Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Chương 11: Chương 11




Hoàng Thiên cùng nhỏ dắt tay nhau đi ra đường. Trước tiên là đi ngang các quán ven đường ăn chơi chút đã (cái này mà giao tiếp hả anh) Cậu ghé xe đẩy bán bò viên, cả hai cùng đứng đấy chọn lựa

_Em muốn dùng cái nào

_...Em không biết mấy cái này

Thanh Thanh lắc đầu lia lịa. Hoàng Thiên đành phải mua mỗi thứ một ít như 3 xâu chả cá, 3 xâu chả tôm, 5 xâu bò viên và 3 xâu có trứng cút. Cậu đưa từng xâu cho nhỏ ăn thử một miếng, cái miệng bé nhỏ há ra nuốt lấy từng viên bé nhỏ. Nhăm nhi xong từng cái, đôi mắt nhỏ sáng rực lên, đôi môi vô thức hé lên nụ cười thích thú.

Tiếp đó Hoàng Thiên dắt Thanh Thanh đi ăn đá bào. Cậu mua lấy hai ly thật lớn, thật nhiều màu sắc. Hoàng Thiên ăn lấy một muỗng trong người bỗng nhiên thấy sản khoái. Còn Thanh Thanh... con bé vừa măm có một muỗng khuôn mặt bỗng nhiên cứng đơ trông ngố vô cùng

_Thật... Thật lạnh TT TT

Cuối cùng khi cả hai ăn hết ly đá bào...

_Não... não em... đóng băng TT TT

Quả thật nếu ăn quá nhiều đá bào não sẽ bị đóng băng

Tiếp theo là ăn một món ăn Hàn Quốc là Tobokki, còn gọi là bánh gạo cay vô cùng thơm ngon. Hoàng Thiên đứng cách sạp tầm 7 bước sau đó lại hối thúc nhỏ mua Tobokki

_Em nhớ mua 2000 won Tobokki đó

_Mua... Không được đâu

Với sự thúc đẩy của Hoàng Thiên, cuối cùng Thanh Thanh cũng bước tới. Nhỏ run run nâng nhẹ cánh tay cầm tờ 100k lên rồi lắp bắp lên tiếng

_Cô...

_Sao con - Cô bán hàng nhẹ giọng hỏi

_Con... mua... 2000 won

_Ukm... Chờ cô chút

Mua 2000 won đưa tờ 100k vnđ, không phải cô này hiền thì đã bị chửi chết luôn rồi. Cuối cùng cô bán hàng cũng thối cho 50k vnđ và 500 won (độc đáo nha). Thanh Thanh nhét tiền thối vào túi rồi lon ton lại chỗ Hoàng Thiên đang chờ. Khi nhỏ lại tới nơi Hoàng Thiên liền xoa xoa mái tóc của nhỏ (như xoa đầu cún vậy á) rồi tươi cười

_Em giỏi lắm

Đôi môi Thanh Thanh bất giác mĩm cười. Nhưng nụ cười đó đã tắt ngay sau khi nhỏ ăn miếng Tobokki đầu tiên. Thay vào đó chính là đôi mắt căng hết cỡ, cái tay bé nhỏ quạt lia lịa cái lưỡi thân yêu. Đôi môi mấp máy vô thức

_Cay... Thật cay...

Ai đó bỗng nhiên phì cười

-------Tôi lại là đường phân cách không gian-------

16:00 tại nhà

Tiểu Anh đang nằm đắp chăn trên chính chiếc giường của mình sau khi đã bận rộn bị lôi đi khám bệnh. Hiện tại Thiên Ân như người vợ đảm đan đang nấu cháo săn sóc cho chồng...

Hình như ngôn từ có cái gì đó sai sai thì phải

Tiểu Anh từ từ cũng tỉnh ngủ, tự sờ vào trán mình, thật nóng. Cô lại còn đắp chăn, nóng lại càng thêm nóng. Nhưng nếu ra mồ hôi cô sẽ giảm nhiệt nhanh hơn, mau hết bệnh hơn. Nhưng bây giờ cổ họng Tiểu Anh thật đắng nha

Tiểu Anh nằm đó mà ngẫm nghĩ về Thanh Thanh. Liệu thứ tình cảm non nớt ấy của nhỏ đối với Thiên Ân có thật là tình yêu. Cô cứ suy nghĩ, nếu tình cảm đó là ngộ nhận thì sao, nếu Thiên Ân không đáp trả tình cảm đó thì sao. Liệu có phải người chịu đau nhất là Thanh Thanh hay sao. Tiểu Anh thật không muốn xía vàu chuyện người khác nhưng bản thân lại không thể không bận tâm. Cơ mà cứ càng suy nghĩ bản thân lại càng cảm thấy đau đầu

Ở phía dưới bếp, cháo đã được nấu xong. Sau khi cẩn thận cho chúng vào một cái chén to, Thiên Ân lật đật đem lên phòng cho cô ngay. Nhưng cổ họng Tiểu Anh thật đắng khiến bản thân thật chẳng muốn ăn tí nào. Thiên Ân ngồi kế bên lại không ngừng miệng kêu la lại càng làm cô khó chịu hơn nữa

_Em xem, bệnh đến thế này mà còn ương bướng nữa. Ngồi dậy ăn tí cháo đi

_...

_Ngoan, chỉ vài muỗng thôi mà

_Tôi không ăn

_Thôi nào Tiểu Anh, ăn cho lấy lại sức này

_...

_Em ăn...

_Anh đúng là phiền phức mà. Tôi đã bảo là không ăn rồi anh có nghe không

Cứ nghe Thiên Ân lãi nhãi bên tai suốt làm Tiểu Anh siêu bực mình, bản thân không kiềm chế được mà quát lên, chân tay cũng quơ loạn xạ. Bởi thế mà có một thứ đã hi sinh oanh liệt...

*xoảng* - Chén cháo vô thức bị quăng xuống đất, chén vỡ, cháo và thủy tinh văng tung tóe ra sàn. Tiểu Anh tròn mắt đầy ngạc nhiên, cô cũng không ý thức được mình vừa làm cái gì. Mọi chuyện diễn ra dường như quá nhanh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.