- Thầy nói Tiểu Ân sao ?
- Đúng.
- Cậu ấy là bạn em, em không đối xử tốt sao được.
- Em ... - Chưa kịp nói hết câu hắn bị nó ngắt lời.
- Em cảm thấy như thầy đang ghen thì phải ? Sao thầy có muốn em giúp không ? _ Nó bỗng sáng lên một suy nghĩ.
Không biết nó đang suy nghĩ cái gì nhưng hắn biết chắc hẳn là chuyện không mấy hay ho cố tình hỏi lại.
- Em có thể giúp tôi.
- Tất nhiên._ Nó mỉm cười tinh ranh.
- Tôi tin em. Giờ mới là đầu gấu tinh ranh chứ.- Hắn chống cằm nói.
- Thầy nói ai đầu gấu.- Nó to tiếng nhìn hắn.
- Em chứ ai. Vẻ sợ hãi hồi nãy của em bay đi đâu mất rồi.
- Dạ...thầy... cần gì... nữa... không ạ...?- Nghe lời hắn nói nó trở về làm cô học sinh nhút nhát.
- Bỏ cái sợ hãi đến phát run của em sang một bên đi. Nghe sởn hết cả gai ốc._ Hắn đưa tay lên bóp thái dương.
- Kaka. Em về lớp được chưa.- Nó cười đặc ý.
- Về đi.
- Đừng quên em sẽ giúp thầy đấy.- Trước khi đóng cửa nó nháy mắt như một thói quen.
- Biết rồi.- Trái tim của hắn như bị lạc mất đi một nhịp.
Thực sự thì nó muốn giở trò gì. Không ngờ cô nhóc như nó lại nhiều chiêu trò và suy nghĩ quái đản như vậy. Nhóc, em cứ làm gì mình muốn và hãy là con người thật của em. Cứ để em tự do tự đại một thời gian, chơi đi sau này có lẽ không còn cơ hội đâu. Suy nghĩ đó luôn hiện trong hắn từ khi gặp nó. Hắn khẽ nhếch môi nói:
- Gặp tôi em sẽ là chính mình và đừng mong thoát khỏi tay tôi.