Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!

Chương 1: Chương 1: Cuộc chạm mặt giữa nhóc con dễ thương và bạch mã hoàng tử




- Ngày mai con sẽ chuyển đến trường mới ! Con đã chuẩn bị tất cả chưa?

- Rồi ạ! - Nó vừa đong đưa chân vừa trả lời câu hỏi của ba.

Nó - Vương Anh Nhi - con của một chủ tịch hội đồng quản trị có địa vị rất lớn trong thị trường kinh tế, chứng khoáng. Khuôn mặt dễ thương cực kì, miệng lúc nào cũng nở nụ cười tỏa nắng cộng thêm tính tình nghịch ngợm, trẻ con, nó đã trở thành một hotgirl chính hiệu. Hơn thế, điều mà cả ba lẫn mẹ nó đều tự hào là chỉ số IQ cao vút trời mây của nó, vì vô cùng thông minh nên nó không chỉ dùng IQ của mình vào việc học mà nó còn dùng vào việc bày vô số trò quậy phá khiến người khác tức điên lên.

Ngày mai, nó sẽ chuyển đến học ở một ngôi trường danh tiếng và quý tộc. Nói thế thì nó cũng biết là ở đó toàn con nhà giàu, nó không biết nó có thể làm bạn với ai ở đó. Nó mong ngày đầu đến trường mới không phải là một ngày xui xẻo.

Nó chào ba rồi bước lên phòng, ngả lưng xuống chiếc giường yêu quý, nó nhắm mắt và dần chìm vào giấc ngủ...

Reng...Reng...Reng...

Cái đồng hồ báo thức kêu inh ỏi, cố gắng gọi nó thức dậy, nhưng chưa kêu dược tiếng thứ tư thì....

Âm thanh này đã quá quen thuộc, sáng nào cũng thế, không ai có thể nhớ nổi số đồng hồ bị nó quăng vào tường, cứ mỗi khi đánh thức nó là một cái đồng hồ hi sinh anh dũng.

- Cô chủ dậy đi ạ! Đến giờ đi học rồi. - Người hầu của nó cất tiếng gọi nó dậy.

Nó từ từ ngồi dậy và đi làm vệ sinh cá nhân. Theo hình thức thì nó đã dậy rồi, nhưng theo thực tế thì nó đang ngủ, mắt nhắm mắt mở, bước đi mà nó cứ đụng hết cái này đến cái khác, quản gia, người hầu và nhất là ba mẹ nó chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu khi thấy nó cứ bày tỏ tình cảm với đồ vật.

Cuối cùng thì nó cũng yên vị trên xe và đang trên đường đến trường.

Keet......

Đến rồi, nó mở cửa và bước xuống xe, đập vào mắt nó là sự hùng tráng của ngôi trường, to đến bất ngờ, chỉ nhìn thôi thì nó cũng biết học sinh trong trường toàn là con của nhà quý tộc. Ngôi trường hùng tráng và đẹp đẽ, nhưng trong mắt nó thì chẳng có gì ngạc nhiên, nếu so ra thì nhà nó còn hoàng tráng hơn thế! Khẽ nhún vai, nó bước vào trong trường, nó vừa vào trường thì ngay lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý. Nó nhếch môi cười đắc ý, sau đó, nó nghe tiếng hàng đống thằng con trai đổ rạp, nó khá ngạc nhiên, nó chỉ mới cười thôi mà! Đang bước đi thì.....

- Á!!!! - Một phút trước nó còn đang kiêu hãnh thì bây giờ nó đang ngồi dưới đất. Nó vừa đụng trúng một vật gì đó, hay nói đúng hơn là nó đụng trúng một người nào đó.

- Mắt cô dùng làm vật trang trí à ??? - Một giọng nam lạnh lùng, mạnh mẽ và trầm vang lên.

Ngước mặt lên, nó nhìn thấy một người con trai to, cao, và đặc biệt vô cùng đẹp trai. Tuy hắn đẹp nhưng hắn vừa nói gì thế? Hắn nói mắt nó dùng làm vật trang trí à? Mắt hắn mới là vật dùng trang trí, hắn dám động vào nó cơ đấy, hắn vừa làm điều mà chưa một ai dám làm cơ đấy. Được thôi! Hắn sẽ biết nó lợi hại thế nào! Đứng dậy, phủi cát trên người, nó ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Mắt tôi không phải vật trang trí, nó có thể nhìn rõ và nó vừa thấy anh là một tên đáng ghét không ai ưa đấy!

- Cô vừa nói gì cơ? Tôi nghe không rõ. - Hắn vừa nói vừa kề tai mình gần mặt nó - Cô nói tôi đáng ghét không ai ưa à? Vậy mà tất cả nữ sinh trường này đều đổ trước tôi đấy nhóc con!!!

- Nếu vậy tôi đoán nữ sinh trường không ai sáng mắt, còn nữa, tôi không phải nhóc con!

- Cô gan nhỉ? Dám nói vậy với tôi à? Cô không biết tôi là ai sao?

- Không! Anh là ai thế? Là quái vật ngoài hành tinh hay yêu quái trên núi xuống?

- Cô.... - Hắn giận đến tái mặt, từ khi sinh ra và có mặt trên thế giới này, chưa một ai và không một ai dám nói như thế với hắn - Tôi không phải quái vật càng không phải yêu quái, tôi - Nam Trúc Du - là bạch mã hoàng tử ở trường này, biết chưa???

Hắn áp mặt mình sát vào mặt nó, bây giờ mặt hắn và nó chỉ cách nhau 5cm, nó có thể cảm nhận hơi thở mạnh mẽ của hắn. Nó chăm chú nhìn hắn, hắn đẹp thật. Sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng, tuy là con trai nhưng hắn lại có nước da trắng ngần, và nhất là đôi mắt màu nâu ánh lên vẻ kiêu kì, thêm chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn ấm áp. Mái tóc màu hạt dẻ ôm gọn lấy khuôn mặt hắn, phía sau, ánh mắt trời chiếu sáng như tôn lên vẻ đẹp thuyệt vời của hắn. Phải, hắn đẹp như một vị thần.

- Sao thế? Thấy tôi đẹp trai quá nên yêu tôi rồi à?

Câu nói của hắn kéo nó về thực tại. Ok, hắn rất đẹp nhưng điều đó không làm nó quên nó ghét hắn thế nào.

- Xin lỗi nhé! Nếu phải yêu anh thì tôi yêu cái cây còn tốt hơn! - Nó buông ra câu cuối rồi bỏ đi để hắn một mình ở lại, và vì thế nó không biết câu cuối cùng của hắn.

- Nhóc con! Rồi cô sẽ phải yêu tôi thôi! - Hắn cười đắc ý, quay lưng rời khỏi.

Thực ra, khi nãy vì nhìn hắn nên nó không biết một điều: hắn đã nhìn nó và hơn thế hắn bị cuốn vào vẻ đẹp của nó. Lúc nãy, hắn chỉ định quyến rũ nó để nó yêu hắn nhưng không hiểu sao khi nhìn nó, hắn không dứt ánh mắt ra khỏi nó được. Nó có một đôi mắt đen, long lanh, hắn như bị ánh mắt đó thôi miên. Mũi nó nhỏ, nằm gọn gàng giữa đôi mắt, môi nó hồng màu hoa anh đào, nước da nó trắng như bông tuyết, khiến hắn muốn chạm vào nó. Mái tóc màu đen, dài và mượt của nó theo cơn gió chạm vào hắn và có một điều hắn không thể không thấy: nó cực kì dễ thương.

Khi nhớ về nó đột nhiên, miệng hắn cong lên một đường hoàn hảo. Đúng, hắn đang cười, nụ cười thật sự và không có màu giả tạo. Khoan, tại sao hắn lại cười khi nhớ về nó? Tại sao nó lại cuốn hút được hắn? Hắn là người lạnh lùng, vậy tại sao những điều đó lại xảy ra??? Hàng đống câu hỏi tại sao bao vây hắn, và hắn chắc rằng thời gian sẽ giúp hắn trả lời tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.