#Biệt thự của Lâm#
Lâm ngồi trên salon, tay cầm ly vang đỏ,
dưới sàn nhà, những chai rượu rỗng vương vãi khắp nơi. Lâm đã uống từ
sáng hôm qua cho đến giờ, anh không say, nỗi đau quá lớn, dù anh đã uống thật nhiều nhưng cũng chẳng thể say.
Anh làm gì mà nó lại như thế? Anh làm gì mà ngay cả cơ hội nó cũng không thể cho anh? Anh đã làm gì sai?
- Anh Nhi, tại sao em không thể yêu tôi chứ? - Lâm hét lên và ném ly vang đỏ vào tường khiến nó vỡ tan tành.
Ly vỡ như con tim anh vỡ, thành từng mảnh vụn, không thể hàn gắn lại,
thứ rượu đỏ chảy trên sàn, đỏ như máu của con tim anh, đỏ như máu của sự đau đớn, nó cứ chảy mãi làm anh đau mãi.
Trên má anh hai dòng
nước như suối lại chảy, anh lại khóc. Anh không biết tại sao mình khóc,
anh không biết tại sao thứ nước mặn chát đó cứ rơi không ngừng, anh
không biết và cũng không cần biết. Không có nó, cuộc sống của anh vô
nghĩa rồi! Vô nghĩa thì cái gì cũng không đáng quan tâm.
" Anh nói em ngu ngốc, nhưng em không ngốc, là con tim này của em ngốc, nó chỉ biết yêu người làm nó đau mà thôi! "
" Anh cũng vậy phải không? Yêu em, anh cũng đau nhưng anh vẫn yêu đó
thôi! Ai cũng ngốc, ai cũng chỉ có thể yêu người làm họ tổn thương. "
Lời nó nói quay về trong đầu Lâm. Đúng, nó nói thật sự đúng, con người
là thế, họ chỉ biết yêu người làm họ đau còn người yêu họ thì họ lại
quay lưng.
- Anh Nhi, tại sao tôi lại yêu em? - Lâm hỏi mông lung.
Đây là câu anh đã hỏi bản thân hàng trăm lần nhưng chưa có câu trả lời. Cuộc đời quá tàn nhẫn, nếu như ngay từ đầu nó đã không yêu anh vậy thì
tại sao lại khiến anh được gặp nó? Tại sao lại khiến anh rung động? Tại
sao lại khiến anh yêu nó và sao lại khiến anh đau vì nó? Tại sao chứ?
Anh làm gì sai mà phải bị trừng phạt như thế?
Anh sai? Phải,
anh quá sai rồi! Sai khi anh đồng ý hợp tác với Ái Linh, sai từ khi anh
chấp nhận làm điều mà lương tâm không cho phép. Anh phải tỉnh lại, không thể càng ngày càng chìm trong vũng bùn dơ này được, phải quay đầu lại
thôi!
Lâm đi lấy quần áo, bước vào phòng tắm.
Nước từ
vòi hoa sen rơi lên toàn thân thể anh. Anh sẽ chuộc lại lỗi lầm, nếu anh không thể có nó thì ít ra, anh phải cho nó hạnh phúc để trong nó, còn
có một kí ức đẹp về anh.
Một tiếng sau, Lâm bước ra, anh rời phòng, lên xe và phóng đi.
#Cùng lúc đó#
Hắn ngồi trên giường đọc tạp chí, toàn mấy tin vớ vẩn làm hắn ngán
ngẩm. Bình thường vào giờ này thì hắn đang cafe với bạn hoặc đi chơi với nó, thích hơn là nằm trên đùi nó, vậy mà giờ hắn lại ngồi đây nhìn trần nhà, đúng là chán chết đi được!
Phone của hắn đổ chuông, hắn chán nản, cầm phone lên nghe.
Hắn nói và cúp phone. Đáng ghét! Võ Ái Linh đó là ai mà gan dạ đến thế? Khoan, Võ Ái Linh, cái tên này khá quen, có lẽ hắn đã nghe ở đâu đó.
Nhưng ai quan tâm chứ, cô ta dám động đến nhóc con của hắn thì cô ta
không sống yên đâu. Còn cả tên Nhật Lâm đó nữa, dám tham gia với Ái Linh hại nhóc con yêu dấu của hắn, hắn sẽ không tha cho tên Lâm đáng ghét đó đâu!
- Vào đi! - Hắn nói khi nghe tiếng gõ cửa.
Cánh cửa bật mở, Lâm bước vào.
- Cậu tìm tôi có chuyện gì không? - Hắn hỏi.
- Tôi đến thăm cậu. - Lâm đáp.
- Thăm tôi ư? Mặt trời vẫn mọc phía đông mà! - Hắn nói mỉa.
- Tôi không chỉ đến thăm cậu mà còn việc khác nữa! - Lâm nói.
- Tôi biết mà, có gì thì nói đi! - Hắn nói.
- Tôi đến xin lỗi cậu. - Lâm nhìn xuống đất.
- Xin lỗi tôi? Vì cái gì? - Hắn nhíu mày.
- Vì tôi là người sắp xếp tai nạn đó, tôi là người khiến cậu phải nằm
đây, là người hợp tác với Ái linh để sắp đặt những việc tồi tệ đó! - Lâm nói.
- Hơn thế, người bên cạnh cậu không phải Nhi mà là Linh. - Lâm nhìn hắn.
- Ra là vậy! - Hắn gật đầu, hài lòng với sự hối hận của Lâm.
Cùng lúc đó, cửa phòng bật mở, Ái Linh bước vào.
Nhìn thấy Lâm, Linh giật mình, mắt mở lớn, sự ngạc nhiên bay lên tột độ.
- Lâm... Lâm... Anh... anh... đến đây... làm gì? - Linh lắp bắp.
- Tôi đến đây để nói tất cả sự thật cho Du biết. - Lâm nói.
- Sự... sự thật... gì vậy? - Linh nói mà tim đập thật mạnh.
- Sự thật là cô không phải Anh Nhi mà là Ái Linh. - Lâm đáp.
- Anh nói bậy! Tôi là Vương Anh Nhi! - Linh hét.
- Tôi không nói bậy, tôi nói sự thật. - Lâm nói một cách điềm tĩnh.
- Tôi thật sự là Vương Anh Nhi! - Linh quát lớn.
- Cô không phải nhóc con của tôi nên đừng mạo danh. - Hắn xen vào.
- Anh nói gì vậy? Em là nhóc con của anh mà. - Linh nhìn hắn.
- Cô không phải. - Hắn nói.
- Anh đừng nghe hắn ta nói bậy, em thật sự là nhóc con của anh mà. - Linh nói.
- Tôi không nghe Lâm nói. Chính tôi cho người điều tra cô. - Hắn lạnh lùng.
- Anh điều tra em ư? - Linh ngạc nhiên.
- Ừ! - Hắn đáp.
- Sao anh lại điều tra em? - Linh hỏi.
- Vì trình đóng kịch của cô không thể lọt qua mắt tôi. - Hắn trả lời.
- Không thể ư? - Linh nhìn hắn.
- Cô nghĩ cô có thể hoàn thành vai diễn mà không có sai sót gì ư? Tôi
đâu phải mới quen nhóc con một ngày một giờ. Cô ấy thế nào tôi quá rõ.
Tôi không những hiểu mà còn nhớ mùi hương của cô ấy nữa, tôi để ý đên
từng thứ dù là điều nhỏ nhặt nhất nên đừng nghĩ có thể lừa tôi. - Hắn
nói.
- Hoá ra tôi đã thua từ lâu lắm mà cứ nghĩ là mình đang thắng. - Linh gục xuống.
- Cô nghĩ cô là chủ của cuộc chơi này ư? Cô nghĩ tôi chịu an phận làm
con cờ cho cô điều khiển ư? Lầm to đấy! Cô đã bị đẩy vào trò chơi, đã
trở thành con cờ do chính tôi điều khiển đó Ái Linh. - Hắn cười nửa
miệng.
- Anh nghĩ tôi thật sự thua sao? Không hề đâu! - Linh nói.
- Ý cô là gì? - Hắn hỏi.
- Anh còn nhớ lần anh hôn tôi chứ! Anh Nhi đã thấy tất cả. Anh thử nghĩ xem, nếu là anh nhìn thấy cảnh đó, liệu anh có thể tha thứ cho người
lừa dối mình không? - Linh cười nham hiểm.
- Đê tiện! - Hắn quát và tát mạnh vào khuôn mặt Linh.
- Yên tâm đi! Nhi vẫn rất yêu cậu. Hãy tìm cô ấy đi! - Lâm xen vào.
- Nhi vẫn yêu tôi ư? - Hắn nhìn Lâm.
- Không thể nào! - Linh quát.
- Có đấy! Nếu Nhi hết yêu cậu thì tôi đã không nói sự thật cho cậu biết! - Lâm nói. - Tìm cô ấy đi!
- Cám ơn cậu rất nhiều! - Hắn cười.
- Không cần cám ơn đâu! - Lâm nói.
- Tôi sẽ tìm nhóc con nhưng tôi phải giải quyết chuyện này đã! - Hắn nói và lấy phone ra gọi.
Hắn cúp máy và bỏ ra ngoài. Lâm cũng rời khỏi, bỏ mặc Linh ôm mặt khóc
trong hối hận. Cô phải trả giá, mất khuôn mặt trước đây, giờ còn phải
vào tù, đây là cái giá cho sự thủ đoạn của chính mình.