…..
Hoàng kéo nó chạy một mạch ra sau trường, nó không phản đối, cũng không nói một lời nào. Hoàng ghét nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của nó, ghét cái cách nó kiên cường chịu đựng nỗi buồn một mình, bờ vai cậu đủ rộng để che chở cho nó nhưng tại sao nó lại không chấp nhận?
-Tôi sẽ tìm cách ngăn chặn chuyện này, bà đừng lo.
Hoàng tìm cách an ủi nó.
-Hoàng nè, tôi hỏi ông câu này, ông trả lời thật lòng nha.
Giọng nói nó trở nên nghiêm túc.
-Ừm. Bà hỏi đi.
-Ông có tin tôi không? Tin tôi không phải cố ý để nổi tiếng không?
Trời ạ, sao nó lại nghĩ ra câu hỏi vớ vẩn này chứ, tất nhiên là Hoàng tin rồi, chỉ có những người với bình luận ác ý trên mạng mới nói nó này nọ, chứ cậu thì chưa bao giờ ngừng tin tưởng nó.
-Ngốc quá, bà là bạn tốt nhất của tôi, tất nhiên tôi tin bà rồi. Hoàng xoa xoa đầu nó.
-Tôi cũng tin.
Tiếng Quốc An vang lên làm cả hai cùng quay người lại nhìn.
-Sao cậu lại ra đây? Hoàng thắc mắc.
-Không thấy hai người trong lớp, nên đoán hai người trốn học ra đây ngồi thôi.
-Tôi không sợ mấy chuyện này, cùng lắm là đạp trên dư luận mà sống thôi, tôi chỉ lo nếu ba mà biết chuyện này, chắc sẽ giết tôi mất. Nó vẫn không ngẩng mặt lên, giọng buồn buồn.
-Đừng lo, sẽ ổn thôi, ít nhất bà còn có tụi tôi mà. Hoàng lên tiếng.
Không nỡ nhìn hai thằng bạn buồn vì mình, nó cố gắng vui vẻ lảng qua chuyện khác.
-Mà nè, vụ hôm trước hai người có nhìn thấy gì không hả?
-Thấy từ trên xuống dưới, tất tần tật, chỗ nào cần thấy đã thấy, không cần thấy cũng thấy nốt.
Hoàng nói với cái mặt nham nhở vô cùng, đã vậy còn quay sang cười với Quốc An làm nó đỏ mặt, phát hiện ra mình đúng ngu ngốc mới đi hỏi mấy câu trơ trẽn này, bây giờ tự chuốc nhục vào thân rồi.hix.
-Thật hay giả vậy hả? Lớp trưởng, tôi tin tưởng cậu nhất, không giống cái tên bép xép kia, cậu nói đi, thật không? Nó nhìn Quốc An với ánh mắt tràn trề hi vọng.
Tằng hắng một cái, lấy vẻ mặt thật nghiêm túc, Quốc An nhìn sang nó
-Thật ra bọn tôi thấy hết rồi, nhưng cậu yên tâm, thân hình Doremon của cậu tròn vo một cục, chẳng có gì đáng nhìn hết, thấy cũng như không thấy à.
Không nhịn được, cả hai tên phá lên cười làm nó quê kinh khủng, thật muốn độn thổ cho rồi.
-Tôi là con gái đó, hai người thấy của tôi ít ra cũng phải bồi thường thiệt hại. Nó chống chế.
-Bồi thường thiệt hại? Cái đó phải để bọn tôi nói mới đúng. Body của bà làm tụi tôi bị bệnh về mắt, đã vậy còn phải nhịn ăn thịt heo trong một tuần nữa. Ai mới là người thiệt hại đây hả? Hoàng cố trêu chọc.
-Đồ đáng ghét, vậy để tôi giúp hai người tẩy não.
Nói xong nó hai tay vo đầu làm tóc hai tên đó rối bù lên, khoái chí với tác phẩm của mình, nó cười nghiêng ngả.
-Hai người cứ để yên như vậy vô lớp, bảo đảm gái xếp hàng dài,haha.
-Vậy bà có muốn trai xếp hàng dài không? Tụi tôi giúp cho.
-Thôi khỏi, tôi đủ trai xài rồi. Xin phép giùm tôi nha lớp trưởng, xách cặp giùm tôi nha ông Hoàng già. Bye, tôi về trước.
Không kịp để hai người kia trả lời, nó chạy cái ào ra cổng đi về. Hoàng với Quốc An nhìn theo lắc đầu ngao ngán, con nhỏ này đúng là lắm trò mà.
……
Một mình lang thang trên đường, nó nhớ về chuyện ở trường có chút lo lắng. Những ngày này đi học chắc chẳng dễ dàng gì, học sinh trong trường sẽ nhìn với con mắt soi mói cười cợt. Nhưng cũng không sao, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, một tháng không được thì hai, ba tháng, rồi họ cũng quên thôi, cùng lắm là đeo khẩu trang đi học là được rồi. Nó chỉ lo lắng lỡ gia đình biết chuyện này sẽ như thế nào đây? Trong mắt ba, nó là một đứa hư hỏng, khó dạy dỗ, liệu ba có tin đây là tai nạn không? Hay ba sẽ la một trận rồi đuổi nó ra khỏi nhà? Còn Khắc Nhân nữa, anh sẽ phản ứng như thế nào đây? Nhớ lúc trước còn ở nhà, nó đánh nhau với mấy đứa trong trường bị xé rách áo, mình mẩy không bị thương tích, chỉ là lộ một phần da thịt thôi, mà anh nó đã phản ứng như là nó sắp chết vậy đó. Mắt anh đầy lửa, anh lôi nó lên phòng bắt tắm rửa, không cho ra ngoài một tuần, nó sợ đến không dám nhúc nhích, sau này mới biết hôm đó anh lục tung trường tìm mấy đứa kia cho tụi nó một trận không thương tiếc. Anh nói là con gái phải biết giữ mình, nếu để chuyện này xảy ra một lần nữa anh sẽ giết đứa nào gây chuyện xong, rồi nhốt nó vĩnh viễn trong nhà, không được bước chân ra ngoài nữa. Nếu bây giờ anh biết được cả mấy trăm học sinh trong trường đều nhìn thấy nó như vậy, anh sẽ như thế nào đây? Anh có còn yêu thương bảo bọc nó như trước không? Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, nó chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi và bất lực như lúc này. Chỉ muốn được ngủ một giấc để quên hết mọi chuyện, nó cắm đầu chạy thật nhanh về ký túc xá, nếu cứ lang thang trên đường lúc này chỉ càng suy nghĩ nhiều hơn thôi. Nó cứ chạy, cho đến khi chân rã rời, không còn chút sức lực nào nữa, nó té rầm xuống đường. Vừa đau vừa tủi, nó òa khóc như một đứa trẻ.
-Bình thường ghê gớm lắm mà, sao hôm nay mới té xíu mà đã khóc ầm lên thế?
Nó nhìn theo cái hướng phát ra giọng nói, vẫn cái dáng vẻ ấy, hai tay cho vào túi quần, mắt nhìn nó nhếch miệng cười. Sao mà nó ghét cái kiểu cười này của hắn thế không biết.
-Đi đứng đàng hoàng không chịu, chạy nhảy làm gì cho té rồi khóc?
Nó bực bội trước cái kiểu nói chuyện của hắn, người ta té không đỡ thì thôi, còn đứng đó nói này nói nọ, tức chết được. Không thèm quan tâm đến sự có mặt của hắn, nó đứng lên lau nước mắt, đi thẳng.
Hắn nhíu mày khó chịu, con nhóc này dám quăng cho mình cục lơ, chắc chán sống rồi đây. Hắn đi tới, vác nó lên rồi nhét vào xe gần đó, mặc cho nó giãy giụa la ré inh ỏi.
…….