Tôi gật gù, nhưng tay lại ngắn quá không thế với tới thức
ăn. Hức hức. Làm sao đây? Chẳng nhẽ bảo không gắp được thức ăn chắc. Hay là
không đói nữa? Triết Vũ vẫn cứ lặng yên ăn, thành thạo dùng dĩa cắt thức ăn,
cách ăn cũng rất cao quí, thanh nhã. Còn vẫn đang dùng hết sức để gắp được thức
ăn. Aishiiiii.... Chịu thua rồi. Đặt dĩa xuống bàn, tôi than phiền với Triết
Vũ.
- Cài bàn này dài quá, em không thế nào với tới thức ăn cả. Không ăn nữa.
Triết Vũ ngẩng đầu lên nhìn, thấy nét mặt khó chịu của tôi thì dịu dàng nói.
- Hay để anh gắp cho em?
- Không, không, anh cứ ăn đi, em không làm phiền đâu. (xua tay)
- Không được. Nếu mà em không ăn một chút thì anh sẽ rất áy náy và không dám mời
em đến đây nữa đâu.
- Vâng.
Tôi ngồi im lặng. Triết Vũ đến chỗ tôi, cầm bát, gắp cho tôi rất nhiều thức ăn.
Ôi! Nhìn ngon quá đi mất. Rồi đặt xuống trước mặt tôi, mỉm cười.
- Mau ăn đi!
- Vâng.
Sau khi Triết Vũ ngồi về chỗ của mình. Tôi vui mừng, cắm cúi ăn chẳng còn để ý
đến ai nữa. No quá! Xoa xoa cái bụng căng tron, tôi cười híp mí. Chưa bao giờ,
tôi được ăn nhiều đồ ăn đắt tiền đến vậy. Nhưng theo tôi thấy thì mẹ nấu ngon
hơn nhiều. Hóa ra là Triết Vũ đã ăn xong từ lâu, đang ngồi ở ngoài phòng khách
đọc báo. Tôi lon ton chạy như chú thỏ con, ngồi xuống đối diện Triết Vũ. Nhưng
hình như anh tập trung đến mức không biết tôi đang lè lưỡi trêu. Ôi! Ngồi đây
thêm chút nữa chắc tôi thành hoa héo mất. Đúng rồi! Vườn hoa. Tôi muốn ra đấy
ngay bây giờ. May mà cô hầu lúc nãy vẫn đứng gần đó, tôi hỏi lối ra và được cô ấy
dẫn đến đó. Woa! Đến gần mới thấy nó đẹp đến thế nào. Có bao nhiêu loài hoa
nhưng tôi lại thích hoa hồng bạch vì nó tượng trưng cho ngây thơ, trong sáng.
Tôi biết tôi đã mất đi những phẩm chất như thế, Dù vậy tôi vẫn yêu hoa hồng bạch.
Đang ngồi thẩn thơ nghĩ thì một đàn bướm đầy màu sắc, bay lượn, quấn quít bên
những bông hoa kiêu sa, đẹp đẽ kia. Một cảnh tưởng hiếm thấy. Rồi một chú bươm
bướm đậu trên tay tôi. Tự dưng lại thấy nhột, tôi mỉm cười đáng yêu. Cảm ơn mày
nhà, bươm bướm. Lúc tôi đứng dậy thì nó bay đi mất, tôi chạy vòng quanh những
khóm hoa, tung tăng nhảy nhót. Hình như nghe thấy tiếng động nên những con bươm
bướm bay lên, tạo một khủng cảnh sống động. Mắt tôi long la long lanh nhỉn lên
bầu trời. Đột nhiên, tiếng nói trầm ấm của Triết Vũ kéo tôi lại hiện tại.
- Hương, em thấy vui không?
- Có. Không ngờ là vườn hoa này lại đẹp đến thế và lại nhiều hoa hồng bạch nữa
chứ.
- Em thích?
- Vâng. À, mà anh đang làm gì cơ mà? Sao lại ra đây?
- Tin tức. (kiệm lời)
Rồi chiếc vòi nước gần đó đập ngay phải mắt tôi. Vội vội vàng vàng, tôi vặn
khóa, phụt, nước chảy ra, phun thẳng vào Triết Vũ khiến tóc anh lấm tấm nước,
quần áo cũng ướt. Tôi cười thích thú, trêu chọc.
- Cho anh chết nhá!
- Em, chờ đòn phản công của anh đây.
Ngay lập tức, Triết Vũ cầm chiếc vòi nước dưới chân, mở vòi, bắn trúng vào mặt
tôi, ướt hết. Em sẽ trả thù cho coi. Phụt. Hai chúng tôi đều bị ướt sũng, những
giọt nước trong suốt cứ được phun lên phun xuống. Cả khu vườn như được tắm mát,
vui mững lay động. Một "cuộc chiến" ác liệt. Không ai chịu thua ai,
người này bắn thì người kia trả. Cứ vậy tiếp diễn. Cho đến khi, cả hai đều mệt
nhoài, tựa vào lưng nhau thở dốc.
- Em ướt hết rồi đây này. Bây giờ lấy quần áo ở đâu đây? (phàn nàn)
- Không sao. Anh sẽ cho người chuẩn bị cho em được chưa?
- Rồi.
Và đập vào mắt tôi là khuôn mặt lấm lem của Triết Vũ, tôi bật cười ha hả, rống
miệng nói.
- Nhìn mặt anh buồn cười quá!
Triết Vũ đỏ mặt, gân cổ cãi lại.
- Tại em bắt đầu trước đấy chứ!
- Ha ha ha. ( tôi vẫn cứ cười như chọc tức Triết Vũ)
- Mặt em còn buồn cười hơn. (cười lớn)
Mặt chạm mặt, tôi nhìn Triết Vũ và Triết Vũ nhìn tôi. Phụt... Cả hai cùng cười
vui vẻ. Nhưng đến lúc vào nhà thì bà ** liếc mắt, quát một thôi một hồi. Tôi
cúng Triết Vũ chỉ biết cúi mặt chịu trận. Vâng, thật khủng khiếp. Khoảng 1 tiếng
sau, tôi mới thoát khỏi bài dân ca của bà **. Đầu óc choáng váng, tai lại còn
đau nữa chứ. Mà sao bà ấy lại không thấy đau họng nhỉ? Nói lâu như vậy cơ. Đúng
là siêu phàm. Sau đó, tôi được Mi (tên cô hầu) đưa đến phòng tắm và nói.
- Quần áo tôi đã chuẩn bị và treo ở bên trong rồi ạ! Cậu chủ bảo cô mà không tắm
thì sẽ bị cảm mất.
- Cảm ơn bạn. Nói xong, tôi chui tót vào bên trong. Rộng thế! Khéo phải bằng một
phần ba của nhà tôi ấy. Cởi hết quần áo trên người vứt vào máy giặt gần đó, tôi
ngồi trong bồn tắm, ngả người xuống dòng nước ấm áp, dễ chịu thật. Lại còn dải
hoa hồng trên mặt nước làm cả phòng có một mùi thơm thoang thoảng. Hình như Triết
Vũ cố tình bảo Mi rắc hoa hồng. Anh ấy đúng là chu đáo mà. Tôi từ từ thụp mặt
xuống. Được một lúc, lại ngẩng lên. Khoảng 30 phút sau, tôi bước ra khỏi bồn tắm,
lau tóc và người rôi mặc chiếc váy đắt treo trên tường. Màu trắng. Màu tôi
thích. Thích thật ấy. Tôi cẩn thận mở cửa đi ra, trên môi vẫn nở một nụ cười.
Thấy Triết Vũ đang ngồi ở trên ghế, tóc vẫn còn ướt, tôi rụt rè hỏi.
- Trông em thế nào?
Im lặng...
- Xấu lắm à?
Tiếp tục im lặng...
- Em biết rồi
Tôi ủ rũ định bảo Mi lấy cho bộ đồ khác.
- Đẹp lắm!
Triết Vũ cất tiếng nói.
- Cái váy này rất hợp với cô.
Mi đứng gần đó cười tươi rói.
- Cảm ơn nhé!
Tôi mỉm cười rạng rỡ nhìn Triết Vũ và Mi. Đến đây cũng không phải là sai nhỉ?
Buổi chiều, mặt trời chói chang bỏ qua những ngày se lạnh. Bầu trời xanh gần
như trong suốt, một vài đám mây trắng bay lững lờ, mặt trời xuyên qua những tầng
mây, chiếu ánh nắng huy hoàng xuống mặt đất. Từng chiếc là vàng rơi, óng ánh,
bay lượn như những cánh bướm, lượn vòng, lá vàng len lén phủ đầy trên mặt đất.
Ngút ngàn một màu vàng. Ngồi trên xe, tôi khẽ liếc mắt qua cửa kính ngắm nhìn cảnh
vật xung quanh. Còn Triết Vũ đang tập trung cao độ lái xe. Chính bản thân tôi
cũng không biết mình đang được đi đến đâu? Và chiếc xe dừng lại. Đến nơi rồi
sao? Tôi mở cửa, bước xuống xe. Đây là nơi nào? Phong cảnh tuyệt thật. Ơ? Chẳng
phải là khu vực nội thành hay sao? Tôi phóng mắt nhìn qua là một cánh đồng hoa
oải hương tím ngắt một màu. Mùa này hoa oải hương đang nở rổ, gió thổi tới cuốn
mùi thơm thoang thoảng khiến lòng tôi xốn xang. Giữa cánh đồng hoa oải hương có
một cây đa cổ thụ, tán cây xòe rộng, cành lá xum xuê, giống như một chiếc dù
màu xanh. Đẹp quá đi mất… Triết Vũ một mình bước vào cánh đồng, khom lưng hái
vài nhành hoa rồi đi tới cái cây đa đó. Dừng lại trước một bia mộ, anh cười buồn,
đặt hoa xuống, tay vuốt ve tấm bia như bảo bối. Chẳng lẽ người thân của Triết
Vũ mất tại đây? Tôi dải bước vội về phía Triết Vũ, nhìn qua mộ. Đó là ảnh một
cô bé tầm 7,8 tuổi, khuôn mặt đáng yêu, mắt vừa to lại vừa đen láy, đôi môi
chúm chím nở một nụ cười trong sáng. Triết Vũ ngồi phịch xuống gốc cây, thở dài
thườn thượt, trầm lặng. Cả không gian rơi vào im lặng. Đứng bên cạnh Triết Vũ,
tôi khẽ hỏi.
- Đàn anh, cô bé này là ai thế ạ?
- Nó là em gái ruột của anh.
- Em… em… xin lỗi. Đáng lẽ em không nên nhiều chuyện như thê. (cúi đầu hổi lỗi)
Triết Vũ kéo tôi ngồi xuống, dịu dàng, xoa xoa đầu tôi, cười bảo.
- Không sao. Là do em không biết cơ mà.
- Vâng.
Không một tiếng động. Tôi không biết làm thế nào chỉ biết cúi đầu, thình thoảng
nhìn Triết Vũ. Chắc là anh ấy buồn lắm nhỉ? Em gái anh ấy đáng thương thật. Thế
mà tôi cứ tưởng anh ấy là một người cực kì hạnh phúc, chưa phải chịu một vết
thương nào. Đáng lẽ tôi phải tìm hiểu trước khi nói chứ. Đúng là ngốc hết thuốc
chữa. Dù Triết Vũ có cố cười tươi đi như thế nào nữa thì tôi vẫn nhìn thấy được
sự đau đớn trong đôi mắt màu cà phê. Đột nhiên, Triết Vũ quay sang nhìn tôi,
nói rất nhẹ, nhẹ như lời thì thầm bên tai.
- Em có muốn nghe chuyện về em gái anh không?
- Nếu anh đồng ý. (thận trọng trả lời)
- Ừ.
Và anh hít một hơi, bắt đầu khe khẽ nói.
- Hồi trước, ba mẹ anh đã từng xây một ngôi nhà tại đây và cũng là nơi anh và
em gái lớn lên. Anh được đặt tên là Triết Vũ còn em gái anh thì tên là Bảo Như.
Nó kém anh 2 tuổi. Ngày nào anh cũng cùng Như ra gốc cây si cổ thụ chơi. Vui lắm!
Ba mẹ yêu thương chiều chuộng hết mức. Từng ngày, từng ngày, anh và nó lớn lên
trong sự bao bọc của cha mẹ. – Triết Vũ mỉm cười nhưng sau đó giọng nói có phần
đứt quãng - Cho đến một ngày, từ trường cấp hai trở về nhà, đột nhiên, anh thấy
Như đang nằm bất động trước cửa. Anh vội vàng bấm số gọi điện cho ba mẹ, sau đó
cõng như đến bệnh viện. Anh cứ nghĩ là nó chỉ kiệt sức mà thôi. Nhưng lúc đó,
khuôn mặt Như trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Đưa
vào phòng cấp cứu, anh trấn tĩnh bản thân là nó sẽ không sao.
- Vậy em ấy có làm sao không ạ? (tôi không hiểu, vội hỏi)
Triết Vũ kể tiếp.
- Cùng lúc đó, ba mẹ anh đến, lo lắng hỏi về tình hình của Như nhưng anh chỉ biết
lắc đầu. Mãi 2 tiếng sau, bác sĩ mới ra và Như được đưa vào phòng hồi sức. Gặp
riêng bác sĩ, nghe ông ây nói mà anh không tin nổi vào tai mình. Như bị bệnh
máu trắng giai đoạn cuối. Anh bật dậy, chạy đến gặp Như. Cả ngày không ăn uống
gì. Anh cứ ngồi nói về những kỉ niệm tươi đẹp của hai an hem nhưng nó lại không
tỉnh dậy. Vài ngày tiếp theo, Như tỉnh dậy, tuy nhiên sức khỏe giảm sút đi rất
nhiều, sắc mặt rất kém. Anh rất buồn nhưng vẫn cố gắng cười thật nhiều để con
bé không phát hiện mình mắc căn bệnh quái ác đó. Hai thàng sau, Như ra đi để lại
bao nhiều kí ức, anh bị trầm cảm trong mấy tuần, suốt ngày nhốt mình trong
phòng, không dám ngủ vì như thế lại gặp ác mộng. Con bé cứ kêu đau, bảo anh
giúp nó sau đó thì biền mất. Rồi căn nhà bị phá, ba mẹ anh lên thành phố lập
nghiệp, anh cũng lao đầu vào học. Giờ tôi chỉ có thể nói được một từ: Đau. Đôi
mắt ươn ướt, nước mắt trào ra, lã chã rơi trên khuôn mặt, tôi mím chặt môi, nặn
mãi mới được một câu.
- Anh đã rất đau khổ đúng không?
- Ừ.
Triết Vũ gật đầu, ánh mắt cứ hướng về một nơi vô định chất chứa bao nhiêu nỗi
buồn, sự xót xa. Ước gì tôi có thể giúp anh ấy quên đi nó nhỉ? Dù gì anh ấy
cũng là người hay giúp đỡ tôi và rất tốt nữa. Thế thì tôi sẽ không cảm thấy áy
náy. Nước mắt trên mặt đã được gió thổi khô, tôi đứng dậy gượng gạo cười và
nói.
- Em chắc rằng Như sẽ hiểu cho anh, em ấy không nỡ giận một người anh tốt bụng
như anh đâu.
- Thật? (vô thức hỏi)
- Thật. Chắc chắn là vậy.
- Cảm ơn em, Hương. Nếu không có em thì những khúc mắc trong lòng anh sẽ không
được giải đáp.
- Không có gì.
- Chúng ta về nhé?
- Vâng
Nhìn qua đồng hoa, tôi cất bước rời đi cùng Triết Vũ mà trong lòng còn chứa đựng
bao nhiêu thắc mắc, nỗi buồn. Chiếc xe lăn bánh, lao vút về phía trước… Dừng
trước cổng nhà, tôi chào tạm biệt Triết Vũ rồi nhìn theo bóng xe xa khuất dần
sau đó mới bước vào trong. Cũng gần 6 giờ rồi, tôi phải chuẩn bị cơm nước mới
được. Đang tung tăng chạy nhảy thì một hình ảnh trước mắt khiến tôi giật mình,
suýt đập đầu xuống đất vì ngạc nhiên. Ôi trời! Lại có chuyện gì nữa đây. Chả là
đập vào mắt tôi là Kin và Thiên Ân đang ngồi đấu đá với nhau. Sặc. Biết thế này
có chết tôi cũng không về nhà. Hai người này thật là… Bộ hết việc để cho làm rồi
hay sao chứ. Cứ đến nhà tôi làm cái gì. Haizzzzzzz… Hu hu hu. Cũng tại cái ông
thần xui chết tiệt, không đi du lịch đi mà cứ bám lấy tôi để được cái gì. Bỗng
cả người tôi run lên cầm cập, lại còn ớn lạnh nữa. Chẳng lẽ… chẳng lẽ… họ đã biết
tôi đi với Triết Vũ từ sáng tới giờ? Vậy thì chưa đầy một phút tôi sẽ bị án tử
hình cho coi. Oa oa oa. Mẹ ơi, con vẫn còn muốn sống đến trăm tuổi cơ. Rồi một
giọng nói đáng ghét cắt ngang cái suy nghĩ quái gở của tôi.
- Về rồi!
Hứ. Ừ. Ta về đây này. Định làm gì bổn cô nương? Có ngon thì nhào vô. Ta đây
không sợ trời không sợ đất. Việc quái gì mà sợ tên ác quỉ đội lốt người, lưu
manh giả danh tri thức, đười ươi lai khỉ đột, sắp chột trong nay mai, nhìn thôi
đã gai mắt như người nhá. Ta chỉ cần hô một tiếng là hàng chục binh lính đã xé
xác nhà ngươi ra rồi. (nổ quá bà ơi) Ngươi là cái thá gì mà cứ bắt ta phải nghe
theo mệnh lệnh của ngươi hả?... Tiếc, đó chỉ là tưởng tượng. Tôi nào dám nói thế
bởi vì tôi sẽ mình sẽ một đi chẳng trở lại. Thôi được rồi, phải nhịn, nhịn để
còn sống nhưng nhất định một ngày nào đó tôi sẽ bắt hắn phải quỳ gối cầu xin.
Hơ… hơ… hơ… Mới nghĩ đến đã sướng run cả người rồi. Ấy thế mà…
- Này, cô bị thần kinh hả? Sao không nói gì mà cứ tủm tỉm cười như người ở nhà
thương điên vậy?
What? Dám bảo tôi điên. Bộ tên này chán sống rồi hả? Tôi đã im không nói thì
thôi mà hắn cứ moi móc hết cái này đến cái nọ. Tự dưng tôi muốn nhảy đến đạp
cho hắn vài phát quá đi mất. Nhưng nhớ đến khuôn mặt đáng sợ của hắn thì ý chí
lại tụt dốc thảm hại. Cốc vào đầu một cái, tôi lẩm bẩm ****.
- Cái tên này, mong ra đường hắn bị chó rượt, chạy thì tụt xuống cống đi.
- Cô nói cái gì hả? (bực tức, gắt)
- Sao tai hắn thính như dog vậy nhỉ? (lẩm bẩm, nhưng trước mặt thì cười xòa, lắc
đầu nguầy nguậy) À, không. Tôi có nói gì đâu.
- Vậy thì tốt.
Cái giọng hách dịch này là sao? Hắn tưởng tôi là người hầu của nhà hắn trước.
Nhầm rồi nhá. Không vì chữ “sống” thì tôi đã cho hắn xuống gặp Diêm Vương ca ca
từ lâu rồi. Số con rệp có khác. Đột nhiên, một bàn tay đập vào vai tôi. Giật
thót, tôi ôm ngực, ngã bệt xuống sàn nhà, hét toàng lên như cháy nhà.
- Á á á á á…
Và trước mặt tôi là cái tên đáng ghét Thiên Ân đấy ạ? Hắn nhếch mép nhìn tôi, lại
còn cười đểu nữa chứ.
- Nhát gan.
- Vâng. Tôi biết là gan tôi bé rồi, vậy chắc lá gan anh to lắm nhỉ? (đốp chát lại
ngay lập tức)
- Tất nhiên. (sướng, hất mặt)
Mải cãi nhau với hắn mà tôi quên mất chuyện cơm nước. Phát hiện ra mới tá hỏa
chạy vào bếp. Ai ngờ, cơm đã nấu, thức ăn đã được bày sẵn trên bàn. Ai làm vậy
nhỉ? Chẳng lẽ là ma? Tôi run run đi ra phòng khách, lắp bắp nói.
- Kin. Hình như nhà em có ma thì phải?
- Sao? (khó hiểu)
- Thì em thấy bữa tối đã được chuẩn bị sẵn mà làm gì có ai có thế nên chắc chắn
là ma rồi. (hồn nhiên như cô tiên)
Im ắng. Im ắng. Và một tiếng cười man rợ từ đâu lọt thẳng vào tai tôi.
- Ha ha ha. Buồn…ha ha ha…cười…ha ha ha…chết mất. Ha ha ha…
Hắn – Thiên Ân đang nằm lộn trên ghế so fa cười ứa cả nước mắt, tay đập bàn rầm
rầm. Tương tự, Kin cũng như thế. Ơ? Chẳng lẽ tôi nói gì sai hả? Giương đôi mắt
cún nhìn Kin, tôi thắc mắc.
- Anh không tin em hả?
- Không phải, anh…
Kin ngập ngừng. Nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị Thiên Ân cắt ngang, nói thẳng
vào mặt tôi, vai run run vì nhịn cười thì phải.
- Này cô. Cái gì nó cũng có chừng mực thôi chứ, điên cũng phải có lúc dở cũng
phải có giờ thôi chứ. Hay cô tính vết truyện cười? Xin lỗi, tôi không có hứng
thú.
Cái gì hả? Tôi hỏi Kin thì có gì sai mà tự dưng hắn rống lên như con lợn bị chọc
tiết cơ chứ. Vừa vừa phải phải thôi. Thề có cái bóng đèn, hắn mà còn chọc kháy
tôi nữa thì tôi sẽ bật lại cho coi. Tôi không phải là con rối để hắn xa giận
đâu. Ai ngờ nó lại thiêng đến thế, nói xong hắn lại bắt đầu.
- Im lặng là tôi nói đúng. Ài, chẳng hiểu cái đầu cô chứa cái gì nữa? Nhìn cái
gì mà nhìn? Bộ tôi đẹp trai đến thế cơ à? (tự cao tự đại)
Giờ tôi bùng phát, không còn chịu đựng thêm nữa mà bật dậy, chống hông, quát thằng
vào mặt.
- Tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy. Đừng tưởng tôi bé mà bắt nạt nhá. Có biết đây
là cái gì không? Tức nước vỡ bờ đấy. Cái gì có cũng phải có chừng có mực thôi
chứ? Tôi ghét anh, nhìn thấy cái bản mặt của anh là tôi đã tức điên máu lên rồi.
Anh tưởng chỉ mình anh đẹp trai hả? Trái đất này còn có đầy người đẹp hơn anh
nhá. Miệng anh được trang bị hàng tấn bom hả? Sao mà nổ dã man thế? Tiếc thay,
tôi không có hừng thú với anh nhá. Tỉnh dậy đi, đừng có mơ nữa. NGHE RÕ CHƯA?
Đoạn cuối, tôi hét thẳng vào hắn cho điếc luôn đi cũng được. Vâng, hắn ta và
Kin ngơ ngác, tròn mắt nhìn tôi như sinh vật ngoài hành tinh. Đễn mãi một lúc
sau, hắn mới tỉnh lại, đứng thẳng dậy, rờ trán tôi, nói một câu khiến tôi suýt
bật ngửa mà ngã.
- Không nóng.
Lại tiếp.