.
- Con nhỏ này, mày muốn chết hả?
- Chắc vậy.
Tôi nhún vai, không thèm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức của bọn đó. Và một bàn
tay đang bay thẳng đến mặt, tôi giữ bàn tay đó lại, gắt + tức giận.
- Hãy biến ngay trước khi tôi nổi điên.
Nói xong, tôi thả bàn tay nhỏ đó ra. Nhỏ xoa xoa cổ tay đang tím dần, hất mặt,
quay lưng bỏ đi nhưng không quên dọa nạt.
- Chờ đó. Tao sẽ cho mày sống không bằng chết.
- Tôi sẽ đợi.
Từ bên ngoài, Tiểu Ngọc vội vàng chạy vào, hốt hoảng nói.
- Tiểu Hương, không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?
- Không sao mà.
Tôi mỉm cười hiền với nhỏ. Tiểu Ngọc đặt một đống đồ xuống bàn, có 3 hộp bento
nhỏ xinh. Tính tò mò trỗi dậy, tôi thắc mắc.
- Sao lại có tới 3 hộp bento cơ?
Tự dưng, mặt nhỏ đỏ chót như trái nhót, ấp úng.
- Tại Đăng bảo sẽ sang đây ăn trưa nên mình làm luôn cho anh ấy.
- Khiếp chưa? Gọi là "anh" cơ à?
Nháy mắt một cái, tôi cười gian ơi là gian, nhìn nhỏ như sinh vật lạ. Mặt đã đỏ
nay càng đỏ hơn, nhỏ lắp bắp như gà mắc tóc.
- Đừng có trêu mình nữa!
- Đùa chút thôi. Mà...
Chưa kịp nói xong, chuống vào lớp reng lên. Tiểu Ngọc chui tọt vào chỗ, chẳng để
tôi nói tiếp. Nhìn nhỏ hạnh phúc thế này, tôi cũng mừng thầm. Thật là không sai
khi giao nhỏ cho anh ta... Miệng tôi khẽ vẽ lên một đường cong hoàn hảo.
Thời gian trôi qua. Đến giờ nghỉ trưa, tôi bị Tiểu Ngọc lôi đến căng-tin. Nhỏ
bày tất cả đồ ăn lên bàn, đôi mắt cứ hướng về phía cửa. Và khoảng một khoảng thời
gian ngắn, ánh mắt nhỏ Ngọc sáng long lanh, đôi môi mỉm cười, vẫy tay.
- Hải Đăng, em ở đây!
Chàng trai cao 1m80, đôi mắt đen, khuôn mặt hoàn hảo, mặc đồng phục trường British,
đi đến chỗ chúng tôi, ngồi cạnh Tiểu Ngọc, cất giọng trầm.
- Anh đã bảo không cần làm những cái này mà.
- Nhưng em muốn anh ăn đồ ăn do em làm – Nhỏ Ngọc chu môi cãi.
Đăng khẽ xoa đầu Ngọc, cười hiền.
- Ngốc! Hôm nào anh chẳng ăn đồ ăn do em nấu chứ. Chỉ sợ em sẽ bị ốm vì làm quá
sức thôi.
- Hì.
Nhìn cả hai người cười nói vui vẻ như thế, tôi cũng chẳng muốn phá ngang. Đang
định đứng lên thì Tiểu Ngọc giữ tay, đôi mắt cún nhìn tôi chằm chằm, giọng ngọt
xớt.
- Tiểu Hương. Sao lại bỏ đi cơ chứ?
- Đây là… - Giờ Đăng mới để ý là tôi đứng ở đây.
- Chào. Tôi là Tiểu Hương – bạn thân của nhỏ ngố này.
- Ai ngố cơ chứ?
Tôi cứ tưởng Đăng sẽ giúp nhỏ “trả thù” tôi nhưng ai ngờ anh ta lại giúp tôi
công kích lại, cười gian nanh.
- Bạn em nói đúng đấy. Nhìn ngố quá…
- Ứ chơi với anh nữa.
- Nhưng anh lại yêu mới chết chứ!
Woa… Anh chàng này đúng là biết cách giảng hòa. Nghe được câu đó, Ngọc cười toe
toét, hai má đỏ hồng trông yêu cực. Tôi khẽ mỉm cười… Dòng thời gian vô tình
trôi qua. Tiết năm kết thúc. Tôi uể oải cất sách vở sau đó bị Tiểu Ngọc lôi ra
khỏi lớp mà chẳng biết lí do. Cứ tưởng là nhỏ rủ đi chơi ai ngờ, nhỏ bắt tôi
lai đến nhà Hải Đăng. Vâng, vâng, từ khi có người yêu là nhỏ không còn coi tôi
ra cái gì ạ. Ngày nào cũng kể về người yêu, một cũng Hải Đăng, hai cũng Hải
Đăng, cái gì cũng phải liên quan đến anh ta hay sao? Tôi bực lắm rồi đó, nhưng
mà khi tôi nói ra thì nhỏ lại càng có cơ hội lấn tới. Và tất nhiên, tôi phải cắn
răng chịu đựng. Haizzzz... Sao cái số tôi lại phải chịu đựng con nhỏ này cơ chứ?
Cuối cùng cũng đã đến nhà Hải Đăng. Woa... Ngôi nhà này cũng to thật, như nhà của
Kin và Thiên Ân vậy. Nhưng kiến trúc thì khác hoàn toàn luôn. Tuy tôi không hiểu
lắm về kiến trúc nhưng hình như ngôi nhà này thuộc kiểu kiến trúc cổ thì phải.
Nhỏ Ngọc hớn ha hớn hở, kéo tuột tôi vào trong. Bên trong cũng rộng quá trời
luôn, còn có nhiều đồ cổ nữa chứ, toàn là thứ đắt tiền.
- Hai người đến lâu chưa?
Tiếng Hải Đăng từ trên cầu thang vọng xuống, cậu ta chầm chậm bước đi. Tiểu Ngọc
nhanh nhảu trả lời.
- Vừa mới đến thôi!
- À, có mấy người muốn gặp cô đấy, Tiểu Hương.
- Ai cơ?
Gặp tôi? Tôi nheo mắt, nghiêng đầu hỏi. Và tôi phát hiện ra, Tiểu Ngọc và Hải
Đăng vừa nháy mắt với nhau và bụp miệng cười. Không biết hai con người này đang
bày trò gì nữa. Hải Đăng hắng giọng, nói.
- Ba người. Toàn là người cô quen cả. Họ đang ở ngoài vườn trà. Giờ cô đi theo
tôi.
Tự dưng, tôi thấy lo lắng và hồi hộp vô cùng. Chân muốn bước đi nhưng lại nặng
trịch. Thế rồi, tôi cũng bị Tiểu Ngọc kéo lết đi theo sau Hải Đăng.
Hu...hu...hu...Vầy thì còn gì là người nữa. Ngọc, bà nhớ đó, tôi sẽ không tha
cho bà đâu. Đúng là cái đồ có tình quên bạn.
Điều tôi lo lắng là không thừa. Vừa nhận diện được khuôn mặt ba con người đang
ngồi uống trà, người tôi như bị điện giật, chỉ muốn biến đi đâu ngay lập tức.
Hóa ra, Tiểu Ngọc mang tôi đến đây là có mục đích cả. Thế mà tôi cứ tưởng nhỏ
muốn giúp tôi xả stress. Chứ nếu biết thế này thì tôi không đến cho xong. Hức...hức...
Ông trời ơi, con đã làm gì sai mà ông lại trừng phạt con thế này? Giờ than trời
kêu đất cũng chẳng thay đổi được gì. Không khí trở nên u ám hơn bao giờ hết. Rồi
ba con người cũng đồng thanh như đã nói trước với nhau, gọi tên tôi.
- Tiểu Hương.
Éc... Tôi giật mình, nhìn Tiểu ngọc với ánh mắt hình viên kẹo ý nhầm hình viên
đạn, sát khí tỏa ra.
- TIỂU NGỌC...
Nhỏ sợ hãi, núp sau Hải Đăng, run run nói.
- Hương...b..à...b..ình...t..ĩnh...l..ại...đ ..i... Tôi bị ép mà.
- Vậy hả? Bà nhớ đó. Tôi sẽ xử bà sau.
Tôi giở giọng đe dọa, rồi quay lại đọ mắt với ba con người kia....
Kết quả cuối cùng là tôi thua. Ngồi phịch xuống ghế, tôi nói, giọng pha chút tức
giận.
- Ba người muốn gặp tôi có chuyện gì không?
Người lên tiếng đầu tiên là Kin, hình như anh ấy hơi buồn thì phải.
- Nhóc, nếu anh muốn gặp em thì cũng phải có chuyện hay sao?
- Ơ...Không...Em đâu có ý đó.
- Vậy mới là nhóc ngoan chứ.
Nhưng mà tôi thấy hơi lạ. Sao mấy người này lại có thế ngồi chung với nhau mà
không xảy ra chuyện gì nhỉ? Nhất là anh Kin và Thiên Ân. Sao hôm nay có vẻ hòa
thuận ghê? Chắc chắn là có vấn đề gì đó trong chuyện này? Giọng nói trầm ấm của
Triết Vũ khiến tôi thoát khỏi suy nghĩ.
- Thực ra, hôm nay tôi muốn mời em đi chơi.
Đi chơi? Yeah! Vui quá đi. Nhất đinh là tôi sẽ đi rồi.
- Thật hả? Ở đâu vậy?
- Công viên Clover.
- Hura, hura...Hay quá! Tôi đã muốn đến đó từ lâu rồi nhưng chưa thực hiện được.
Không ngờ lại có ngày trở thành sự thật. Hì hì.
- Vậy thì mai tôi sẽ qua đón em. Đằng nào mai cũng được nghỉ.
- Ừ, ừ. Mai anh nhớ đến đấy nhé. Không được...
Chưa kịp nói hết, trán tôi toát mồ hôi hột, người run như cầy sấy. Có...có...có
ánh mắt tức giận đang nhìn tôi chằm chằm như muốn nuốt chửng. Là ai? Thiên Ân?
Người hắn tỏa ra toàn là sát khí. Hu...hu...Sao hắn lại nhìn tôi như thế? Tôi
có làm gì đâu? May quá, Triết Vũ giải vây cho tôi.
- Ân, nếu cậu đồng ý thì mai cùng đi nha.
- Được, cậu đã nói vậy thì tôi đi.
Sặc...Đi chơi với hắn á? Không khéo tôi lại bị hắn giết trên đường thì sao? Tôi
chưa mở lời thì Triết Vũ ôn nhu nhìn tôi nói.
- Không sao đâu. Tôi biết em đang lo lắng điều gì. Hãy nhớ, tôi sẽ luôn bảo vệ
em.
Tất cả suy nghĩ trong đầu tiêu tan hết. Mặt tôi đã đỏ từ lúc nào không biết.
Sao Triết Vũ lại nói ra điều này cơ chứ? Xấu hổ quá đi mất. Bỗng Kin lớn tiếng,
mặt có chút tức giận.
- Đừng tưởng chỉ có mình cậu có thể ở bên Tiểu Hương. Tôi cũng sẽ luôn luôn
chăm sóc và không bao giờ rời xa cô ấy.
Hu...hu...Kin à, anh đang nói gì thế? Mặt nhóc đang đỏ lựng rồi đây này. Tôi
đang tìm xem có chỗ nào chui không nữa. Tiểu Ngọc và Hải Đăng vừa đứng vừa tủm
tỉm cười như kiểu đang xem phim hài ấy. Nhưng đâu chỉ có như vậy, anh chàng
Thiên Ân đáng ghét còn thêm vào nữa chứ.
- Con nhóc này không phải là của hai người đâu mà là của tôi.
Đột nhiên, Hải Đăng bật cười ha hả, chảy cả nước mắt, nặn mãi mới nói được.
- Chuyện tình tay tư. Ba người cẩn trọng lời nói đi. Không thấy mặt cô bé đang
đỏ như trái cà chua rồi à?
Ặc...Cái tên Hải Đăng chết tiệt, sao lại lôi mình vào cơ chứ? Trời ạ, y như rằng,
ba người quay sang nhìn tôi như sinh vật lạ. Không còn cách nào khác, tôi quát
lớn.
- Mấy người nhìn gì hả? Còn nhìn nữa tôi...tôi...tôi móc mắt mấy người ra giờ?
Dù vậy, tên khốn Thiên Ân cười phá lên, xoa đầu tôi, nói.
- Em có thể móc được mắt tôi ư? Đúng là đồ ngốc.
- Cái gì hả? Anh bảo ai là đồ ngốc hả? Mà cứ cho tôi là đồ ngốc đi, vậy thì anh
là đồ khùng.
- Phư...phư... Đồ khùng mới hợp với đồ ngốc. Ý em là như vậy hả?
- Anh...anh...Hứ. Tôi không thèm nói chuyện với anh.
- Tôi nói trúng tim đen của em rồi đúng không?
Á...Tôi tức đến đỏ mặt, chỉ muốn đạp cho tên khốn đó một phát. Thế mà hắn vẫn
nhơn nhơn, cười thoải mái.
- Ân! Cậu đừng trêu Tiểu Hương nữa.
Yeah! Triết Vũ thể nào cũng trị được tên điên này cho coi. Hắn đáp trả, giáng
ngay một trận mưa đá lên đầu tôi.
- Vui mà! Cậu cũng thử xem. Con nhóc này ngốc lắm! Không phân biệt được đâu là
thật đâu là đùa đâu.
Nói cái gì hả? Miệng tôi sắp khè ra lửa như con rồng rồi đó. Tên điên này! Sao
mi lại dám sỉ nhục ta vậy hả? Dù tôi muốn đấm và đạp cho hắn bẹp nhe nhưng làm
sao mà đấu được với thủ lĩnh của một băng đảng lớn chứ nên tôi chỉ biết **** thầm
thôi. Hơ...hơ...Không khéo mọi người lại tưởng tôi điên thì chết. Haizzzzzz..
Người tôi bừng cháy ngọn lửa đam mê ý nhầm ngọn lửa tức giận. Lý do thì chắc ai
cũng biết cả đấy. Cái tên điên Thiên Ân, hắn dở chứng hay sao ý, cứ chọc tức
không để yên cho tôi nói chuyện. Tôi nói một câu hắn chọc tức mười câu. Dù sao
thì con người cũng có giới hạn chịu đựng. Thế mà, tên điên đó cứ nhằm vào tôi
mà đã xoáy. Tôi đã tự hỏi tôi đã làm gì đắc tội với tên đó mà hắn lại thù dai
toi đến thế? Nhưng xem xét lại trí nhớ thì toàn là tôi chịu đựng chứ chưa làm
cái gì đụng chạm đến hắn cả. Suýt nữa, tôi đã phá tan cái ngôi nhà này rồi. May
mà, Triết Vũ và Kin dỗ ngọt chết nhầm ngăn cản chứ không thì mọi người đừng
mong sống sót nhá. Hơ... hơ... hơ... Không ngờ, ngay lúc đó tôi lại nghĩ r một
kế để cho tên điên đó không thế nào chọc tức tôi nữa. Đó là "im lặng là
vàng". Ối trời, tôi sợ khi mình nói cái này ra thì thể nào cũng bị cười
cho thối mũi nên đã thầm lặng thực hiện...
Ai cũng thấy là khi hắn chọc tức thì tôi sẽ phải phản bác lại nhưng bây giờ tôi
lại làm lơ tên điên Thiên Ân. Dù hắn có nói gì, tôi cũng vờ như không nghe thấy,
quay sang tiếp chuyện với người còn lại. Hơ... hơ... Kế hoạch cũng đang trên
con đường thành công. Nhìn mặt tên điên đó kìa đỏ bừng vì tức. Cho mi chết! Dám
chọc tức ta làm chi cơ chứ. Hắc hắc, nhưng mọi chuyện không dễ như tôi tưởng, hắn
vẫn "cần mẫn" công kích và lại hiểm hơn mới chết chứ. Hu... hu... Cuối
cùng, người thua cuộc lại là tôi. Tại tên điên đó dám nói là tôi đang muốn hắn
ghen nên mới lặng. Như vậy sao tôi chịu đựng được cơ chứ. Thế là, trong một
phút không suy nghĩ, tôi đã quay sang chiến tranh với hắn. Kết quả đã rất rõ
ràng, tôi không thế cãi thằng được. Vẻ mặt tự đắc và lời nói của hắn làm tôi tức
điên. Oái! Tôi định đạp cho hắn một phát thì ngã cái rầm. Ặc... Tại sao ông trời
lại bảo về hắn khi khí thế của tôi đang tăng thế nhỉ? Bất công quá!
Gần trưa. Tôi định về nhà nhưng bị nhỏ Ngọc giữ lại bảo ở lại ăn cơm. Đã định từ
chối rồi đấy nhưng nhỏ lại nhìn tôi với ánh mắt cún con + năn nỉ nên tôi đành
chịu thua. Hu... Hu... Con nhỏ bạn thân đáng ghét! Để cho tôi chuẩn bị bữa ăn một
mình, còn nhỏ thì tíu ta tíu tít với chồng nhỏ. Hừ. Không thèm bắt chuyện với
Tiểu Ngọc nữa. Thấy Hải Đăng, mắt sáng như đèn pha ô tô chẳng thèm để ý, quan
tâm đến bạn bè gì cả. Đã vậy thì ghét luôn. Tôi nghĩ thầm, sau đó cắm cúi nấu
cơm. Cũng gần xong, tôi sắp xếp thức ăn lên bàn cẩn thận rồi gọi mọi người vào.
Ngồi phịch xuống ghế, tôi khẽ nói.
- Mọi người ăn đi nha!
- Hì, tay nghề của Hương thì đẳng cấp hơi bị pro luôn.
- Thật hả?
Thế rồi, mọi người thưởng thức trừ tôi ra vì tôi đang ăn lia lịa mà. Triết Vũ
nhìn tôi, dịu dàng.
- Em ăn từ từ thôi. Mà thức ăn ngon lắm.
Ặc... Tôi bị nghẹn. Sao Triết Vũ lại nói câu đấy vào lúc tôi đang ăn nhỉ.
- Nhóc là số 1!
Tiếp tục. Lại đến Kin nữa chứ. Con xin ông trời, để cho con ăn xong đi hẵng
nha, nha. Tiếc thay, số phận của tôi đã định sẵn. Không bị nghẹn thì tôi lại bị
chọc tức. Đó là ai nhỉ? Tên điên Thiên Ân chứ còn gì nữa. Hắn thừa lúc tôi đang
ăn thì phán một cậu xanh rờn
- Ê, cô đang cố lấy lòng tôi đấy à?
Phụt... Cơm + Thức ăn trong miệng tôi phun ra hết. Cái tên điên này nói cái gì
vậy nhỉ? Tôi lấy khăn giấy lau miệng rồi gào lên.
- Anh điên hả? Anh là gi mà tôi phải lấy lòng? Làm ơn, nếu muốn điên điên khùng
khùng thì ra chỗ khác đi. Anh không thấy mọi người đang ăn cơm hả? Thật là...
- Vậy sao cô không để người giúp việc nấu mà phải tự mình nấu?
- Là bị ép. BỊ.ÉP. ANH NGHE RÕ CHƯA?
- Ờ. Chưa rõ.
Sặc. Tên điên này đang cố tình chọc tức tôi đây mà. Ashiiiiiiiiiiii... Sao tôi
lại xui thế không biết? Ăn cũng chả được ăn, nói cũng chả được nói , còn cãi
thì chả cãi lại được. Nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của tên điên Thiên Ân,
tôi lại chẳng muốn ăn cơm chút nào. Thật là... Tại sao tôi lại phải chịu đựng
cơ chứ? Hì. Động vào hắn thì chết. Ai chẳng biết cơ chứ. Tôi ỉu xìu, buông đũa
đứng dậy, quay lưng đi về phía phòng khách. Chợt Triết Vũ nắm chặt tay tôi, khẽ
nói.
- Em không ăn nữa à? Vẫn còn nhiều thức ăn mà.
- Dạ, thôi.
- Nhóc, em mệt hả?
Lắc đầu.
- Chắc con heo này mắc bệnh chán ăn đây.
Tên này lại bắt đầu rồi đấy. Tôi chẳng buồn cãi lại, ra ngoài phòng khách, ngồi
xem phim hoạt hình...
Một lát sau, mọi người lẫn lượt đi ra. Tôi tắt TV. Tiểu Ngọc nhảy xổ đến chỗ
tôi, cười hì hì.
- Hương ơi, cậu đã muốn về chưa?
- Rất muốn.
- Ừ, chờ mình một chút rồi về cũng nha
- Ừm.
Nói xong, Tiểu Ngọc chạy đi lấy cái gì đó rồi thì thầm với Hải Đăng. Tôi khẽ mỉm
cười, trêu chọc.
- Này, hai người muốn tình tứ thì đi ra chỗ khác nha. Nhìn thấy rồi đó.
Mặt Tiểu Ngọc và Hải Đăng đỏ như quả gấc, ngượng ngùng không nói gì. Hắc hắc...
Bạn hiền, đó là món quà Tiểu Hương này tặng bạn đấy. Tôi cười thầm, sau đó lôi
nhỏ Ngọc lên xe rồi chạy bon bon về nhà.
Trở lại với 4 chàng trai.
Hải Đăng quay sang nhìn ba người bạn mắt cứ hướng về phía cửa. Anh chàng nghĩ
ra một trò chơi cực kì thú vị. Đột nhiên, chàng ta ngâm thơ.
"Bạn tôi đang ngồi thẩn thơ
Mắt nhìn về phía cửa
Mà sao lại...
Nhớ em Hương đến nỗi ngồi đơ ra kìa
Đã định chạy đến bên em
Nhưng sao lại cái oạch?"
Ba con người quay lại trừng mắt nhìn Hải Đăng trong khi chàng ta đang ôm bụng
cười ngặt nghẽo. Không đồng thanh mà nói.
- Thằng khùng!
Rồi mỗi người đi một hướng trở về nhà. Trong khi chàng Hải Đăng đang đơ như một
bức tượng. Mãi sau hồn mới quay về