Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Chương 7: Chương 7




Nhìn tư thế mờ ám của hai chị em họ, Thiên Ân đành phải bước tới gần họ mà phán vài câu

_Chậc chậc. Rốt cuộc thì đây là cái thể loại tình cảm lãng mạn loạn luân gì nữa đây

Nhận ra lời nói đầy thiện chí của anh, cô lập tức phóng khỏi người Hoàng Thiên. Mặt đối mặt với Thiên Ân, Tiểu Anh bắt đầu lên tiếng mắng trả anh (cô mà nhịn ai cơ chứ)

_Này này. Tôi đây... A... >

Ngay lúc khí thế đang hùng hồn thì bỗng dưng tivi chiếu cảnh tên sát nhân đâm mấy chục nhát vào bụng nạn nhân rồi móc ruột gan mà nhai ngấu nghiến. Cảnh đó làm Hoàng Thiên ngồi thụp xuống để ghế sofa che chắn tầm nhìn còn cô thì nhảy lên ôm chầm lấy Thiên Ân. Khoảnh khắc ấy làm trái tim anh khẽ lệch nhịp

_Anh/mày có tắt tivi không thì bảo !!!

_Đang coi mà

Thái độ Thiên Ân lúc đáp trả rất thản nhiên và cùng lúc này cánh tay anh cũng vô thức mà vòng sang ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô. Nhưng mà cảnh lãng mạn này không duy trì được lâu cho lắm

*rụp* - Công tắc đèn được Thanh Thanh bật lên. Lúc có ánh sáng, Tiểu Anh đột nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng khi ôm anh chặt như vậy (ôm trong bóng tối không ngượng đâu ha) nên bèn chui ra khỏi người anh thật nhanh.

*xẹt* - Hoàng Thiên rón rén bước tới và tắt màn hình tivi rồi vội thở phào. Sau đó lại quay sang mà nói với cô

_Tối nay chị ngủ chung với em đi

Tiểu Anh nhanh chóng gật đầu lia lịa. Nếu tối nay hai người không ngủ chung thì bị mất ngủ mất thôi.

Thiên Ân có chút hụt hẫn khi thấy cô rời khỏi mình. Nhưng quả thực đúng là khâm phục sự nhát gan của hai chị em. Thiên Ân siêu thích xem phim kinh dị, mấy lần trước coi phim thì Hoàng Thiên cứ ôm khư khư anh trông giống gay vậy. Bây giờ có sự xuất hiện của Tiểu Anh thì thú vị hơn nhiều

"Tiểu Anh, hình như dù là ban đêm như tôi cũng đã bị em làm cho say nắng mất rồi. Mong chỉ là cảm nhẹ mà thôi"

-------Tôi là đường phân cách siêu sợ ma a-------

Hiện tại đang là giờ ăn trưa ở trường, một tuần chỉ có hai buổi học lúc chiều thôi cho nên cũng chỉ ăn ở trường có 2 lần/tuần. Không ngờ việc hiếm hoi này hôm nay lại có điều đặc biệt. Kịch hay vẫn còn dài mà

_Ui, đói chết đi được - Vừa ngồi xuống ghế cô đã không ngừng than vãn và xoa xoa bụng mình

Lần lượt mọi người đưa ra thức ăn mà mình muốn. Tiểu Anh nhà ta tuy than đói nhưng lại chỉ muốn măm sữa thôi

_Có phải bữa sáng đâu mà lại uống sữa. Cái khác đi - Thiên Ân không hài lòng mà trách mắng

_Không. Uống sữa vào mới ngủ ngon được cơ chứ - Tiểu Anh không chịu thua mà chu mỏ lên cãi lại

_Cái gì mà ngủ với chã ngon ở đây chứ

_Tiết học trưa nay quả thực rất nhàm chán a

Xong, cuối cùng thì ai ai cũng hiểu được lí do uống sữa của cô rồi. Câu trả lời quả thực rất có sáng tạo nha. Sáng tạo tới mức làm Thiên Ân suýt té bật ngửa rồi này. Nhưng anh cũng nhất mực không thống nhất với cách ăn của cô

_Thì ăn cái gì đó rồi uống kèm sữa không được à

_Kệ đi mà. Mày phiền quá - Ngăn chặn điệp khúc cãi vã, Hoàng Thiên lại lên tiếng can thiệp

_Đó, thấy chưa. Tôi đã bảo mà anh không nghe. Plè - Tiếng trêu chọc xuất phát từ miệng cô mà ra

Đấy, Tiểu Anh có chịu nghe lời anh đâu

_Em ăn gì - Thiên Ân dịu dàng hỏi Thanh Thanh

_Giống... anh - Thanh Thanh cúi mặt xuống mà giọng nói nhỏ dần đi

Hoàng Thiên không thể không bận tâm đối với cô bé này. Cậu có linh cảm kì lạ nào đó...

Nhưng kịch hay vẫn chưa bắt đầu mà

Trong lúc Hoàng Thiên đang nhăm nhi nhai cơm Tiểu Anh vẫn chăm chú măm sữa. Nhưng mà cứ cách 2-3 phút thì lại cứ kêu tên cậu

_Hoàng Thiên

_Sao?

Sau khi Hoàng Thiên cất tiếng hỏi, đôi mắt to tròn cứ chớp chớp và ngón trỏ cứ chỉ vào môi. Đối với gương mặt ngây thơ vô số tội đó Hoàng Thiên chỉ mĩm cười

_Há miệng ra

Cô lại cười tít mắt mà há miệng ra đón nhận đồ ăn. Người ngoài nhìn vào còn có không ít ghen tị. Nhưng mà lúc Hoàng Thiên ăn bị dính chút thức ăn nơi khoé môi khiến ai ai cũng đều chú ý (ăn uống gì đâu mà tèm lem hà). Tiểu Anh nhìn thứ đó mà thích thú, liền nhón người về phía cậu. Cô dùng môi mình chạm khoé môi cậu, dùng lưỡi mà liếm liếm đồ ăn sau đó cười tinh nghịch. Hoàng Thiên lấy tay để ra sau gáy Tiểu Anh kéo về phía mình rồi đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn nhẹ

_Được rồi. Ngồi ngoan đi - Hoàng Thiên vuốt nhẹ tóc cô

_Ôi trời ạ - Thiên Ân lau mồ hôi

Rốt cuộc thì đây là cái thể loại tình cảm lãng mạn loạn luân gì nữa đây. Người ngoài nhìn hai người tình cảm mà ghen tị. Thiên Ân thì nổi hết da gà còn Thanh Thanh thì đơ hết cở. Hai người có cần thân mật đến vậy không. Khâm phục chị em nhà này quá rồi a.

-------Tôi là đường phân cách tâm tư-------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.