Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Chương 49: Chương 49




Kít… Đó là tiếng chân nhỏ ma sát với sàn. Tôi cười tựa như chẳng cười.

- Xuống nhà ăn sáng. Nếu không thì nhịn.

Hiệu quả tức thì nhỏ chạy như bay, ngồi vào bàn, ăn nhồm nhoàm. Tôi bật cười, rồi cầm đũa từ tốn ăn. Khoảng 6h30, hai đứa chúng tôi sang nhà Tiểu Ngọc lấy cặp sách. Và cùng đạp xe đến trường. Nhưng thực ra tôi đang rất lo lắng vì sẽ gặp Thiên Ân. Tôi không tự tin là mình có thể đối mặt được với hắn.

Yêu nhưng không thể. Ai biết được vết nứt trong tim tôi cơ chứ. Hãy để tôi chôn chặt nó vào trong tim. Đứng trước cồng trường tôi ngập ngừng, chân cứ cứng nhắc. Hít một hơi thật sâu, tôi dắt xe vào trong lán, đi trước là Tiểu Ngọc. Hình như tin đồn về tôi đã giảm đi đáng kể, không còn những lời bàn tán vớ vẩn nữa.

Tôi đi lên lớp với một tâm trạng thoải mái. Chẳng biết họ có còn ghét tôi nữa hay không nhỉ? Mà thôi tôi cũng quen rồi. Nhưng giờ tôi sẽ không còn là một đứa ngốc nghếch chịu đựng lời xỉ vả khinh thường của họ nữa. Tiểu Ngọc lôi tôi vào chỗ, nháy mắt tinh nghịch.

- Chào mừng cậu đã trở lại.

Con nhỏ này đúng là biết cách làm người ta cười mà. Sao ánh mắt họ nhìn tôi lại khác lạ thế nhỉ? Cứ như là thương hại và đồng cảm với tôi vậy. Bất chợt, lớp trưởng Mai đến chỗ tôi, rất nhỏ nhẹ nói.

- Nghe nói mẹ bạn mới mất. Mình chia buồn với bạn và xin lỗi vì đã không đến đám tang.

Cái gì thế này? Chuyện gì đây? Tự dưng Mai lại tốt với tôi trong khi hồi trước bạn ấy rất ghét tôi vì đi cùng Thiên Ân cơ mà. Chẳng lẽ Mai đã không còn ác cảm với tôi nữa? Tôi nở một nụ cười gượng gạo, bảo.

- Không sao đâu. Dù sao các bạn trong lớp cũng không ưa mình cơ mà. Các bạn làm vậy đâu có gì là sai. Hì hì. Mình đáng bị như thế mà.

- Bạn nhầm rồi. Chúng mình đã hiểu lầm bạn. Vì cái tính ganh ghét đó nên đã làm bạn bị tẩy chay. Giờ thì tất cả đều hiểu ra rồi. Vậy nên thay mặt các bạn trong lớp mình xin lỗi và bạn hãy trở thành một thành viên chính thức ở lớp nhé.

Thật không ngờ. Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột. Tôi shock đến đơ người. Đến lúc nhận ra thì tất cả học sinh trong lớp đã quy tụ tại bàn tôi đang ngồi, hồ hởi nói.

- CHÀO MỪNG BẠN.

Tôi vui đến nồi nước mắt cứ chảy ròng ròng.

- Ơ kìa? Sao bà lại khóc?

- Không tại tôi vui quá. – quay sang nhìn mọi người – Cảm ơn các bạn nha.

- Bạn cười trông đáng yêu lắm. – Hs1

- Nếu có buồn thì nhớ chia sẻ với bọn mình nha.

- Ừ.

Đó, giờ thì tôi đã biết ông trời không tuyệt đường sống của con người, mọi việc đều la do chính bản thân bạn mà thôi. Ba, mẹ, con có thể sống hạnh phúc được chứ? Sau một hồi chuông, học sinh ổn định chỗ ngồi, cô giáo bộ môn Lý bước vào lớp. Cô điểm danh, nhìn qua lớp học rồi thông báo.

- Còn một tuần hơn nữa là đến kì thi chất lượng cuối học kì một. Đây là để cương ôn tập. Bạn lớp trưởng sẽ đi photo cho các bạn trong lớp. Các em nhớ ôn tập cho kĩ để đạt kết quả cao. Rõ chưa nào?

- Vâng ạ. (đồng thanh)

- Các em giở vở ra chúng ta học bài tiếp theo.

Cả bầu không gian chỉ còn lại tiếng nói truyền cảm của cô giáo và tiếng bút viết. Một buổi học mang lại sự thích thú cho học sinh. Đôi lúc học sinh còn giơ tay phát biểu. Buổi học với bao nhiêu niềm vui. Kết thúc. Tiếp theo là tiết Toán. Thầy Hậu nhùn với từng bước đi y như là trong quân đội, khuôn mặt nghiêm khắc.

Đây là tiết học mà tôi không thích cho lắm. Không phải là tôi học kém môn này mà là thầy giáo quá nghiêm khắc khiến học sinh khó chịu. Nhưng trái lại thầy lại giảng rất hay. Thôi thì tôi cố gắng nhét mớ kiến thức vào đầu mới được vì sắp thi rồi mà. Tôi muốn đạt kết quả cao để ba mẹ trên trời được vui. Hầu hết, các bạn trong lớp đều ngủ gục hết, nếu không thì nghe nhạc, đọc truyện.

Cũng không thể trách các bạn ấy được. Và tiếng chuông báo hiệu thời gian học tiết này đã hết. Khi thầy Hậu nhùn vừa bước ra khỏi lớp, học sinh đã rú lên như mấy đứa thần kinh không ổn định. Đây cũng là giờ nghỉ trưa. Bạn học cùng lớp kéo nhau xuống căng tin không trừ tôi.

Chúng tôi ghép mấy chiếc bàn lại với nhau thành một cái vừa đủ cho tất cả con gái ngồi, còn con trai thì tự giải quyết, và sau đó nhiệm vụ cao cả là đi mua đồ ăn tại căng tin đã được giao phó cho Minh và Bình. Nhìn mà cũng tội, đồ ăn thì chềnh ềnh ra thế mà chỉ có hai người vác về. Nhưng mà được ăn chùa chẳng sướng hả. Lớp trưởng khao mà lị. Không ăn thì phí lắm.

Vừa nói chuyện vui vẻ vừa ăn, chúng tôi thân thiết như một đại gia đình. Hì hì. Tôi vui quá chừng luôn! Cứ tưởng là cả ba năm học phổ thông tôi sẽ chẳng có bạn chứ ai ngờ chuyện lại thành ra như vầy. Chắc là ông trời xót thương cho tôi đây mà. Cả ngày hôm nay tôi cứ cười tít cả mắt, lại còn ngượng vì được khen nữa chứ. Ấy thế mà thời gian lại trôi qua quá nhanh chóng.

Tiết học thứ năm đã hoàn thành. Bây giờ là tan học. Từ các lớp, học sinh ùa ra như đàn ong vỡ tổ, tiếng nói cười nhộn nhịp khắp cả sân trường. Ở lán xe cũng đông gớm nên tôi đành phải đứng ngoài chờ họ lấy xe ra hết với tìm đến chiếc xe thân yêu. Tôi trèo lên xe, định gồng người đạp thì tiếng gọi của Thanh – lớp phó văn nghệ gọi, hổn hển nói.

- Hương à, cậu và Tiểu Ngọc chuẩn bị văn nghệ ngày thành lập trường đến đâu rồi?

Như nhớ ra điều gì, tôi hoảng hốt trả lời.

- Thôi chết. Tại mấy hôm nay nhà mình có chuyện nên mình quên mất chưa chuẩn bị gì ca.

- Thế thì phải làm sao đây? Còn có tuần nữa là tổ chức lễ thành lập rồi.

- 1 tuần à? Thế thì mình sẽ chuẩn bị được thôi. Bạn không cần lo đâu.

- Ừ. Nếu có gì khó khăn thì gọi ình nha. Đây là số điện thoại và địa chỉ nhà của mình.

Nói rồi, Thanh đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ có ghi số điện thoại theo đó là địa chỉ. Tôi gật đầu, rồi tạm biệt Thanh. Thư thả đạp xe trên con đường quen thuộc, tôi đưa mắt nhìn con sông mà hồi bé tôi vẫn thường đến chơi. Hiện tại, nó đang được sửa sang rất nhiều nhưng vẫn còn nét vốn có từ xa xưa.

Dừng lại, tôi gắt một bông hoa cúc, hít hà mùi thơm thoang thoảng của hương hoa. Cảm giác này khiến tôi thấy dễ chịu và cũng vì đây là loài hoa mà mẹ tôi rất thích. Không biết mẹ đã gặp được ba chưa nhỉ? Chưa vội về nhà, tôi tiến về phía bãi tha ma. Khung cảnh thật u ám và đáng sợ. Tìm được nơi mà mẹ và ba tôi đã nằm xuống, tôi dải bước đền nơi đó. Khuôn mặt chẳng còn sự vui tươi như lúc trước. Quỳ trước mộ mẹ và ba, tôi gượng gạo cười, hỏi.

- Ba, mẹ à, ba mẹ có sống tốt không? Có nhớ con không? Con đau lắm. Con nhớ ba mẹ lắm. Con quá yêu đuối ba mẹ nhỉ? Nhưng con thực sự không biết mình nên làm gì mới đúng. Hình như con bắt đầu muốn bỏ cuộc rồi. Tại sao cả ba lẫn mẹ đều rời bỏ con chứ? Con phải làm sao mới đúng đây.

Dù đau khổ đến mức nào thì tôi cũng đã không khóc. Tôi luôn muốn trở thành một người mạnh mẽ nhưng sao lại khó đến thế? Giá như có ba mẹ ở bên cạnh tôi thì tốt biết bao. Ở lại một hồi lâu, tôi đi đến quán ăn gần nhà, chọn mấy món để thưởng thức cho qua chuyện. Vì tôi đâu cảm thấy đói cơ chứ. Cũng đã hơn một giờ rồi, tôi phải gọi điện cho Tiểu Ngọc để bàn về tiết mục văn nghệ lễ thành lập mới được.

- Tút… tút…tút

Sau một hồi chuông dài mới có người bắt máy. Mà lại là tiếng con trai.

- Alo. Tiểu Hương, là cô à? Cô tìm Tiểu Ngọc hả? Chờ chút nha. Ngọc, em có điện thoại này. Vâng, em ra ngay đây.

Hóa ra là Hải Đăng. Hai người này tình cảm thật đó. Suốt ngày cứ quấn quít bên nhau mãi thôi. Điên vì yêu có khác.

- Tiểu Hương, bà gọi tôi có chuyện gì vậy?

- Thế bà có nhớ vụ văn nghệ lần trước mình nhận tham gia không?

- Tất nhiên, nhưng sao vậy?

- Vậy mà không nhắc tôi, làm thế nào bây giờ?

- Ui dào ơi. Bà đừng có lo. Tôi chuẩn bị tiết mục hết rồi. Là hát ý. Cà bài hát cũng chọn luôn. Chiều mai tập tại nhà Hải Đăng, ok?

- Ừ. Mà bà đó nha, lúc nào cũng Hải Đăng, Hải Đăng và Hải Đăng nghe sến muốn oi luôn.

- Bà ói chứ tôi có ói đâu. Thôi tôi cúp máy đây. Bye.

- Bye.

Thật chẳng ra sao. Mình có lòng tốt muốn nhắc nhở nhưng lại bị đã lại. Ôi. Hết chịu nỏi con bạn này rồi. Kệ. Mặc xác nó. Có giúp cũng bị phản bác nên im lặng là tốt nhất. Đến nhà, tôi mở cổng, dắt xe để gọn vào sân. Vào trong, căn nhà mới vẳng vẻ, cô đơn làm sao. Lạnh lẽo. Không còn cảm giác ấm cũng như ngày nào. Cũng không còn hình bóng quen thuộc người trong gia đinh.

Tất cả đã biến mất ngay trước mắt tôi. Một đi không trở lại. Tôi quăng cặp sách lên giường rồi đi tắm. Nước và sữa tắm làm xua đi một phần nỗi buồn vô hạn. Nhưng không thể hết được. Tôi bước ra cùng bộ quần áo quen thuộc với mái tóc đã được sấy khô. Ngồi vào bàn học, tôi lấy sách vở ra ôn bài và xem lại các kiến thức đã học từ đầu năm tới giờ.

Xong, tôi chuẩn bị bài học mới rồi cắt sách vở vào cặp, lên giường vắt tay lên trán. Mắt tôi cứ thao láo nhìn lên trần nhà. Nhảy xuống giường, tôi quyết định dành một buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa. Đồ dùng trong nhà cũng khá bụi bặm, tôi lau sáng bóng không còn một hạt bụi. Tiếp đó, tôi lấy một xô nước và một chiếc giẻ để lau nhà. Dù nhà tôi không rộng nhưng mấy tiếng mới có thể lau xong. Gạt mồ hôi trên trán, tôi tiếp tục làm công việc của mình. Đúng lúc đó, chuông cửa reo, tôi cất gọn đồ rồi lật đật ra mở cửa.

- Kin. Anh đến đây có chuyện gì không? Nếu không thì em đang bận chút.

Tôi vội vã nói, định đóng lại cửa thì bàn tay của anh ấy giữ lại, nhìn tôi một cái nhìn rất chân thành.

- Anh có chuyện cần nói với em.

- Vậy anh vào nhà rồi nói.

Từng bước từng bước, tôi theo sau Kin, vì chẳng biết nên đối mặt với anh ấy như thế nào. Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Kin nhìn tôi nhưng ánh mắt đó lại bị tôi né tránh, nói đúng hơn là tôi không dám đối mặt với nó. Tôi sợ. Sự lo lắng cứ từng nấc dâng lên. Và Kin là người mở lời đầu tiên.

- Anh biết chuyện này là vội vàng nhưng anh không thế chờ thêm một phút nào nữa. Em hãy cứ nói như mình cảm nhận.

- Vâng. Anh cứ nói đi. Một sự im lặng đáng sợ. Biểu hiện của Kin thay đổi theo từng phút. Một nụ cười đẹp nhất anh dành cho tôi.

- Em có còn yêu anh như ngày trước không?

Đó chính là điều tôi lo sợ nhất. Bỗng nhiên có một thứ vô hình nào đó chặn họng lại, ứ nghẹn, không thể cất lên lời. Không biết mình nên làm gì nữa đây. Tôi biết nếu không nói ra sự thật thì anh ấy sẽ ảo tưởng thêm, còn có thì chúng tôi sẽ cùng đau khổ. Đầu óc tôi rối như mớ bòng bong. Thế nhưng tôi không thể lừa dối anh ấy được, thà đau một lần còn hơn là sống trong đau khổ. Một hồi lâu trôi qua. Tôi mím chặt môi đến bật cả máu. Đến phút tiếp theo, tôi mới cất tiếng, giọng nói run rẩy.

- Em không muốn nói dối anh. Thực ra trái tim em đã không còn hình bóng của anh nữa.

- Điều em nói là sự thật à?

- Vâng

Ánh mắt của Kin như xoáy sâu vào trái tim bé nhỏ của tôi một lỗ hổng không hề nhỏ. Tôi đang làm Kin bị tổn thương. Một kẻ xấu xa như tôi chỉ toàn làm hại người khác mà thôi. Sao Kin lại yêu một đứa như tôi cơ chứ? Đáng lẽ tôi phải bị trừng phạt từ lâu rồi. Bỗng, Kin đứng dậy, nắm chặt tay, cười chua chát.

- Em thật tàn nhẫn. Thà em cứ nói dối còn hơn. Tim anh đau lắm, em biết không? Thời gian này anh không muốn gặp em nữa.

- Kin, em… em…

- Đừng nói gì thêm. Anh sẽ đến gặp em vào một lúc nào đó nhưng hiện tại thì không.

Chưa kịp để tôi nói thêm gì, Kin đã chạy ra ngoài, rú ga rồi phóng bỏ đi. Phịch… Tôi ngã sóng xoài dưới sàn nhà. Đau quá! Cuối cùng anh ấy cũng đã bỏ đi rồi. Lại một người nữa bị tôi làm tổn thương. Dường như tôi đã sai, thật sự sai rồi. Kin, cả đời này em cũng chẳng thể nào chuộc lỗi với anh được. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Dọn dẹp xong, tôi nằm trên ghế sô fa bật TV xem phim. Vậy mà hình ảnh Kin trách móc lại hiện lên trong đầu. Tôi không thể nào tập trung được. Ông trời, hãy cho con biến khỏi đây thật xa.

***

7h tối. Tại quán kem Sweet World. Tôi vừa ăn kem vừa nói với Tiểu Ngọc.

- Hôm nay, tôi đã từ chối lời tỏ tình của Kin. Có phải tôi làm sai không? Tôi không biết mình phải làm sao nữa.

Đút một miếng kem vào miệng, Tiểu Ngọc an ủi.

- Không, bà làm đúng. Nếu bây giờ lừa dối anh ấy thì cả hai người sẽ chẳng có hạnh phúc đâu. Tôi biết là bà không muốn làm tổn thương ai hết nhưng không làm vậy thì anh ấy sẽ nghĩ mình còn cơ hội và lúc bà tìm được người mình yêu, anh ấy sẽ đau khổ gấp trăm lần.

- Nhưng Kin không còn muốn gặp tôi nữa. Tôi coi anh ấy là một người anh trai, một người thân. Mất đi hai người là quá đủ rồi, mất thêm một người nữa chắc tôi không trụ nổi.

- Bà đừng lo anh ấy làm vậy là muốn ổn định lại tình cảm dành cho bà đấy. Đừng lo sau một thời gian nữa Kin sẽ đến gặp bà thôi.

- Cảm ơn bà. May mà có bà chứ không tôi chẳng biết làm thế nào.

- Bàn bè mà.

Cuộc trò chuyện kết thúc. Chúng tôi chén nốt ly kém rồi chở nhau về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.