- Mẹ ơi! Con đỗ cấp 3 rồi!
Nó - Thiên Hương hớn hở bước vào nhà, khuôn mặt vẫn còn đọng lại những giọt mồ
hôi. Bây giờ, nó đang rất vui khi nhận được tin mình đỗ vào trường Ikame - một
ngôi trường nổi tiếng là dạy tốt, học tốt. Biết được tin, nó đã chạy về thông
báo để muốn mẹ vui. Nhưng tìm cả trong và ngoài nhà mà chẳng bóng dáng mẹ đâu.
Nó thật vọng, ngồi xuống ghế. Một lá thư được đặt ở bàn, gửi nó.
"Con gái thân yêu,
Lúc con đọc được lá thư này là lúc mẹ đã sang Hàn để làm việc. Mẹ xin lỗi vì đã
đi mà không báo trước. Chắc con đang giận mẹ đúng không? Mẹ biết mẹ chưa làm
tròn trách nhiệm của một người mẹ. Những lúc con vui, con buồn, mẹ đã không
nghe con chia sẻ. Những khi con khóc thầm vì nghĩ do mình mà cha mất, mẹ cũng
biết nhưng lại không an ủi và động viên con.
Từ khi cha con mất, mẹ đã lao vào công việc mà không nghĩ đến những cảm xúc của
con. Mẹ chỉ nghĩ nếu có thật nhiều tiền thì con sẽ có cuộc sống no ấm, hạnh
phúc. Nhưng sự thật lại không phải vậy. Giờ mẹ mới hiểu thứ con thực sự cần là
tình yêu thương, che chở, quan tâm chăm sóc của cha mẹ. Đó là sự ấm áp, hạnh
phúc của một gia đình. Nếu chỉ có đầy đủ vật chất, thiếu tình thần thì sao có
thể vui vẻ, hạnh phúc mà sống. Thế mà mẹ lại có suy nghĩ nông cạn như vậy. Mẹ
mong con sẽ tha thứ cho mẹ vì chưa làm tròn trách nhiệm của mình, đã làm con phải
buồn, phải khóc.
Mẹ sẽ cố gắng hoàn thành công việc một cách nhanh nhất để có nhiều thời gian để
quan tâm, chăm sóc. Vì thế con hãy vui lên và đừng tự trách bản thân mình nữa
nhé. Mẹ sẽ không thế vui khi thấy con gái yêu buồn đâu. Con hãy chờ mẹ về nhé.
Mẹ yêu của con"
Nó ngục xuống bàn và bắt đầu khóc...
Khóc không phải vì buồn, đau khổ thất vọng mà khóc vì những cảm xúc đã bị đè
nén lâu nay, khóc vì những lời yêu thương mẹ nó đã viết, đã nghĩ.
Hương mong thời gian trôi qua thật nhanh. Khi đó, mẹ sẽ trở về, ôm nó vào lòng,
yêu thương, quan tâm, chăm sóc nó... Sự vui sướng, ấm áp, hạnh phúc đang len lỏi
vào trong lòng cô bé...
Một tiếng.
Hai tiếng.
Ba tiếng
Hương bước vào trong phòng tắm, thả mình vào dòng nước mát lạnh => cô bé thoải
mái, dễ chịu.
30 phút sau
Bước ra, nó vận trên mình một bộ quần áo ngủ màu hồng dễ thương. Ngả mình lên
chiếc giường xinh xắn, nó chìm sâu vào giấc mộng...trên môi vẫn nở một nụ cười
hạnh phúc.
Ngày hôm sau: 6h30 sáng
Đang say giấc nồng, tiếng điện thoại reo...nó không bận tâm, chùm chăn kín
mít...tiếng điện thoại reo đến lần thứ năm...không thể chịu nổi...cô với điện
thoại nghe
- A nô
- NÀY! MÀY CÓ DẬY NGAY ĐI KHÔNG?
Chủ nhân cái giọng "vàng oanh" đó không ai khác là Tiểu Ngọc. Điện
thoại trên tay cách ca tay nó 1m nếu không thủng màng nhĩ từ lâu rồi.
- Mày be bé cái mồm thôi.
- MẤY GIỜ RỒI BIẾT KHÔNG? 6H40 RỒI...
Chưa kịp nói hết thì nó đã hét lên:
- Á Á Á Á... Muộn học mất...
Nó nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, điện thoại ở trên giường vẫn chưa tắt, Tiểu
Ngọc oang oang:
- ĐẾN NGAY. CON KIA, CON KiA...Rụp...tút...tút...tút.
Nó gặp cái điện thoại bỏ vào trong túi sách phi nhanh đến trường. ( Nó mặc áo
sơ mi cộc tay và một chiếc váy sọc kẻ đen, đỏ trông đáng yêu phết)
P/s: Vì mình chưa từng làm mẹ nên không thể viết như cảm xúc thật được mong mọi
người góp ý cho mình. Và hôm nay mình chưa thể post được nhiều, mong các bạn
thông cảm. Mình sẽ post bù vào ngày tiếp theo. Tính cách của Tiểu Hương có một
số thay đổi:
+ lúc ngây thơ, trẻ con, hồn nhiên, ham ăn
+ rất yêu và thương mẹ
+ lúc tức giận thì khiến cho ma quỷ cũng phải khiếp sợ lạy bằng cụ
+ lúc nhí nhảnh, lúc thì ngốc làm cho người ta shock.
IQ=60 =>100
Thành thật xin lỗi các bạn vì sự nhầm lẫn này. Mong mọi người sẽ ủng hộ cho
mình.
Vừa bước tới cổng trường, Tiểu Ngọc đã hét vào tai nó:
- CON KIA! Sao mày dám ngắt điện thoại khi tao chưa nói xong hả?
Dắt xe vào lán, nó làm lơ Tiểu Ngọc để con nhỏ tức máu dồn lên não mà không làm
được gì. Nó thong thả đi lên lớp, Tiểu Ngọc đi bên cạnh không ngớt lời:
- Hôm qua mày đã nói với mami về chuyện mày đỗ trường Ikeda chưa? Bác ấy vui
không? Có mở tiệc chúc mừng không? Blap...blap....
- Mày có ngậm miệng vào không hả?
Nó cắt ngang bài "diễn thuyết" rất ư là đau tai. Nhưng nhỏ lại càng
nói nhiều hơn
- Mày sao vậy? Sao ngắt lời tao? Hay bác ý ra nước ngoài làm rồi? Mày buồn
không? Cần tao chia sẻ không? Blap...Blap...
"Sao tôi lại có một đứa bạn lắm lời như vậy hả trời? AI cứu tôi với?"
Than thầm cho số phận của mình. Mặt nó từ từ bốc hỏa có thể thiêu cháy cả ngôi
trường này, tay đang nắm chặt để chịu đựng. Bùm...
Tiểu Hương bùng nổ, "phản bác" :
- IM...NGAY...
Nhỏ Ngọc giật mình, ớn lạnh cả sống lưng, run run, lắp bắp:
- V...â...n...g
Nó hầm hầm bước vào lớp khiến cả lớp đang sôi nổi trở nên im lặng, cúi mặt xuống.
Lúc sau, Tiểu Ngọc mới vào lớp, tay cứ bịt lấy miệng, không lên một tiếng nào nữa.
(T/g: Chị Thiên Hương đẳng cấp quá, chị Tiểu Ngọc lép vế rồi. TN trừng mắt
nhìn. T/g bỏ dép chạy lấy người)
5 phút sau, chuông vào giờ học reng lên. Tất cả học sinh đã ổn định chỗ ngồi để
vào tiết. Mặt Tiểu Hương dãn ra, cơn giận đã dịu lại, quay sang Tiểu Ngọc "ngọt
ngào":
- Ngọc thân mến.
Từng đợt da gà thay nhau nổi lên, ớn lạnh thêm lần nữa, Tiểu Ngọc nặn ra một nụ
cười méo mó:
- Sao...vậy...?
- Ngọc mang vở Văn cho mình chưa?
- À, mình...
Tiểu Ngọc ấp úng, mồ hôi thi nhau chảy trên mặt. "Làm sao đây? Mình không
mang vở cho nó rồi. Chẳng lẽ cuộc đời mình lại kết thúc ở đây? Mình không muốn.
Help me" Chưa biết trả lời ra sao, cô giáo CN bước vào, lớp trưởng hô lớn:
- Nghiêm.
- Các em ngồi.
Nhỏ Ngọc mừng thầm trong lòng "Cô Lan, em yêu cô. Thoát chết rồi, ha ha
ha." Không thể nói gì thêm, nó im lặng nghe cô giáo nói.
- Ngày mai (thứ năm) và ngày kia (thứ sáu) cả trường đều được nghỉ vì để tu sửa
lại.
- Yeah!!!!!!!!!!
Cái "chợ" lại bắt đầu nổi lên. Ai (trừ nó, Tiểu Ngọc, cô giáo, lớp trưởng)
cũng bàn tán sổi nôi về những dự định cho 2 ngày nghỉ. Tiếng ồn chưa dứt...Rầm...
Cô giáo CN đập bàn, nghiêm khắc gắt.
- TRẬT TỰ.
Im lặng...3 phút...4 phút...5 phút...trôi qua. Cái "chợ đã dừng.
- Các em chuẩn bị vào tiết học.
Cô giáo bước ra khỏi lớp, hầu hết tất cả đều hét lên sung sướng. Nó (lớp phó)
liếc mắt, mặt lại hầm hầm nhìn qua từng người. Không ai bảo ai, im lặng ngồi xuống,
lấy sách ra vờ đọc bài, mắt he hé thầm quan sát biểu hiện của Tiểu Hương. Không
khỏi thắc mắc đứa nào đang yên đang lành lại chọc vào " kiến lửa" để
bọn nó bị Tiểu Hương làm người trút giận. Tiểu Ngọc giả vờ ngủ, nằm gục mặt xuống
bàn: "Bọn trong lớp mà biết mình làm cho nó tức giận thì mình chỉ có nước
chết. Im lặng là vàng." Năm tiết trôi qua một cách nặng nề. Nó không phải
là học sinh giỏi nhưng lại có vốn ngoại ngữ siêu đẳng vì hồi nhó nó hay theo mẹ
đi ra nước ngoài. Với lại, Tiểu Hương cũng có năng khiếu về ngoại ngữ nên tiếp
thu khá nhanh.
Sau khi cất hết sách vở vào cặp sách, Tiểu Hương đi bộ ra lán xe, Tiểu Ngọc
cũng chạy theo.
- Tiểu Hương, đừng giận tao nữa mà.
Im lặng, tiếp tục đi...
- Mày mà tha thứ cho tao thì mai tao sẽ đãi mày một bữa kem ở căng - tin
"Kem" - một từ có thể khiến Tiểu Hương quay ngoắt 180 độ.
- Thật không? - Mắt long lanh, chớp chớp như cún con
- Thật - "May mà mình biết món khoái khẩu của nó chứ không chẳng biết làm
gì cho nó hết giận" Cười thầm
- Ngoắc tay.
Nó giơ ngón tay út ra trước mặt nhỏ. "Đúng là trẻ con" Tiểu Ngọc cười
nhưng vẫn đưa ngón tay út ra. Cả hai lấy xe, ra khỏi trường. Từ từ "bon
bon" về nhà. P/s: Tính cách của Tiểu Hương thay đổi một chút:
+ Những lúc bực hay **** tục
+ Ghét những bọn con trai lăng nhăng.
Mong mọi người thông cảm, già rồi nên lú lẫn
Về đến nhà, chạy lên phòng, nó ngâm mình vào dòng nước mát lạnh. 30 phút sau,
Tiểu Hương làm bữa tối. Hôm nay chỉ có mình cô bé cô đơn trong ngôi nhà này.
Tuy buồn nhưng Tiểu Hương không thể hiện ra ngoài. Đã được một ngày, mẹ cô bé vẫn
chưa về khiến Tiểu Hương có chút thất vọng...
Bữa tối đã hoàn tất. Nó ngồi phịch xuống ghế. Dù đã mất công nấu nhưng nó lại
chẳng có tâm trạng ăn gì cả. Thở dài thườn thượt, Tiểu Hương nhìn căn phòng của
mẹ mình, liền đứng dậy định dọn đồ ăn vào. Nhìn vào thành quả của mình, cô bé
buồn ghê gớm khi chỉ ăn tối có một mình. Nó ngồi thử xuống ghế, gắp thử một miếng
thịt rang. Ăn cũng ngon nhưng lại trống trải quá. Tiểu Hương ăn thêm vào miếng
nữa nhưng càng ăn lại càng thấy đắng ngắt ở cổ. Rồi cô bé khóc, khóc nức nở. Vì
nhớ ba, nhớ mẹ. Ngày xưa, mọi người hay quây quần bên nhau vào bữa tối.
Nhưng... sự thật không thể thay đổi... ba cô bé đã ra đi mãi mãi... ngôi nhà giờ
chỉ còn mẹ cô bé và cô bé...trống vắng hình bóng của người cha... thiếu tình
thương của người mẹ đã từng làm cho cô bé bị trầm cảm một thời gian ngắn. Và cô
bé đã gặp Tiểu Ngọc - người bạn đã cho cô thêm nghị lực sống, chia sẻ buồn vui
cùng cô bé.
Ngày hôm qua là ngày đầu tiên cô bé vui đến thế từ khi ba mất. Cuối cùng, ước
mơ của Tiểu Hương cũng đã thành hiện thực. Giờ cô bé sẽ không cô đơn nữa. Tự hứa
với bản thân, nó sẽ không khóc thêm lần nào nữa...chỉ một lần duy nhất nữa
thôi...
Một tiếng.
Hai tiếng.
Ba tiếng.
Tiểu Hương ngừng khóc, đứng dậy dọn đồ ăn vào. Ngoài phóng khách, cô bé ngồi ghế
sô pha, bật TV lên xem. Được một lúc, Tiểu Hương tắt TV rồi đi luôn lên phòng.
Ngồi vào bàn học, cô bé chăm chú làm bài.
Một tiếng sau, Tiểu Hương cất hết sách vở vào trong cặp, nằm phịch lên giường một
cách mệt mỏi, suy nghĩ về mẹ, về cuộc sống hiện tại. Và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khoảng 3h đêm. Chuông điện thoại reo. Mắt đóng, mắt mở, nó cầm điện thoại lên
nghe:
- Ai vậy?
Giọng một người con trai đầu dây vang lên.
- Thằng nay...Alô
"Nửa đêm rồi mà dám còn làm phiền, đồ điên" Nó **** thầm. Bên ngoài
thì gắt gỏng:
- Tên điên kia biết mấy giờ không mà gọi?
- Có gì mà khó chịu thê? Tôi đang uống rượu....
- Bộ xin rồi hả?
- Ừ.
- Bị điên à... Anh không có bạn bè hay sao mà gọi cho tôi?
- Cô mắc cười quá... Ha ha ha...
"Bộ tên này bị khùng à?"
- Sao biết số điện thoại của tôi hả?
- Tôi thấy điện thoại của cô ở quán rượu Bình Minh...
Nó moi móc trong đầu dữ liệu liên quan đến quán rượu Bình Minh. À... Nhớ ra rồi...
- Vậy sao chọn số của tôi hả?
Tên kia giọng đều đều
- Tôi nhắm mắt rồi chọn đại
- Chọn đại? Đồ khốn
- Cô là chuyên gia **** tục nhỉ? - Tên đó nhàn nhạt - Sau này cô sẽ quen thôi.
Nói chuyện với cô cũng thú vị đấy chứ.
- Bộ tôi là trò chơi hả? - Nó nhẹ giọng
- Bởi vậy nên tôi mới xả được street...
Nó mất hết kiên nhẫn, hét:
- TÔI BẢO ĐỪNG CÓ GỌI NỮA, ĐỒ KHỐN.
Nó mạnh tay dập máy, lẩm bầm: "Toàn gặp chuyện bực mình. Đúng là tên khùng
mà." Và chùm chăn ngủ tiếp. Ngày hôm sau - một buổi sáng đẹp.
Tiểu Hương vẫn chùm chăm ngủ. Đồng hồ reo... Bụp... bị nó vất vào tường vỡ nát.
Điện thoại reo, màn hình có chữ "Tiểu Ngọc", nó hậm hực cầm lên nghe:
- Gọi gì?
- DẬY NGAY. 7h rồi. MÀY KHÔNG...Rụp...tút...tút...tút
Nhân vật chính đấy ạ, cúp máy khi đầu dây bên kia tức hộc máu, bay vào phòng tắm,
gấp rút làm vệ sinh cá nhân. Bước ra khỏi nhà, Tiểu Hương bắt xe buýt đến trường.
Hôm nay xe buýt đông nghịt, người chèn ép người. Tìm được chỗ ngồi cho mình. Nó
ngồi ngân nga hát. Điện thoại reo...là số của tên dở hơi hôm qua.
- NÀY, ĐỒ KHỐN. TÔI BẢO ĐỪNG GỌI NỮA CƠ MÀ.
Nó hét lớn... tất nhiên mọi người quay người lại nhìn chằm chằm vào nó. Tiểu
Hương gượng cười, hối lỗi. Rồi ngồi lại vào chỗ, tiếp tục nghe điện thoại.
- Tên kia! Sao cứ gọi cho tôi hả?
- Buồn nên gọi chơi
Giọng tên con trai đó nhơn nhơn như trêu tức nó vậy. Nhưng vì đang ở trên xe buýt
nên nó nhỏ giọng
- Buồn kiểu đó hả?
- Ừ, thực sự thấy chán chán...
Nó nhẹ nhàng:
- Nếu chán thi...
Rồi quát khiến chim đậu trên cành cũng sợ hãi mà bay đi:
- CHẠY VÔ BẾP LẤY MUỐI MÀ ĂN ĐI, ĐỒ ĐIÊN
Nó hậm hực dập máy, chẳng còn để ý đến mọi người xung quanh. Trên mặt như ghi
rõ: "ĐỘNG VÀO THÌ CHẾT