Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 77: Chương 77




Quốc An đưa nó về thăm mộ ba mẹ. Đã lâu lắm rồi không về, cỏ đã phủ xanh cả lối đi. Nó nhớ ba da diết, nhớ những lần ba nghiêm khắc sửa trị, nhớ những lằn roi khi ba phạt, những lúc đó đằng sau cánh cửa nó thấy ba ôm hình mẹ mà khóc. Vậy mà một đứa trẻ ngỗ nghịch như nó làm sao hiểu hết được, nó oán trách ba vì phá tan hạnh phúc gia đình, khiến nó mồ côi mẹ khi còn chưa kịp có ý thức. Nó càng ân hận bao nhiêu thì càng căm ghét hai mẹ con họ bấy nhiêu, chính họ đã âm mưu làm gia đình nó đổ vỡ, chính họ đã khiến nó hai bàn tay trắng rời khỏi ngôi nhà yêu thương này.

Nước mắt cứ thi nhau rơi, Quốc An không nói gì chỉ im lặng kéo nó vào lòng. Cậu biết sẽ khó lòng quên được nỗi đau khi bị người mình yêu thương phản bội. Cũng giống như cậu, cậu hận Duy Minh vì đã gây ra cái chết của ông ngoại, hận anh ta vì đã khiến nó đau khổ. Nhưng cũng may ông trời còn đem nó đến với cậu, để xóa bỏ phần nào hận thù trong lòng.

-Nô đưa Mon về nhà một lát nhé. Nó thì thào.

-Được.

Quốc An chở nó về nhà, từ trong xe nó nhìn thấy ngôi nhà rộng lớn ngày nào nay chỉ là rêu phong phủ đầy bụi. Nó chầm chậm bước vào bên trong, khu vườn xương rồng bây giờ chẳng còn nữa, ngôi nhà dường như bỏ trống lâu lắm rồi. Đau lòng, nó bước lên lầu, căn phòng vẫn y nguyên, hình như không có bất cứ thứ gì thay đổi từ khi nó đi. Nó thắc mắc bà ta và anh đã đi đâu, tại sao lại để căn nhà trở nên bụi bặm và u ám như vậy.

Vào phòng ba, nó ngồi xuống giường nhìn lại tấm hình chụp gia đình bốn người khi nó còn nhỏ được anh hai bồng trên tay. Chợt ánh mắt nó dừng lại trên một cuốn sổ nhỏ đầu giường, bên ngoài sổ có ghi là gửi cho nó. Tò mò, nó lật thật nhanh từng trang giấy để xem nội dung bên trong, cảm xúc vỡ òa theo từng câu chữ.

“Gửi Mon của mẹ.

Mẹ biết mẹ chẳng có tư cách để trở thành một người mẹ, nhưng xin con hãy cho mẹ lần cuối cùng để có thể gọi con như vậy. Mẹ là người đàn bà tồi tệ nhất trên đời khi đã gây ra bao lỗi lầm với gia đình con, từ ngày mẹ đặt chân vào đây, chưa từng có một ngày nào mẹ đối xử tốt với con. Bây giờ khi cận kề cái chết mẹ mới hối hận vì hành vi của mình, chính mẹ là người đã ép ba con ký vào bảng di chúc khi ông dần mất đi ý thức, mẹ đối xử tệ và cố tình cho uống thuốc không đúng liều lượng để ông ấy yếu nhanh hơn. Mẹ xin lỗi vì đã làm những việc không thể tha thứ được, nhưng khi con đọc được những dòng này chắc mẹ cũng đã không còn nữa, mẹ chỉ xin con một tâm nguyện cuối cùng là hãy tha thứ cho Khắc Nhân. Từ đầu đến cuối là do một mình mẹ làm, nó không hề biết gì cả. Con đi rồi, nó như người mất hồn, suốt ngày chỉ có nhậu nhẹt bỏ bê công việc, đến nỗi nó phải bán hết cổ phần cho người khác. Bây giờ nó chẳng còn gì cả, mẹ cầu xin con hãy tha thứ cho nó lần này, hi vọng con hãy xóa bỏ những điều tội lỗi trước kia mà yêu thương nó như lúc đầu.

Yêu con”



Bức thư thấm đẫm nước mắt của nó, sao lại ra nông nỗi này chứ, chắc bà đã rất dằn vặt khi ra đi. Còn ân, anh hiện tại như thế nào rồi, nó biết tìm anh ở đâu bây giờ?

Quốc An vẫn âm thầm dõi theo nó, ước gì có thể làm gì đó để giúp nó lúc này.

-Em đừng buồn, nhất định chúng ta sẽ tìm ra anh ấy.

Nó đứng lên định bước ra đã nhìn thấy Khắc Nhân đứng đó tự bao giờ, từ ngày mẹ mất anh chỉ về nhìn vô phòng nó và ba mẹ rồi trở đi. Anh không ngờ ngày hôm nay lại nhìn thấy nó, không kiềm chế được xúc động, anh vội quay lưng bỏ đi.

-Hai đừng đi.

Tiếng gọi thân thuộc ngày nào làm anh không nỡ bước, là nó đang gọi anh sao, nó đã tha thứ cho anh rồi sao.

-Hai, chuyện như thế này sao anh không nói Mon biết?

-Anh… Nhân nghẹn ngào.

Nó chạy tới ôm anh thật chặt, đối với nó anh vẫn là người anh hai luôn cưng chiều che chở cho nó, đã từng hận anh nhưng khi gặp lại nó vẫn không từ bỏ được.

-Mon tha thứ cho anh sao?

-Dạ, vì hai là hai của Mon mà. Mon thương hai nhất.

Lần đầu tiên từ khi nó đi Khắc Nhân cảm thấy lòng ấm áp, cuối cùng nó cũng tha thứ cho anh, chỉ cần nó xem anh là hai của nó là được rồi.

Hai người cứ ôm nhau khóc cho đến khi tiếng tằng hắng của Quốc An vang lên mới sực tỉnh. Nó cười cười giới thiệu

-Hai, đây là Quốc An, người yêu của em. Anh cũng từng gặp qua rồi đó.

-Chào hai ạ. Quốc An lễ phép.

-Ai là hai của mấy người chứ. Nó chống nạnh nhìn cậu.

-Đằng nào em cũng gả cho anh, kêu trước cho nó quen.

Khắc Nhân nhìn cô em gái hạnh phúc mà trong lòng cũng yên tâm.

-Giao con nhỏ ngỗ nghịch này cho cậu, tuy nó bướng bỉnh nhưng lại rất mít ướt, quậy phá nhưng cũng rất tình cảm, người hay quên trước quên sau, lớn rồi nhưng không biết tự chăm sóc cho mình. Nghiện mấy cái phim đánh nhau, hàng tháng phải chuẩn bị túi nước ấm và thuốc, à quên nữa, nó bị dị ứng với cua, không ăn được khổ qua. Vất vả cho cậu rồi, sau này nhớ chăm sóc tốt cho nó nhé. Anh quay sang dặn dò Quốc An làm cậu hơi bất ngờ, ngay cả những điều nhỏ nhặt như vậy anh vẫn còn nhớ, chứng tỏ ở nhà nó được anh cưng chiều cỡ nào.

-Vâng ạ.

-Hai, em muốn đến thăm mẹ.

-Để anh dẫn Mon đi.

Lần trở về này thật sự có ý nghĩa rất lớn đối với nó, giúp nó xóa bỏ thù hận và lại được có anh hai như ngày xưa. Đối với nó bây giờ có anh hai, có Quốc An như vậy là quá đủ rồi.

-Anh biết tại sao em lại phá phách như vậy rồi, có anh hai cưng quá mà đúng không? Chở nó trở về, Quốc An vừa lái xe vừa nắm bẹo má nó.

-Ừm, em làm gì anh hai cũng bảo kê hết nên không sợ ai, bây giờ lớn rồi hết phá rồi.

-Tôi thấy cô còn phá hơn lúc trước nữa đó chứ. Quốc An trêu ghẹo.

-Anh muốn vừa khóc vừa lái xe hả? Em xử đẹp anh bây giờ.

-Sư tử cái nổi giận rồi, tha cho anh với.

-Bo xì anh một tuần không cho đụng chạm thân thể.

-Anh xin, làm ơn đừng cấm túc anh vậy chứ.

-Cho anh chừa.

Hai người này không bao giờ nói chuyện nghiêm túc được mấy câu, lấy nhau về chắc có ngày đánh nhau luôn quá.

…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.