Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 73: Chương 73




Thế là hàng ngày Quốc An đều ở cùng nó trong phòng bệnh, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe mỗi mình cậu nói chuyện nhưng cậu tin rằng một ngày nào đó nó sẽ nghe thấy và tỉnh dậy. Nó đã từng nói với cậu rằng “điều duy nhất biến phép màu thành hiện thực là phải tin tưởng vào nó”. Đúng, cậu tin chắc rằng rồi sẽ có phép màu xảy ra với nó, vì thế cậu kể nó nghe rất nhiều chuyện, nhắc lại những kỷ niệm đẹp của hai đứa.

-Doremon này, cậu có biết cậu nằm đây mấy ngày rồi không hả? Cậu mà không tỉnh dậy là mai mốt phải làm osin cho tôi để trả nợ đó nhé.

-.....

-Doremon, cậu đúng là con heo lười suốt ngày chỉ biết ngủ, mau lên dậy tôi dẫn đi chơi nè.

-......

-Dạo này học cái thói khinh người ở đâu ra vậy hả, để tôi nói chuyện một mình mà không chịu lên tiếng, đợi tỉnh dậy tôi sẽ cho cậu biết tay.

-.....

-Hôm qua Hoàng với Ngân có đến thăm cậu đó, họ nói đợi cậu tỉnh dậy mới tổ chức đám cưới, cậu định cho họ răng long đầu bạc mà không được kết hôn hay sao vậy hả?

-.....

-Hôm nay đã được một tuần rồi đó, Mon có ghét Nô thì tỉnh dậy đánh Nô đi, đừng có nằm im một chỗ vậy có được không?

-.....

-Mon à, đã lâu lắm rồi không được nghe giọng nói của Mon, Nô sắp quên mất rồi.

-.....

-Mon, dậy xem Nô mặc áo Mon tặng nè, làm tên Bảo thấy cười Nô quá chừng, quê chết mất. Lần sau sinh nhật Nô Mon tặng thêm cái quần cặp cho nó nguyên bộ nha.

-.....

-Mon, đợi Mon tỉnh dậy mình sẽ kết hôn nha, như vậy Mon sẽ khỏi chạy đi đâu mất. Mon im lặng có nghĩa là đồng ý rồi đó nha.

-.....

-Nô nhớ Mon sắp phát điên rồi, Mon làm ơn mở mắt nhìn Nô được không?

-.....

Hằng ngày quanh đi quẩn lại Quốc An chỉ có mấy câu nói đó, nhưng nó vẫn không mở mắt ra nhìn cậu một lần. Còn cậu ngay cả ngủ cũng không dám chợp mắt, vì sợ khi thức dậy nó sẽ không thấy cậu, cậu sợ nó lại sẽ bỏ cậu mà đi.

.....

Duy Minh cũng vậy, mỗi ngày hắn vẫn đứng bên cửa phòng bệnh chỉ để được nhìn thấy nó. Mới có mấy ngày mà hắn suy sụp hẳn, đúng là khi có thì không gìn giữ, mất rồi mới biết trân trọng thì đã không còn cơ hội nữa. Giá như ngày xưa hắn quan tâm đến nó hơn một chút, nghĩ cho nó nhiều hơn và biết trân trọng tình yêu của hai đứa thì có lẽ sẽ không có ngày hôm nay. Điều duy nhất hắn hi vọng lúc này là nó tỉnh dậy, khi đó hắn sẽ mãi mãi khuất khỏi tầm mắt nó và chúc phúc cho tình yêu của Quốc An và nó.

......

Gần hai tuần trôi qua nó vẫn chưa có ý định thức giấc, chắc có lẽ muốn thử thách sự kiên nhẫn của cậu đây mà.

-Doremon đáng ghét, tôi thua cậu rồi đó, cậu dậy đi rồi muốn gì tôi cũng chiều hết.

-....

-Cậu mà không dậy tôi hôn ráng chịu đó nha, con gái gì đâu mà lỳ lợm quá người yêu năn nỉ gãy lưỡi mà cũng chẳng thèm dậy.

-....

Đang loay hoay lấy khăn lau tay cho nó, cậu cảm nhận ngón tay nó hình như đang cử động. Hi vọng tràn trề cậu cố dụi mắt nhìn lại một lần nữa, đúng rồi, nó thật sự đang tỉnh lại. Quốc An hét lớn gọi bác sĩ, vị bác sĩ già tức tốc chạy thật nhanh đến kiểm tra tình trạng của nó.

-Xin chúc mừng, bệnh nhân đang có dấu hiệu hồi phục, nếu có biểu hiện gì bất thường thì báo ngay cho chúng tôi biết. Còn nữa nhớ phải giữ cho bệnh nhân không được xúc động mạnh trong bất cứ trường hợp nào.

Nghe bác sĩ chẩn đoán, Quốc An cứ ngỡ như mình đang mơ. Cuối cùng sau bao nỗ lực thì phép màu cũng đã xuất hiện, nó có thể tỉnh lại và trở lại bên cạnh cậu như ngày xưa. Cậu yêu nó ngay từ những ngày đầu gặp gỡ khi nó chân ướt chân ráo bước vào ngôi trường xa lạ, cho đến khi cố gắng rời xa nhưng vẫn không quên được nó, rồi sau bao tháng ngày gặp lại yêu thương vẫn đong đầy như thuở nào, cho dù nó có quay trở lại bên cạnh Duy Minh thì trái tim cậu vẫn luôn hướng về nó. Trải qua bao sóng gió, thời gian đã thay đổi nhiều thứ nhưng không những không thay đổi được tình yêu cậu dành cho nó, mà còn giúp tôi luyện cho nó thêm bền vững. Bây giờ khi nó đã trở về bên cạnh cậu cũng là lúc nó được hưởng hạnh phúc của riêng mình.

Nước mắt cậu chực trào ra khi nhìn thấy nó đang từ từ mở mắt.

-Doremon, cuối cùng cậu cũng chịu mở mắt rồi sao. Quốc An lau đi giọt nước còn đọng trên khóe mắt, âu yếm mỉm cười.

Nó nghẹn giọng không nói được lời nào, có phải nó đã chết rồi không? Hay là nó đang mơ? Sao hình ảnh lại chân thật đến lạ lùng như vậy. Bàn tay run run cố đưa lên chạm vào gương mặt cậu, thật nhanh cậu nắm lấy áp vào khuôn mặt mình.

-Cậu ngốc lắm, tôi chưa từng thấy con nhỏ nào ngốc nghếch như cậu.

Rồi cậu lau đi những giọt nước mắt trên mặt nó, lần đầu tiên cậu tin vào phép màu như người ta vẫn nói, chỉ cần tin thì không có gì là không thể xảy ra.

........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.