Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Chương 20: Chương 20




Cái tên Ryan ấy luôn quấy rối Tiểu Anh từ lúc học cho đến tận giờ nghỉ trưa, hôm nay đúng lúc lại học cả buổi trưa. Cô đúng là bị phiền chết luôn rồi

Khi vừa bước vào căn teen, Tiểu Anh và Thanh thì ngồi vào bàn để cho hai chàng ta mua đồ ăn. Ryan từ lúc bước vào đã đão mắt tìm vị trí của Tiểu Anh. Khi bóng dáng hắn đứng trước mặt cô, Tiểu Anh cứ tỏ ra hờ hững không xem hắn ra gì, tai cô đeo headphone vào để lờ đi tiếng nói Ryan

_Yuri, tớ ngồi đây được không

_... - Một khoảng im lặng không hồi kết

Tiểu Anh vờ nghe nhạc mà không thèm để tâm tới hắn, Thanh Thanh thì thấy Ryan đứng hoài tội quá nên đành lên tiếng

_Anh ngồi đi

_Cảm ơn nhé cô bé - Ryan nhếch môi nói

Nhưng sau câu cám ơn của Ryan là một tiếng la nhỏ của Thanh Thanh. Nhỏ xoay sang nhìn chằm chằm vào cô rồi phun ra một câu vô cùng ngây thơ vô số tội

_Sao chị đá em

Thấy Thanh Thanh mời Ryan ngồi, Tiểu Anh khó chịu mà đá nhẹ vào chân nhỏ. Hình như chỉ số EQ của Thanh Thanh không cao lắm thì phải. Nhỏ vừa phát ngôn là cái tên trời đánh kia cười sặc sục rồi. Tiểu Anh cố nắm chặt bàn tay mình lại để khống chế bản thân vì lúc này cô đang rất muốn đấm vào cái mặt hắn. Thật quá khó ưa mà

Hoàng Thiên và Thiên Ân vừa trở về đã thấy Ryan khiến cho tâm trạng khó chịu thấy rõ. Mà khi Ryan nhìn thấy cả hai cũng đã nở nụ cười thích thú

_Henri, nghe nói cậu và nhóc này đang quen à. Sao chị em mấy người bỏ trò loạn luân đó rồi

_Loạn luân cái đầu ngươi

Hoàng Thiên vừa dứt lời thì đã thấy một cây nĩa sáng bóng đang kề gần mặt hắn. Người cầm không ai khác chính là Tiểu Anh dịu dàng của chúng ta. Thể loại hâm doạ như thế này không phải Ryan chưa từng nếm trải qua, nhưng trong lòng vẫn không thoát khỏi nỗi sợ hãi

_Ngươi có ngồi im cho ta không thì bảo, muốn chết lắm phải không

Thái độ hiền hoà của Tiểu Anh làm Ryan có chút ngoan ngoãn hơn trước một chút

_Ừ ừ, tớ không nói nữa. Yuri-chan bỏ cái tay xuống dùm tớ

Thật ra thì cái nĩa kia của Thiên Ân chứ không phải của cô, hôm nay Tiểu Anh vẫn uống sữa như thường. Nhưng thói quen ăn ké thì vẫn không bỏ được. Tiểu Anh liếc nhìn Hoàng Thiên, lòng khẽ thở dài. Em trai của cô, bạn trai của cô... bây giờ nó theo bạn gái bỏ cô rồi, có muốn làm nũng đòi đồ ăn cũng không được. Trong lòng thiệt là khổ tâm hết sức

Khẽ liếc trộm thấy cô đang khẽ thở dài. Động não một chút, Thiên Ân nhanh chóng lên tiếng

_Ăn chung với tôi đi

_Anh bỏ độc rồi phải không - Tiểu Anh lườm nhẹ nhìn anh đầy nghi ngờ

_Anh mà làm vậy sao

_Đương nhiên rồi

Tiểu Anh phồng má chu mỏ trông cực kì đáng yêu để đối đáp với anh. Nhìn biểu cảm ấy, Thiên Ân cầm lấy cây muỗng mà mình đang ăn để gõ vào trán cô. Mặt Tiểu Anh có chút nhăn nhó, không khống chế mà hét vào mặt anh

_Cái tên mất vệ sinh, anh đi chết đi

Cô giậm chân anh một cú đau điếng, Ryan ngồi đối diện cũng bật lên tiếng cười làm Thiên Ân bực cả mình

_Hai người thú vị thật đấy... Tình địch sao... căng thật đấy. Haha...

Tiểu Anh có chút thắc mắc, lâu ngày không gặp không lẽ tên Ryan này mắt thêm bệnh tự kỉ nữa sao "..."

Trong lúc ăn, Ryan hay nhảm lắm, phiền người khác vô cùng. Chẳng hạn như

"Nhà tớ mới nuôi cho chó xinh lắm. Nó.."

"Ca sĩ Michiyo đang lưu diễn kệ nhà tớ này. Cô ấy..."

"Cái quyển sách mà mấy tháng trước tớ nói ấy, hôm nay nó đã..."

"Mà nè Yuri"

Tiểu Anh nắm chặt tay thành nắm đấm đấm thật mạnh lên trên bàn. Cô ghét nhất là ai lãi nhãi bên tai mình nha, tên Ryan này muốn được yêu hay bị ghét đây. Mà trông mặt hắn đang hoảng sợ thế này cũng đáng yêu lắm nha...

Một khoảng im lặng nhanh chóng đến hồi kết vì tội nhiều chuyện Ryan. Con trai hay bà tám vậy ???

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng sau khi Tiểu Anh nhẹ nhàng buông một câu hỏi

_Ngươi có nghe thông tin Aya không

Hoàng Thiên cũng khẽ thở dài sau khi nghe câu hỏi đó, trong lòng Ryan cũng chấn động nhẹ. Aya chính là bạn thân của cô, nhưng 3 năm trước thân thể của Aya đột nhiên lâm trọng bệnh khiến cho ngày tháng sau này sống mãi trong bệnh viện. Từ lúc về Việt Nam, Tiểu Anh chỉ thĩnh thoảng gọi cho Aya nhưng cô bé ấy không chịu nói thành thật bệnh tình của mình. Trong lòng Tiểu Anh không khỏi lo lắng

_Nghe nói nặng lắm

_...

_Không thể sống quá 3 năm đâu

_Ừ - Đôi mi cong cong khẽ khép hờ ánh lên tia buồn bã

"Aya-chan phải sống tốt nhé"

Tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, phải khó khăn lắm Thiên Ân mới có thể năn nỉ Hoàng Thiên kể nghe về Ryan và Aya.Anh dùng hết cả đêm để xâu chuỗi hết những thông tin ấy

Rắc rối lắm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.