…..
Hôm nay nó đi học với tinh thần cực kỳ uể oải,cũng tại thức cả đêm qua để chuẩn bị quà sinh nhật cho hai thằng bạn đáng ghét, thiếu gì ngày không sinh lại chọn ngày sinh cách nhau có 3 ngày, đành phải chuẩn bị hai phần quà một lúc không thôi bọn chúng lại ganh tỵ nữa.
Thấy nó ngáp ngắn ngáp dài, Hoàng thắc mắc
-Bộ tối qua đi ăn trộm gà hay sao mà ngáp dữ thế?
-Để yên cho tôi ngủ coi, buồn ngủ chết được.
-Thầy vô rồi kìa, dậy đi. Hoàng khều nó, nếu để hắn thấy nó ngủ gật trong giờ học chắc nó tiêu.
-Kệ ổng, cùi không sợ lở nữa rồi.
Đằng nào cũng vậy, ngủ hay không ngủ cũng bị hắn túm đầu, ngu gì không ngủ chứ.
Hoàng lắc đầu trước sự lỳ lợm của nó, quay sang lấy sách vở ra chợt phát hiện trong ngăn bàn có cái hộp gì đó. Tò mò mở ra xem, bên trong là một cái gối màu xanh nho nhỏ với dòng chữ thêu nguệch ngoạc “MƠ THẤY MON KUTE NHA”. Cùng phát hiện giống nhau cả Hoàng và Quốc An đều quay sang nó mỉm cười, món quà dễ thương như vậy chỉ có nó mới nghĩ ra thôi.
Vừa đặt chân đến cửa lớp đã thấy nó gục mặt trên bàn, hắn đập bàn.
-Trịnh Thiên Anh, lên bảng ôn bài cũ.
-……
Nó vẫn ngủ ngon lành, không hay biết Thiên Lôi sắp nổi trận lôi đình. Cả lớp quay lại nhìn, còn Hoàng lay lay kêu nó dậy
-Thầy gọi kìa, dậy đi nhỏ lười.
-K…h….ô…n…g muốn.
Nó vẫn còn say sưa cho đến khi hắn lấy thước đập thật mạnh xuống bàn, nó mới giật mình đứng lên.
-Đây là lớp học chứ không phải phòng ngủ, muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, đừng có ở đây làm ảnh hưởng đến các bạn khác.
Sao hôm nay hắn lại tức giận vậy nhỉ, hình như không phải kiểu cố tình trêu chọc nó như mọi khi thì phải.
Thấy tình hình căng thẳng, lớp trưởng cứu cánh:
-Thưa thầy, hôm nay bạn Thiên Anh bị đau đầu nên mới vậy. Em xin phép đưa bạn ấy xuống phòng y tế ạ.
-Không cần, để bạn ấy ngồi yên đó.
Nghĩ đến cảnh Quốc An đi với nó là hắn không được vui rồi, cứ để nó ở trong tầm mắt vậy an toàn hơn.
Hắn giảng bài mà mắt cứ hướng về phía nó, không lẽ nó ốm sao? Nhưng biết làm gì giờ, chẳng lẽ chạy đến quan tâm nó, như vậy càng không được.
Tiết học nặng nề trôi qua, cuối cùng thì cũng được giải thoát, thấy hắn không vui, nó cũng chẳng còn tâm trạng để mà ngủ nữa, bây giờ thì tỉnh rụi luôn rồi.
-Doremon, tối qua không ngủ hả? Quốc An nhìn nó quan tâm.
-Cũng không phải vì hai cậu sao?
Thì ra là vậy, nhận quà của nó mà Quốc An và Hoàng đều thấy cảm động.
-Ê đưa tay ra coi coi.
Chưa kịp phản ứng, Quốc An đã kéo tay dán đầy băng cá nhân trên đầu ngón tay của nó ra.
-Ngốc xít, không biết làm thì thôi, còn bày đặt thêu với chả thùa để tay đầy thương tích như vậy.
-Hì hì, phải tập mai mốt còn lấy chồng nữa chứ. Nó cười híp mắt.
-Vậy bà không cần phải tập, sẽ không có ngày đó đâu.haha. Hoàng đệm vào.
-Tôi mà ế thì cả hai cậu cũng sẽ chẳng có vợ được đâu, ở đó mà trù ẻo tôi.
-Tụi tôi mà ế chắc đám con gái mấy người tiếc lắm hen.haha. Vẫn là tên Hoàng tự tin nhất.
-À, chiều nay không có tiết, tôi mời mấy cậu đi ăn trưa hen.
Nghe đến đi ăn là hai mắt nó sáng rỡ như đèn ô tô.
-Okie, lớp trưởng đúng là Number 1.
Cả ba nói chuyện cười đùa vui vẻ, không hề biết rằng trong góc khuất có người đang tức tối tìm cơ hội trả thù.
……..
Ăn uống no nê, cả đám từ quán kem bước ra. Hoàng kéo áo nó:
-Ê, sao bà không thùy mỵ xíu nào thế, người gì đâu mà ăn uống thô lỗ thấy sợ luôn. Ở với bà Ngân cả mấy tháng trời mà cũng chẳng tiến bộ miếng nào hết.
-Kệ tôi, không thích thì né né ra, tôi thích như vậy nên không cần phải sửa. Nó giả bộ giận dỗi.
-Tôi thấy tôi bị ảnh hưởng của bạn Mon thì đúng hơn, dạo này bắt đầu lười học rồi thì phải. Ngân chen vào.
-Hứ, suốt ngày chê mà cứ rủ rê đi chung, bo xì mấy người rồi, tôi về ký túc xá ngủ đây.
-Sao lúc nãy ăn bà không buồn ngủ cho tôi nhờ?
-Tôi đẹp chứ đâu có điên.Ăn ra ăn, ngủ ra ngủ chứ.
Bốn người vừa đi vừa tám chuyện, chợt nó dừng lại, mắt nhìn chăm chú chiếc xe bên đường. Là anh hai, sao anh lại ở đây giờ này? Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Thấy nó thay đổi sắc mặt, Ngân kéo tay nó
-Mon, bạn sao thế?
-Mấy bạn về trước đi, mình có việc xíu.
-Chuyện gì vậy? Hay để tôi đưa cậu đi. Quốc An cảm thấy có chút gì đó không ổn.
-Không cần đâu, mấy bạn về trước đi nhé. Thật đó. Nó mỉm cười để bọn chúng yên tâm về.
-Vậy bọn mình về, có gì alo cho mình nha. Ngân dặn dò rồi cùng với hai người kia đi về.
Nó chạy tới gõ vào kính xe, nhìn thấy mặt anh hai mới thở phào nhẹ nhõm.
-Hai, sao hai ở đây? Lên đây khi nào sao không báo Mon biết?
-Mon lên xe đi.
Khắc Nhân mở cửa cho nó, mặt vẫn không có cảm xúc, nó lo lắng lắm. Bình thường anh sẽ rất vui vẻ khi gặp nó, nhưng sao hôm nay anh đăm chiêu thế, có chuyện gì xảy ra sao? Nó bước vào xe, không dám nói gì chỉ chăm chú nhìn anh lái.
Anh chở nó đến một bãi cỏ nằm bên ngoài thành phố, không khí thật trong lành và yên tĩnh. Anh vẫn im lặng không nói gì, chỉ muốn được ngồi cạnh nó vào lúc này mà thôi.
-Hai, rốt cuộc có chuyện gì thế? Hai đừng làm Mon lo có được không? Mắt nó ngấn nước, bên cạnh anh nó cảm thấy mình thật yếu đuối.
Anh vuốt mái tóc dài rồi nhẹ nhàng kéo nó dựa vào vai mình
-Mon nè, có khi nào sau này Mon sẽ không còn thương anh hai nữa không?
-Hai xàm quá à, Mon thương hai nhất trên đời, làm sao có chuyện ghét hai chứ? Hôm nay hai bị làm sao thế? Nó đưa tay lên rờ trán anh.
-Hai không sao, chỉ là nhớ nên lên thăm Mon thôi. Anh vẫn không có đủ can đảm để nói sự thật cho nó biết.
-Nói xạo, hai hôm nay lạ lắm, mặt nhợt nhạt nữa, lại hỏi mấy câu gì đâu không à.
-Mon… Anh thật sự rất nhớ Mon, anh sắp điên rồi.
Như sợ nó biến mất, anh cứ thế ôm chặt nó vào lòng. Nó không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tiên nó thấy anh buồn như vậy, từng câu nói của anh rất nghiêm túc đến nỗi nó có cảm tưởng như hai người đang vượt qua giới hạn anh em vốn có.
-Mon, anh yêu em. Anh thì thầm vào tai và cúi xuống hôn nó.
Nó còn đang đơ người trước hành động kỳ lạ của anh thì đã cảm thấy bàn tay ai đó đang đưa vào trong áo, nhẹ nhàng xoa từng lớp da thịt trên lưng mình. Nó dùng hết sức đẩy anh ra, gương mặt hoảng sợ
-Hai…hai.. sao thế? Mon sợ lắm. hức hức.
Nhìn thấy gương mặt sợ hãi của nó, Khắc Nhân mới bình tĩnh trở lại. Sao anh lại không kiềm chế được bản thân mình cơ chứ, sao lại có thể làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này, chắc bây giờ nó sẽ rất ghét người anh này. Anh dùng tay tự tát vào mặt mình làm nó khóc to hơn, kéo tay anh lại nó khóc nức nở.
-Anh xin lỗi, là anh sai rồi, Mon đừng ghét bỏ anh có được không? Nước mắt anh chảy dài trên gương mặt đầy đau khổ.
-Không, Mon sẽ không bao giờ ghét hai đâu. Hai lúc nào cũng là người anh mà Mon thương nhất.
Anh ôm lấy nó, chỉ cần nó vui vẻ, anh sẽ giấu sự thật này mãi mãi. Anh quệt nước mắt, cố lấy gương mặt vui vẻ nhất có thể quay sang nó
-Dạo này hình như Mon nhà ta học hành tiến bộ thì phải, thấy bảng điểm cao phết nhỉ.
-Chứ sao, Mon mà, thông minh lắm. Thấy anh vui vẻ, nó cũng vui theo.
-Vậy đợt thi cuối kỳ này, nếu Mon nằm trong top 10 của lớp hai sẽ thưởng cho Mon một món quà thật lớn.
-Chơi luôn, nhưng mà quà gì vậy hai? Mặt nó tò mò.
-Bí mật, đến lúc đó thì biết.
Anh nhéo mũi nó.
-Giờ lên xe về thôi. Anh kéo nó đứng lên.
-Nhớ đó nha, lúc đó mà không giữ lời đừng có trách em vô tình.
-Biết rồi cô nương. Về thôi.
Nó biết anh chỉ giả vờ vui vẻ chứ trong lòng anh có nhiều tâm sự không thể kể được, nhưng biết làm gì để giúp anh bây giờ. “Hai à, hai lúc nào cũng phải ổn nha, nếu hai có chuyện gì chắc Mon sẽ không sống nổi đâu.”
……