Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 46: Chương 46




Buồn là thế, nhưng chỉ cần hắn ngọt ngào xíu là nó lại quên hết mọi chuyện ngay vì đơn giản là nó quá yêu hắn. Đêm đó, hắn chạy qua nhà nó, trong lòng tự nhủ là sẽ không mở cửa, phải cứng rắn lên nhưng không thể, nó đành mở cửa cho hắn vào.

-Người yêu giận anh à? Vừa vào đến nhà là hắn lại giở trò ôm ấp nịnh bợ.

-Không rảnh mà đi giận người dưng. Về đi cho người ta còn ngủ nghỉ.

Đang bực bội trong người mà còn ôm với chả ấp, bực mình với cái tên này ghê.

-À, không phải giận mà là ghen phải không? Hắn phả từng hơi men vào cổ nó.

-Xí ai thèm ghen.

-Mặt người yêu anh ghen xinh ơi là xinh, nhìn muốn hôn quá đi mất.

-Biến thái. Buông em ra, em sắp ngạt thở chết rồi nè.

Nó giận dỗi đẩy hắn ra, mà cái tên lỳ lợm này dính như sam quyết không chịu buông.

-Cho anh ôm xíu đi mà, nhớ em sắp chịu không nổi rồi.

-Nhớ thì đi mà ôm chị Tường Vy của anh kìa, đến đây làm gì.

-Thôi mà, anh xin lỗi, đừng giận anh nữa nha.

-Lời xin lỗi không được chấp nhận.

-Nếu em không thích lần sau anh sẽ không bao giờ đi chung với cô ta nữa, nếu có cũng sẽ cách xa 5m, được chưa?

-Hứa đi.

-Anh hứa, em biết anh yêu em như thế nào mà.

Những lời nói ngọt ngào của hắn làm nó điên đảo, con gái ai lại chẳng thích như thế này cơ chứ.

-Đêm nay cho anh ở lại đây với em nhé. Hắn thì thầm dụ dỗ.

-Không được, anh ở đây nguy hiểm lắm, với lại có hơi men trong người càng dễ mất kiểm soát. Đi về liền cho em.

-Anh hứa chỉ có ôm em ngủ không làm gì khác hết.

-No no no, anh về đi.

Nói xong nó đẩy hắn ra cửa, một trai một gái yêu nhau ngủ chung không phát sinh vấn đề mới là lạ, tốt hơn hết là để hắn về nhà cho an toàn.

-Vậy anh về, người yêu ngủ ngon, yêu em nhất.

Hắn nở nụ cười hạnh phúc ra về, hắn yêu nó và sẽ dùng mọi cách để gìn giữ tình yêu này, chỉ cần nó hiểu hắn là được rồi.

….

Sinh nhật nó, hắn muốn tạo cho nó sự bất ngờ nên đã kỳ công chuẩn bị một buổi tối thật lãng mạn. Nó thì háo hức khỏi phải nói, diện đồ thật đẹp và đến chỗ hẹn thật sớm.

5h30 hắn sắp xếp đồ đạc để đi về thì bất ngờ Tường Vy vào.

-Hôm nay anh không tăng ca à?

-Không, hôm nay sinh nhật Thiên Anh nên anh tranh thủ về sớm.

Gương mặt hạnh phúc của hắn làm Tường Vy tức giận, con nhỏ đó so với mình chẳng là gì cả, thế mà mấy năm làm việc chung mặc dù tìm đủ mọi cách anh ấy vẫn không để mắt đến dù chỉ một lần. Giả bộ tươi cười cô ta quay sang nói với hắn

-Gửi lời chúc mừng sinh nhật của em đến con bé nha. Chúc hai người một buổi tối vui vẻ.

Vừa bước đi được vài bước không biết tại sao cô ta lăn đùng ra xỉu, hắn hốt hoảng chạy tới đỡ cô ta lên.

-Tường Vy em sao thế?

Cố mở mắt ra cô ta thều thào

-Em chóng mặt quá.

-Anh đưa em đi bệnh viện nhé.

-Không, anh đưa em về nhà được không?

Nhìn mặt cô ta đáng thương quá hắn cũng không nỡ từ chối, dù gì với tình trạng hiện tại cô ta cũng không thể tự mình lái xe được. Hắn đưa Tường Vy về nhà, đặt cô ta lên giường cẩn thận.

-Em ổn không? Hay là mình cứ đến bệnh viện nhé.

-Không, em chỉ choáng thôi, nghỉ một xíu là khỏe.

-Vậy em nghỉ ngơi đi, anh về nhé.

Hắn nhìn đồng hồ đã đến giờ hẹn, không thể để người yêu đợi được. Vừa xoay người đi Tường Vy vội kéo tay hắn lại, giọng run rẩy, hơi thở yếu ớt

-Anh ở lại với em một xíu được không? Em sợ lắm.

-Anh…..

-Chỉ một lát thôi, em ngủ rồi anh hẵng đi được không anh?

Hắn miễn cưỡng đồng ý, mong là người yêu sẽ thông cảm cho mình. Tường Vy giữ chặt tay hắn không rời, trong lòng hả hê vì đã đạt được mục đích.

-Bụng em cồn cào khó chịu quá, anh nấu giúp em ít cháo được không?

Không còn gì trơ trẽn hơn cô ta nữa, còn dám nhờ hắn nấu cháo cơ đấy, nhưng làm sao từ chối được, hắn đành xuống bếp nấu. Ở trong phòng, cô ta cố tình làm hư điện thoại hắn, rồi giả vờ ngây thơ vô tội.

-Cháo đây, em ăn chút gì đi.

-Em mệt quá ăn không nổi, anh ngồi đây với em một lát nữa nhé.

Thấy đã trễ, hắn lấy điện thoại gọi cho nó, nhưng cái điện thoại bị sao thế này, hắn bắt đầu cảm thấy hơi lo.

Khụ…khụ….Cô ta bắt đầu một tràng ho để phân tán sự chú ý của hắn vào chiếc điện thoại.

-Em không sao chứ?

-Anh ơi, em sợ lắm.

Tường Vy bất ngờ ôm chầm lấy hắn, cô ta khóc thương tâm đến nỗi hắn không nỡ bỏ tay ra.

-Sao thế?

-Chỉ cần ôm anh thôi.

Cô ta cứ thế, vừa ôm vừa khóc cứ như thiệt vậy, cứ mỗi lần hắn đứng lên định đi về là cô ta kéo tay lại khóc lóc, lúc thì mệt, lúc thì không thở được, lúc thì đau tim. Trời ạ người gì đâu mà chứa cả cái bệnh viện đa khoa vậy không biết. Đến khuya cô ta mới chịu ngủ, lúc này hắn mới tranh thủ chạy đến chỗ hẹn nhưng không biết rằng chuyện hai người ôm ấp nhau đã tràn lan trên mặt báo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.