Sáng ngày hôm sau. Những tia nắng nhẹ hòa cùng tiếng chim hót líu lo làm tôi thức giấc. Sau một đêm nghỉ ngơi, tôi thấy khỏe hơn nhiều. Lục
trong va li một bộ quần áo nhưng lại chỉ toàn là váy. Nhớ lại hồi mới ở
Mĩ, khi tôi mặc bộ quần áo kiểu tomboy thì dì đã than phiền và nói tôi
không việc gì phải che giấu bên trong của mình. Thật không thể tin nổi,
mọi suy nghĩ trong lòng tôi đều bị dì Ly biết, hầu hết, dì toàn đưa ra
những lời khuyên chân thành giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi trong quá khứ.
Dù chỉ toàn mặc váy màu trắng hoặc đen không có lấy một bộ quần áo nào
như jean, áo phông,… nhưng đừng coi thường tôi nha. Ở bên đó, tôi đã
được đào tạo rất nhiều môn võ như Aikido, Judo, Karate, Vovinam… và học
phi tiêu nữa cơ mà. Nói đúng hơn là mọi học quán trên khắp nước Mĩ đều
đã đào tạo cô. Và thành công nhất là môn Karate và phi tiêu. Trong các
cuộc thi gần đây, tôi đã đạt được giải nhất môn Karate quốc tế và giải
nhất môn phi tiêu toàn Châu Mĩ. Các môn kia thì cũng rất tốt nhưng chưa
nổi trội lắm. Đến đây được rồi. Tôi vơ tạm một chiếc váy, chui luôn vào
phòng tắm, gội rửa bụi bặm trên người. Tôi mặc váy, làm mấy việc đánh
răng, rửa mặt rồi chạy như bay xuống nhà. Dì và chú đã dậy từ thuở nào.
Hôn chụt vào má mỗi người, tôi cười tươi như hoa nở.
-Good morning!
-Good morning!
-Hai chú cháu hợp nhau quá! Nhưng đây là Việt Nam nên đừng nói Tiếng Anh làm gì, hiểu không?
Nghe dì nhắc nhở, tôi gật gù, làm theo. Cả chú Jack cũng thế nha. Phải
nói Tiếng Việt chú ấy nói rất thạo như người bản xứ vậy. Có lúc tôi còn
ngạc nhiên cơ mà. Và rồi bữa sáng được bày sẵn trước mắt. Ba người chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Phụt. Cái câu mà dì vừa nói làm tôi suýt sặc cơm.
-Tiểu Hương, dì quyết định chuyển cháu về một trường Việt Nam. Cháu có đồng ý không?
-Dì à, cháu chỉ muốn về đây vài ngày thôi mà. Có lẽ dì nên suy nghĩ lại đi, nha dì?
-Ồ, không. Chú và dì quyết định ở đây khoảng một hoặc hai năm rồi. Thế
nên cháu hãy chấp nhận với ý kiến của dì đi. – Chú cười, lại còn nháy
mắt với dì nữa chứ.
Hu hu hu. Sao không có ai chịu giúp tôi vậy?
Không muốn đâu. Tôi thích ở Mĩ cơ. Thích? Đó đâu phải là lý do nhỉ?
Chẳng lẽ tôi sợ mình sẽ nhớ lại quá khứ hồi trước hay sao? Tâm trạng rất rối bời.
-Tiểu Hương. Cháu sao vậy?
-À, không có gì ạ. – Tôi khẽ lắc đầu.
Tôi không thể trốn tránh mãi được. Như vật sẽ là một kẻ hèn nhát. Được. Tôi sẽ đối mặt với sự thật và quá khứ cũng sẽ quá. Thế mới là tôi chứ.
Đưa ra câu trả lời cuối cùng, tôi quả quyết.
-Vâng, cháu sẽ nghe theo lời dì.
-Thế hôm nay cháu đến trường luôn nha. Dì đã nhờ chú xin học từ hôm qua rồi. Nếu không thì mai đi cũng được. Dù gì cũng mới về đây nên dì sợ
cháu sẽ thấy mệt. – Vẻ mặt lo lắng của dì làm tôi cảm động vô cùng.
-Oh, dì không cần lo đâu, cháu rất khỏe mà.
Tôi làm vài động tác cho dì xem, khẽ mỉm cười. Chú Jack cũng không nói
thêm gì. Tất cả chìm vào im lặng. Mà 8h mới vào học cơ mà. Vẫn còn sớm
nhỉ? À, tôi chưa biết mình học trường nào nữa đây.
-Dì ơi, cháu sẽ chuyển vào trường nào ạ?
-À. Hình như là trường K.W đúng không anh?
-Ừ. Cháu sẽ học ở đó. Chú cũng tìm hiểu về trường đó rồi. Đó là một
trường đại học nổi tiếng nhất ở đây và có bề dày kinh nghiệm. Tất cả
thầy cô giáo ở đây đều là những giáo sư tiến sĩ có tiếng. Tại đây cháu
có thể chọn khoa phù hợp với mình nhưng phải qua kiểm qua.
-Vâng, cháu sẽ vượt qua mà chú. Mà cháu cũng chưa biết mình nên vào khoa nào nữa đây?
Tôi chống cằm, tập trung cao độ nghĩ, nghĩ và nghĩ.
-Hay cháu vào khoa nấu ăn đi.
-Không, quản trị kinh doanh tốt hơn.
-Nấu ăn
-Quản trị kinh doanh.
Blap… blap… Cãi đi cãi lại, chú và dì không ai chịu thua ai và tôi đành làm người giảng hòa.
-Dạ, cháu học khoa ngoại thương.
Rầm. Ơ, khoa này có vấn đề gì mà cô và chú ngạc nhiên đến thế nhỉ? Tôi thấy cũng thường mà.
-Không, cháu đừng vào khoa đấy làm gì cả? – Đồng thanh
-Why not?
-Bởi vì khi đi làm cháu sẽ rất bận và chú với dì không thể gặp cháu.
Rầm. Đến lượt tôi ngã ngửa. Đó là tất cả ư? Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, đập bàn rầm rầm. Ngưng lại, tôi ôm cả hai người, nói
-Nếu chỉ có thể thì hai người không cần lo đâu ạ. Chỉ cần khi nào dì
hoặc chú, cháu sẽ đến ngay mà. Dù công việc có bận đến mấy nhưng đối với cháu, dì và chú quan trọng hơn mà.
-Con bé này thật là…
Giờ
tôi đang hưởng thụ giây phút hạnh phúc nhất. Dọn dẹp bếp xong, tôi ngồi
xuống bên cạnh dì, định hỏi vài chuyện nhưng dì lại cất tiếng nói trước.
-Tiểu Hương này, căn nhà này cũng cũ rồi. Dì muốn cháu chuyển đến
sống cùng dì và chú, còn căn nhà này dì sẽ cho người chăm chút và sửa
sang lại, mua đồ dùng mới. Tất nhiên là nếu muốn, cháu có thể về đây
chơi hoặc ở vài ngày.
-Thật ạ? Cháu cảm ơn dì.
-Không nên khách sáo thế bởi vì cháu cũng là một người thân của dì mà.
-Đúng đấy.
-Vâng.
Rồi dì nói tiếp.
-Cháu chuẩn bị đi học đi, hành lý dì sẽ cho người chuyển đến nhà dì. Lúc về cháu sẽ có người đến đón. Được không?
-Vâng ạ. À, cháu đi đây.
-Chúc cháu một ngày học tốt lành.
Tôi vơ vội cặp sách rồi lên xe, chiếc xe lăn bánh tiến về một nơi nào
đó mà ai cũng biết. Trường K.W. Tiếng cười cùng tiếng nói nhộn nhịp trước cổng trường. Mọi người chưa vội vào lớp mà còn đứng tán gẫu với bạn bè rất vui vẻ. Cùng
lúc đó, một chiếc xe BMW màu bạc đời mới nhất chỉ có đúng 3 chiếc trên
thế giới xuất hiện làm tất cả không thể không chú ý. Họ thắc mắc đó là
nhân vật nổi tiếng nào, con cái nhà ai,… Cạch, cánh cửa chiếc xe mở ra,
một cô gái với bộ váy trắng muốt. Đó không hẳn là người đẹp nhất nhưng
lại rất đặc biệt. Sinh viên nam nào cũng ngất ngây vì vẻ đẹp đó. Đôi mắt to, sâu hút, ẩn chứa một nỗi buồn, sự lạnh lùng, mái tóc nâu dẻ bồng
bềnh được thả xõa, khuôn mặt trắng hồng cùng đôi môi đỏ mọng chúm chím.
Một vẻ đẹp khó cưỡng lại được. Họ như đang nín thở theo dõi từng cử chỉ
của người con gái. Đó không ai khác chính là tôi. Quay lại nói với bác
tài xế tên Black, tôi nhẹ nhàng.
-Thank you. At 5 o’clock, you let go there, ok?
-Yes. Good bye.
-Bye.
Ánh mắt khẽ liếc nhìn ngôi trường mình sắp học. Nó thật to, rộng và
lỗng lẫy như một cung điện hoàng gia. Tôi cứ có cảm giác mọi người đang
nhìn mình chằm chằm như sinh vật lạ vậy. Cười. Tôi bước tiếp, đặt chân
vào “cung điện” lỗng lẫy, lòng tôi bỗng xuất hiện một cảm giác bồn chồn, lạ lẫm. Chẳng lẽ sẽ có chuyện gì xảy ra hay sao? Ôi trời. Chưa kịp đến
chỗ bản đồ, tôi lại bị chặn bởi các học viên nam. Họ vây quanh mở lời
làm quen.
-Bạn là học viên mới hả?
-Chúng ta có thể làm quen không?
-Mà bạn tên là gì vậy?
Ồn ào. Và tôi không thích một chút nào cả. Đột nhiên, tôi tới gần một
học viên nữ trông rất rụt rè, lại đang bị một đám người xúm lại, lên
tiếng.
-What are you doing with the girl?
-Không phải chuyện của cô. Tránh ram au.
Một cô gái tóc xanh mỏ đỏ lại còn ăn mặc thiếu vải, hách dịch nhìn tôi
hằn học. Nhưng cũng không vì thế mà tôi sợ, vẫn là nụ cười trước đó, tôi tiếp tục.
-Answer me, now.
-Cái con nhỏ này, mày điếc hả?
Như tức giận nên cô ta đến gần tôi giơ tay tát. Chát. Tiếc rằng, người
bị ăn cái bạt tai đó không phải là tôi mà chính là cô ta.
-Mày dám.
-I’m sorry. Are you allright?
-Xông vào đánh con này.
Hai , ba người con gái khác xông đến, giở ba cái võ mèo cào ra. Hừ lạnh một tiếng, tôi nhếch môi, vẫn đứng im. Đúng thời cơ, tôi lao tới dùng
karate xoay người đá hạ một người, tiếp theo cầm tay người tiếp vật ngã
xuống đất, cuối cùng, đấm vào bụng khiến cô ta bất tỉnh. Có vẻ như cô
gái chỉ huy đang sợ hãi, run run nhưng vẫn còn mạnh miệng.
-Mày nhớ đó.
Sau đó bỏ đi. Đỡ cô gái kia đứng dậy, tôi hỏi han.
-Do you hurt?
-Cảm ơn bạn.
-You are welcome.
Cô gái kia ngập ngừng, nói rất nhẹ.
-Bạn có thế nói tiếng Việt được không?
-Yes. Xin lỗi, tại tôi chưa quen lắm. Bạn có thể dẫn tôi đường đến phòng hiệu trưởng được không?
Ngơ ngác con nai vàng. Bất động như tượng. 1s, 2s, 3s… Cô gái gượng nghịu, thốt lên.
-Bạn xinh quá. Ôi, để mình dẫn bạn đi.
Đáng yêu thật. Theo sau cô gái, tôi cũng đã đến phòng hiệu trưởng. Gõ cửa.
-Vào đi.
Khẽ đẩy cánh cửa, tôi lướt qua như một cơn gió nhẹ, lễ phép, cúi đầu.
-Em chào thầy. Em là Jenny William (tên tiếng anh) – học sinh mới.
-Ồ, chào em.
Người đàn ông ngẩng đầu, tôi hơi ngạc nhiên một tí khi hiệu trưởng còn
khá trẻ chỉ tầm 23, 24 tuổi gì đó. Thật bất ngờ đó nha. Tự cười một
mình.
-È hèm, Jenny, em muốn vào khoa nào?
-Dạ, ngoại thương, thưa thầy.
-Thế thì em có thể đọc đoạn văn Tiếng Anh này hay không? Nếu đọc chính
xác hoặc chỉ có hai, ba lỗi sai thì em sẽ được như ý muốn.
Lấy trên bàn một tờ giấy khổ A4 có đầy chữ, thầy hiệu trưởng giải thích. Tôi vui mừng đón lấy, hắng giọng, rồi rành mạch đọc rất trôi chảy. Khoảng 20
phút sau, tôi mới đọc xong và cổ họng khô rát.
-Uống đi. Ai đó đưa nước và tôi chẳng cần biết mặt, cầm lấy tu một hơi. Nhưng
không may tôi ngẩng mặt lên mà nhìn rõ mồn một, thầy hiệu trưởng đang
đứng sát người mình nên phụt. Nước bắn trúng vào mặt thầy, tôi hốt
hoảng, rối rít.
-Em xin lỗi thầy. Em thật sự là không cố ý đâu ạ. Thầy ơi, thầy đừng có vì thế mà đánh trượt em nha. Please, please…
-Ha ha ha ha ha.
Cái tiếng cười đó phát ra từ chính miệng thầy hiệu trưởng. Tôi xấu hổ
muốn tìm cái hố nào mà chui nhưng không được. Hu hu hu. Mất mặt quá.
Được một lúc, thầy dừng lại, nói.
-Được rồi. Em sẽ vào khoa ngoại thương. Đây là sơ đồ của trường. Em tự tìm lớp đi nha.
-Dạ.
Khóc không ra nước mắt. Ông thầy này đúng là quá quắt. Sao lại bắt học
sinh phải tự tìm lớp cơ chứ? Đồ độc ác. Tôi lủi luôn ra ngoài. Đúng là
một ông thầy kì lạ. Coi như hôm nay thầy may chứ nếu thầy không phải là
hiệu trưởng thì mơ đi nha. Đi lòng vòng theo bản đồ, tôi bị lạc mấy lần
nhưng ông trời thương tình nên cuối cùng tôi cũng đã đến nơi mình muốn.
-Em là Jenny William đúng không?
-Vâng, cô là cô giáo chủ nhiệm lớp ạ.
-Ừ. Cô tên Hiền. Em vào đi. Sắp học rồi đấy.
Giọng nói truyền cảm của cô khiến tôi có cảm tình. Vừa bước vào lớp,
tôi giật mình bởi những gào rú, xì xầm. Ôi trời! Cái gì thế này? Con
trai nhiều hơn con gái sao? Đây có phải là khoa ngoại thương không vậy?
Mà nói thật tôi không thích cho lắm. Chán nản. Một cô gái ở dưới lớp vẫy vẫy tay và tôi nhận ra đó là người sáng nay được tôi cứu. Cô giáo nhìn
tôi, nói.
-Lớp chúng ta sẽ có thêm một bạn mới là Jenny William. Bạn ấy mới từ trường đại học Paris chuyển về.
Im lặng. Tất cả như vỡ òa, bàn tán về tôi rất nhiều.
-Ôi, Jenny của lòng tôi. Cô ấy vừa xinh lại có tài. Đúng là nghìn năm mới có.
-Jenny, I love you forever.
-Ta đã phải lòng vị công chúa xinh đẹp Jenny mất rồi.
-Công nhận là cái cô bạn Jenny này có 1-0-2 luôn.
-Không biết tính tình như thế nào nhỉ?
Blap… blap… Tôi nhìn qua một lượt, mỉm cười thật tươi rồi giới thiệu về bản thân.
-Hello. My name is Jenny and my family name is William. Nice to meet you. I hope you will help me.
Rào… rào… Tiếng vỗ tay rần rần. Tôi thấy hơi gượng với cái màn chào hỏi quá mức này. Đúng hơn là dị ứng. Bỗng một bạn trai đứng dậy, nhìn tôi
rồi bảo.
-Mình là Đinh Hoàng Nam – lớp trưởng. Mong là bạn sẽ hòa đồng với mọi người.
Tôi bắt tay Nam khiến anh chàng đỏ mặt.
-Me too.
Bây giờ tôi nên ngồi chỗ nào nhỉ? Hay là cứ chọn bừa đi? Không ngồi
cùng người khác giới là được mà. Tiến tới chỗ cô bạn sáng nay, tôi thân
thiện, hỏi.
-May I sit here?
Cô nàng vẫn còn đang bối rối, ấp úng trả lời.
-Ơ, ừ. Bạn cứ tự nhiên.
Và lúc đó, tôi còn nghe thấy tiếng than vãn, thở dài của các bạn nam.
Úi giời, may mà tôi không ngồi đấy chứ không, chết ngốp như chới luôn.
Toàn là sói mà lị. Tự cười bản thân, tôi không chú ý đến cái nhìn khó
hiểu của cô bạn cùng bàn. Trường này cũng có cái thú vị đấy chứ. Tiết
học bắt đầu. Bài giảng rất ha, chăm chú vừa nghe vừa chép lại vào vở.
Nhưng thấy khó chịu vì cô bạn kia cứ được vài phút là liếc tôi, như đang cố nói gì đó. Quay phắt sang phía cô gái, tôi hơi gắt gỏng, thì thầm.
-Bạn cứ nhìn tôi là sao vậy hả?
-À, ừ. Mình xin lỗi. Chẳng qua là mình muốn kết bạn thôi mà? Nếu bạn không thích thì cho mình xin lỗi nha – Cô rưng rưng.
Tôi suýt ngã rầm xuống đất vì shock. Hóa ra là vậy. Tôi cứ chuyện gì
quan trọng lắm chứ. Chưa gì đã mít ướt rồi kìa. Xoa đầu cô gái nhỏ nhắn
đó, tôi cười hiền, dịu dàng bảo.
-Không sao. Mà bạn đừng có khóc nữa nha. Nhìn xấu lắm.
-Thật hả? Vậy mình sẽ nín luôn. À, mình tên là Hạ Tử Nhi. Chào bạn. – Tin lời tôi như gì ý. Nói là làm ngay tức khắc.
-Ừ. Mình là Jenny William. Rất vui được gặp bạn, cô bé mít ướt.
Được đàm tôi trêu chọc, mặt Nhi đỏ bừng lên vì giận. Cái má hồng hồng
nhìn mà chỉ muốn bẹo cho một cái. Nghĩ gì là làm đấy. Tôi véo má Nhi một cái, làm cô phải suýt xoa kêu nhỏ. Cũng may mắn là cô giáo không để ý
chứ mất mặt lắm. Nghịch ngợm một chút, tôi lại hăng say học bài. Dù cách học có khác đi nhưng tôi lại thấy rất dễ hiểu và toàn được phát biểu
xây dựng bài giảng. Hình như cô giáo rất hài lòng thì phải nên hầu hết,
lần nào cũng mỉm cười hài lòng. Được thế, tôi sung sướng vô cùng, cười
toe toét như trẻ nhận được quà vậy. Một buổi học đầy lí thú. Giờ nghỉ trưa. Tôi rủ Nhi cùng đi, hai chúng tôi sánh bước đi trên
hành lang và người dẫn đường chính là Nhi. Dù chưa đến căng tin mà tôi
đã thấy mệt vì Nhi giới thiệu cho tôi đủ thứ, kể lể đủ điều cái tai tôi
không được yên thân một chút nào cả. Sao mấy đứa bạn của tôi lại lắm
điều thế nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ ngứa miệng hay sao? Lucky! Vị cứu tinh của tôi kia rôi. Căng tin à, ta đến đây. Kéo tuột Nhi vào trong nên nhỏ
không còn nói được cái gì nữa luôn. Ha ha ha. Tôi đúng là thông minh (nổ quá bà ơi). Dải từng bước chân, tôi đã đứng trước quầy bán đồ. Ngỡ rằng mình sẽ phải chờ một lúc lâu mới có thể mua được đồ ăn nhưng ai ngờ,
con trai lại nhường tôi.
-Bạn mua trước đi.
-Đùng vậy đấy.
Nở một nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời, tôi đáp.
-Cảm ơn các bạn nha.
Mua hai chiếc bánh cùng hai lon nước cam ép và cà phê đắng, tôi đi đến
chỗ Nhi đang đợi sẵn. Ôi, cái ánh mắt thèm thuồng đó đang hướng về thứ
tôi cầm trên tay. Thật là tại sao nhỏ lại giống Tiểu Ngọc thế nhỉ? Giống như chị em sinh đôi vậy. Nhưng bất chợt, một đám con gái từ đâu vây
quanh Tử Nhi, cất giọng nói như vịt đực cùa mình lên.
-Tao đã nói là mày phải cút khỏi cái trường này cơ mà. Tai mày điếc hả?
Tử Nhi run rẩy, lắp bắp.
-Mình… mình… không… muốn…
Chát. Cô ta vung tay tát cho Nhi một cái khi cô chưa kịp nói xong. Rồi cô ta đẩy Nhi ngã xuống đất, quắc mắt, tức giận.
-Con chó cái này, mày dám cãi lời tao hả? Tốt nhất là hãy im lặng và làm đi.
Tôi để ý thấy Nhi đang ngồi bệt dưới đất, mím môi thật chặt, nước mắt
chảy dài trên khuôn mặt nhưng cô vẫn không kêu lấy một lời. Cảnh tưởng
lại khơi dậy kí ức của tôi về Maria. Cũng như cô gái kia, thật kênh kiệu và độc ác như Maria vậy. Không thể chấp nhận được. Tôi tiến tới, đặt đồ ăn xuống bàn, mặt lạnh như tiền, ra lệnh.
-Mau xin lỗi Tử Nhi.
Hất mặt, cô ta cười cợt, như thách thức.
-Hơ, cô là cái quái gì mà ra lệnh cho tôi.
-Tôi nói lại lần nữa mau xin lỗi Tử Nhi.
Ánh mắt đáng sợ của tôi cũng làm cho cô ta e dè nhưng bản chất thì vẫn không thay đổi, cao giọng.
-Không bao giờ có chuyện đó.
-Hừ. Tôi sẽ cho cô hối hận. – Cúi đầu nhìn Tử Nhi, lớn tiếng – Đứng lên. Nếu là bạn của tôi thì không được yếu đuối. Nhanh.
Lời nói có tác dụng. Lấy sức lực cuối cùng, Tử Nhi đứng thằng, nở một nụ cười nhợt nhạt.
-Mình xin lỗi vì đã làm bạn thất vọng.
-Không sao. Cô ta (chỉ vào mặt) sẽ phải trả giá ngay tại đây.
Bốp. Một cú đánh như trời giáng xuống mặt cô ta. Mọi người đều trố mắt
cảnh tượng vừa rồi. Những thắc mắc đều hướng về tôi. Không thèm để tâm,
tôi lại để một cái bạt tai nữa trên mặt cô ta, nhếch môi, hừ lạnh.
-Cái tát đầu tiên là vì cô dám đánh Tử Nhi, cái thứ hai là vì cái tính
kiêu ngạo, khinh thường người khác của cô. Nhớ đấy. Từ nay, ai còn bắt
nạt Tử Nhi – bạn tôi thì đừng mong lành lặn trở về nhà.
Nói xong,
tôi đỡ Nhi đến phòng y tế với sự ngạc nhiên tột cùng. Các người cứ thử
làm thế một lần nữa đi. Nếu vậy, đừng trách Jenny này vô tình. Tại phòng y tế. Tôi thương xót khi nhìn thấy khuôn mặt tím bầm và đôi
mắt hoảng sợ của Tử Nhi. Thật không thể tin được là họ lại làm thế với
cô bé trong suốt một năm học. Máu nỏng dồn lên, tôi chỉ muốn đạp cho mấy người kia đến khi nào hả dạ thì thôi. Tử Nhi đã làm sai điều gì khiến
họ lại ghét và đánh nhiều vậy chứ. Chấm thuốc, tôi thoa lên mặt Nhi nhẹ
nhàng, chắc có lẽ nhìn cô bé giống Linh nhi quá. Trong mấy năm qua, tôi
rất nhớ đứa em gái kết nghĩa không biết Linh nhi có giận tôi không nữa?
Xong xuôi, tôi ngồi nhìn Tử Nhi, sự tò mò lại dâng lên, phân vân mãi tôi mới dám hỏi nhỏ.
-Tử Nhi này, cậu đã làm gì mà họ lại bắt nạt như thế?
-À, ơ, mình… mình… - Hình như cô bé không muốn nói thì phải? Buồn thật.
-Nếu cậu không muốn nói thì thôi cũng được.
-Mình nói mà, mình nói. – Tôi cảm thấy mình đang trở thành người thích soi mọi chuyện người khác vậy.
Rồi Tử Nhi cúi đầu, im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng.
-Thật ra, đầu năm khi trúng tuyển vào đây mình có rất nhiều bạn và được mọi người yêu quý nhiều lắm. Nhưng hu… hu… hu… giấc mơ đó đã tiêu tan
sau một, hai tháng sau, mình cứ nghĩ đã làm điều gì có lỗi nên đi hỏi
từng người. Tiếc là không ai chịu nói chuyện với mình vì Cúc cấm. Ai
không tuân theo thì bị xử liền. Mình cũng hiểu họ sợ nên chẳng dám có ý
kiến gì thêm. Và có một người đã nói với mình về lý do Cúc ghét mình đến thế.
-Đó là gì vậy? – Tôi thắc mắc, nhiều câu hỏi cứ lảng vảng trong đầu.
Uống một ụm nước, Nhi tiếp tục.
-Vì mình đã tỏ tình với người Cúc và các bạn gái khác thích. Đâu phải
mình cố ý đâu. Chẳng qua mình yêu người đó thôi. Tại sao mấy bạn ấy lại
đối xử với mình như vậy chứ? Các tháng sau, mình bị đổ oan là ăn cắp đồ
của Cúc. Mọi người hiểu nhầm và càng xa lánh hơn. Lúc đó, mình cũng
chẳng biết làm gì để minh oan mà cúi đầu im lặng mà thôi. Chỉ mong Cúc
sẽ hiểu và làm bạn với mình. Không cần gì nhiều đâu.
Lại là mấy
chuyện đó. Có vẻ như chuyện của Tử Nhi khá giống với quá khứ của tôi
nhỉ? Nhưng ý nghĩ của cô bé lại khác xa tôi hồi đó. Tôi chỉ biết có chạy trốn không dám đối mặt như Tử Nhi. Hừ. Vả lại nó cũng đã qua rồi, tôi
nhắc đến làm gì không biết. Vấn đề quan trọng bây giờ là giúp Tử Nhi
minh oan và không bị đối xử thậm tệ như thế nữa. Tất cả những người làm
cô bé này tổn thương đều phải gánh lấy hậu quả phù hợp với mình chứ nhỉ? Tôi sẽ cho họ chiêm ngưỡng sự thay đổi thật sự của Tiểu Hương à không
Jenny này. Tôi cười gian tà, sau đó bảo khéo để Tử Nhi nằm nghỉ ở đây
chứ cô bé mít ướt này bướng lắm. Đợi Tử Nhi ngủ say, tôi trở về lớp với
một toan tính nguy hiểm. Một kế hoạch chu toàn sắp được ra mặt rồi. Tất
cả sẽ được chiêm ngưỡng nó